“Cuối tuần này tôi về nhà.” Đoạn Di tuyên bố.
Tưởng Vọng Thư hỏi: “Về nhà làm gì? Vậy tối cậu còn đến lớp tự học buổi tối không?”
Đoạn Di đáp: “Anh trai tôi về nước, mẹ tôi ra lệnh cho tôi về nhà một ngày để bà ấy được hưởng thụ cuộc sống ngày nghỉ.”
Tưởng Vọng Thư hạ giọng hỏi: “Anh trai cậu không phải đang quay phim ở nước ngoài sao?”
Đoạn Di: “Hình như quay xong rồi, không rõ nữa. Thứ bảy tôi sẽ đến thẳng quán nướng “Cao Khảo” đợi mọi người. Đúng rồi, cậu chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Giản Kiều thế?”
Tưởng Vọng Thư: “Viên nang làm đẹp Thanh Xuân Bảo! Mẹ tôi nhiệt tình giới thiệu, vừa đẹp da vừa trị nám.”
Đoạn Di vỗ vai cậu ta, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Hy vọng thứ bảy đến đó, cậu còn sống mà trở về.”
Nhà của Đoạn Di nằm trên đường Bắc Sơn, khu thắng cảnh Tây Hồ đẹp như tranh vẽ, là một biệt thự cổ kính, bên cạnh là Bảo tàng Tây Hồ, phía sau dựa vào núi Bảo Thạch, ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy cầu Đoạn Kiều, từ trường cấp ba số 2 đi bộ bốn mươi phút là tới, đi xe mười lăm phút.
Cánh cửa biệt thự mở ra, một chiếc Maserati màu đỏ chói lọi đậu trong bãi đậu xe, vừa vào cửa đã thấy mẹ Đoạn đứng bên cửa sổ, mở một khe hẹp của tấm rèm cửa, cầm ống nhòm nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ Đoạn: “Mẹ đang xem thử con nhỏ hàng xóm hôm nay có vứt cái lò nướng của nó vào sân nhà mình nữa không.”
Đoạn Di cạn lời: “Mẹ có thể bớt gây chuyện với hàng xóm được không?”
Mẹ Đoạn là một phu nhân nhà giàu, một phần ba cuộc đời bà dành để đấu trí đấu dũng với một phu nhân nhà giàu khác ở nhà hàng xóm.
Nhà người ta mua trứng bồ câu, bà ấy phải mua trứng gà.
Nhà người ta mua xe thể thao, bà ấy phải mua trực thăng.
Sở hữu một đôi mắt mèo, sang trọng quý phái, nhìn chỉ như ngoài ba mươi tuổi, nhan sắc mặn mà đủ sức khiến đám sinh viên đại học mê mệt.
Lời còn chưa dứt, trên lầu hai đã vang lên giọng anh trai cậu, Đoạn Thiệu Hành: “Muội muội, muội có thấy cái đồng hồ đeo tay thủ công mà con mua ở Ý tháng trước không?”
“Muội Muội” ở đây là chỉ mẹ Đoạn.
Mẹ Đoạn vui vẻ đáp: “Mẹ lấy đi tặng cho bố con rồi.”
Đoạn Thiệu Hành lập tức nổi giận: “Sao mẹ lại tự tiện lấy đồ của con?”
Ánh mắt đảo một vòng, anh nhìn thấy Đoạn Di.
Đoạn Di và anh bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Đoạn Thiệu Hành đắp mặt nạ bùn biển sâu, đeo băng đô màu hồng, mày thanh tú mắt to, môi hồng răng trắng, dung mạo tuấn tú, đôi chân thon dài, anh nhào tới ôm chầm lấy Đoạn Di.
“Tiểu Di, em có nhớ anh không =3=!”
Đoạn Di dùng cả tay chân để ngăn cản: “Em nghĩ gia đình chúng ta hơi phức tạp, anh đừng cố chấp làm bố em nữa.”
Đoạn Thiệu Hành nghiêm mặt nói: “Anh trai như cha, anh đã ba tháng không gặp em rồi, em béo lên hay gầy đi nào?”
Đoạn Di đẩy anh ra: “Tránh xa em ra một chút —— Trên mặt anh hình như dính cứt rồi… Nếu không thì bây giờ em chụp ảnh anh lại cho fan của anh chiêm ngưỡng bộ dạng xấu xí của anh đấy.”
Đoạn Di gỡ Đoạn Thiệu Hành ra khỏi người mình, Đoạn Thiệu Hành chen vào bên cạnh cậu: “Em dùng thẻ bảo hiểm y tế của anh rồi à, đi bệnh viện làm gì vậy?”
Đoạn Di chưa thành niên, nên dùng thẻ của Đoạn Thiệu Hành.
Lần trước khi cậu quẹt thẻ ở bệnh viện, Đoạn Thiệu Hành đã nhận được tin nhắn.
Đoạn Di ấp a ấp úng: “… Không có gì.”
Cậu không thể nói với Đoạn Thiệu Hành rằng cậu đã từ Alpha biến thành Omega được.
Đoạn Thiệu Hành che miệng, sợ hãi biến sắc: “Em… Em làm Omega khác mang thai rồi sao?”
Đoạn Di: “…Em làm cái quái gì, anh tỉnh táo lại một chút được không.”
Mẹ Đoạn bưng đĩa hoa quả đến muộn, ngồi trên ghế sofa nhìn hai đứa con trai.
Đoạn Thiệu Hành giống bố Đoạn, là một đại mỹ nam.
Đoạn Di giống bà, trên mặt còn chút phúng phính sữa, nhìn có chút mỏng manh dễ vỡ, mười bảy tuổi trông như mới mười lăm.
“Tiểu Di nói nó bị ảo giác, tâm lý có chút vấn đề đấy, vừa lúc con về rồi, con đưa nó đến bệnh viện kiểm tra xem sao.” Mẹ Đoạn lo lắng dặn dò Đoạn Thiệu Hành: “Có phải là di chứng của vụ tai nạn xe cộ năm xưa không? Mẹ đã nói là đừng cho nó đi học mà, nhà chúng ta đâu phải nuôi không nổi một kẻ ăn không ngồi rồi.”
Đoạn Thiệu Hành dùng khuôn mặt đầy bùn biển nhìn Đoạn Di với ánh mắt trìu mến: “Có phải là sau khi em làm Omega mang thai thì sinh ra cảm giác tội lỗi trong lòng hay không?”
“… Em làm lớn cái quái gì chứ!” Đoạn Di sụp đổ.
Chiếc ống nhòm trong tay mẹ Đoạn đã được thay thế bằng kính viễn vọng thiên văn, màu trắng nhỏ gọn, có thể cầm bằng một tay.
Để đề phòng phu nhân nhà giàu hàng xóm xâm phạm lãnh thổ của mình, mẹ Đoạn không từ thủ đoạn nào, tốn kém biết bao nhiêu tiền của.
Đoạn Di phàn nàn: “Mẹ làm quá rồi đấy.”
Cậu dừng lại một chút, đột nhiên nhớ đến sự cuồng nhiệt của Thịnh Vân Trạch với thiên văn học, cổ họng vô thức chuyển động: “Mẹ, mẹ cho con mượn kính viễn vọng được không, cái kính thiên văn ấy đấy.”
Đoạn Di dự định mang nó đi dâng tặng cho Thịnh Vân Trạch.
Thứ Bảy, mẹ Đoạn sắp xếp cho Đoạn Thiệu Hành đưa Đoạn Di đi bệnh viện.
Đoạn Di từ chối chiếc Maserati màu đỏ của anh trai, hai người giản dị lái một chiếc Audi lỗi thời từ thế kỷ trước đến bệnh viện số hai.
Đoạn Thiệu Hành đeo khẩu trang và kính râm, che khuất khuôn mặt điển trai, trông như một phụ nữ Trung Đông.
“Chắc là anh sẽ không bị nhận ra chứ?” Đoạn Thiệu Hành rón rén nói.
“Cứ tiếp tục lom khom đi đường thế này, chẳng mấy chốc anh sẽ được lên chương trình “1818 Golden Eye” (chương trình về khiếu nại người tiêu dùng) cho mà xem.” Đoạn Di mỉa mai.
Đoạn Thiệu Hành lúc này mới đứng thẳng người, cùng Đoạn Di đến cửa khoa phụ sản, cũng kinh ngạc thốt lên giống hệt như Đoạn Di:
“Hả?”
Đoạn Di quả quyết nói: “Không sai đâu.”
Cậu thành thạo đẩy cửa phòng khám phụ khoa ra, giọng nói có chút cợt nhả của bác sĩ Hà đúng lúc truyền ra: “Xin chào quý khách.”
Ngay sau đó, tiếng hét chói tai của Đoạn Thiệu Hành cũng vang lên: “Hà Ngộ?!”
Bác sĩ Hà mỉm cười nhìn Đoạn Thiệu Hành —— nhưng nụ cười của anh ta rõ ràng cứng lại một chút.
Rồi anh ta tiếp tục mỉm cười nhanh chóng gọi điện thoại cho bảo vệ, động tác nhanh như chớp: “Alo? Có một nam Alpha xông vào khoa phụ sản, phiền anh đến đưa anh ta ra ngoài giúp tôi.”
Đoạn Di nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi anh trai: “Anh quen bác sĩ Hà à? Anh ấy không phải bác sĩ phụ khoa, anh ấy là bác sĩ tâm lý khám ở khoa phụ sản.”
Đoạn Thiệu Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn nạn đó suýt chút nữa thì viết bốn chữ bác sĩ hắc ám lên mặt rồi, khốn kiếp, anh đã bảo là mẹ tìm bác sĩ tâm lý ở đâu ra chứ, lẽ ra anh nên biết là bà ấy chỉ quen mỗi tên hồ ly tinh họ Hà này là bác sĩ! Mẹ làm sao lại để cho anh ta khám tâm lý cho em, tên này tự bản thân có khi còn có vấn đề tâm lý đấy!”
Nhân tiện, bác sĩ Hà nói với bảo vệ: “Alpha này còn có ý định tấn công nhân thân tôi.”
Đoạn Thiệu Hành nổi giận: “Sao anh vẫn đê tiện như hồi cấp ba vậy hả?”
Bác sĩ Hà cười híp mắt: “Cũng như nhau cả thôi, không dám nhận đâu.”
Đoạn Di mặt không chút cảm xúc: Quả nhiên là họ quen biết nhau.
Đoạn Thiệu Hành giãy giụa bị bảo vệ khiêng ra ngoài, tiếng chửi rủa ngày càng xa, rồi biến mất ở cửa thang máy.
Bác sĩ Hà mỉm cười nói: “Không làm cậu sợ chứ.”
Đoạn Di nghẹn lời: “Anh quen anh trai em sao?”
Bác sĩ Hà mỉm cười: “Bất hạnh thay là bạn học cấp ba với anh ta, may mà khoảng thời gian xám xịt của cuộc đời ấy đã qua rồi, chuyện cũ không nên nhắc lại, tương lai vẫn còn tươi sáng.”
Đoạn Di: Woa, bạn học cấp ba…
“Lần này em đến không phải hỏi về chứng ảo giác, em muốn biết tại sao thuốc ức chế Omega của em lại không có tác dụng?”
Bác sĩ Hà suy nghĩ một chút: “Chưa từng gặp trường hợp nào như vậy.”
Đoạn Di lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ Hà: “Tốt nhất em nên tìm Alpha đã đánh dấu em, dùng pheromone của anh ta để trấn an bản thân, tôi không khuyên em dùng thuốc ức chế.”
Đoạn Di nghĩ đến Thịnh Vân Trạch, gãi đầu nói: “Anh ấy không thích em, hơn nữa quan hệ của chúng em chưa tốt đến mức có thể mượn pheromone.”
Bác sĩ Hà: “Có thể em đã quá phụ thuộc vào pheromone của anh ta, dẫn đến việc em bài xích thuốc ức chế về mặt tâm lý, và điều đó đã ảnh hưởng đến cơ thể em.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bất chợt xuất hiện một “phụ nữ” cao lớn.
Quàng khăn trùm đầu, đeo kính râm, khoác một chiếc túi xách không biết moi từ đâu ra, ăn mặc như một phụ nữ Ả Rập, lắc lư đi vào.
Đoạn Di: “…”
Đoạn Thiệu Hành nhìn xuống bác sĩ Hà: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy phụ nữ cao à?”
Bác sĩ Hà cũng hiếm khi cạn lời.
Đoạn Thiệu Hành tháo kính râm xuống, chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh, đúng là rất giống phụ nữ, anh cười lạnh nói: “Bây giờ anh dùng lý do gì để đuổi tôi ra ngoài đây? Hay là anh muốn nhân lúc tôi không có ở đây mà ra tay với em trai đáng yêu của tôi hả?”
Đoạn Di che mặt, Đoạn Thiệu Hành không bỏ cuộc hỏi: “Em trai tôi bị bệnh gì?”
Bác sĩ Hà giả điếc, cầm lấy sổ khám bệnh của Đoạn Thiệu Hành, sau đó viết nguệch ngoạc lên trên: “Vị nữ sĩ này, cô có thể xuống lầu lấy thuốc rồi.”
Đoạn Thiệu Hành: “Anh giả ngu với tôi hả?”
Đoạn Di: “…”
Hôm nay cậu không khám bệnh được nữa rồi.
Bác sĩ Hà chắc cũng thấy không thể nào khám tiếp được nữa, đành liều lĩnh chỉ vào Đoạn Thiệu Hành, vẻ mặt biến sắc: “Đoạn Thiệu Hành kìa!”
Các bà các cô ở khoa phụ sản lập tức sôi trào: “Đoạn Thiệu Hành? Đoạn Thiệu Hành đâu?”
Trong nháy mắt, cả hành lang bị chặn kín mít, nam thần tượng được mệnh danh là “sát thủ phụ nữ” Đoạn Thiệu Hành, bị paparazzi chụp được một bức ảnh và đăng tải lên Weibo.
Bất ngờ chưa——Đoạn Thiệu Hành giả gái xuất hiện tại khoa phụ sản?
[Ảnh xấu của Đoạn Thiệu Hành 1], [Ảnh xấu của Đoạn Thiệu Hành 2], [Ảnh xấu của Đoạn Thiệu Hành 3], [Ảnh xấu của Đoạn Thiệu Hành 4]
Trong chớp mắt, một số chủ đề đã leo lên top tìm kiếm:
#Đoạn Thiệu Hành khoa phụ sản#
#Đoạn Thiệu Hành nghi ngờ là Omega#
#Đoạn Thiệu Hành cút khỏi làng giải trí#
#Đoạn Thiệu Hành bị bệnh não rồi#
#Đoạn Thiệu Hành mặc đồ nữ#
“A a a a a a!” Đoạn Thiệu Hành u sầu ngồi trên băng ghế bên đường, lòng như tro tàn: “Bây giờ anh đến quỳ xuống xin lỗi người quản lý của mình còn kịp không?”
Đoạn Di bày ra tư thế “ nằm dài tự kỷ ” y hệt anh trai mình, mặt mũi tiều tụy: “Cuối cùng em cũng biết những lịch sử đen tối của anh là từ đâu mà ra rồi, hay là anh chụp mấy tấm ảnh đẹp rồi đăng lên Weibo để cứu vãn lại nhan sắc của phái nam thần tượng đi, à mà đừng có lỡ tay đăng ảnh gốc lên đấy.”
Đoạn Thiệu Hành đột nhiên ngồi bật dậy, ủy khuất nói: “Ai bảo ở đây lại gặp phải Hà Ngộ chứ, hơn nữa anh bị chen chúc thành như vậy, làm sao mà kịp tạo dáng đẹp được, đám paparazzi này thật là gian xảo, cố ý mà…”
Anh đột nhiên “Ơ?” một tiếng, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ khám bệnh nhàu nát: “Tên tiểu nhân xảo quyệt Hà Ngộ này còn viết sổ khám bệnh cho anh nữa chứ, chắc không phải là thuốc chuột gì đó chứ?”
Mở ra xem, trên sổ khám bệnh viết: Không chữa được nữa đâu, chờ chết đi.
Tặng kèm một biểu tượng cảm xúc mỉm cười: ^-^
Mỉa mai vô cùng, vì muốn cho kẻ học dốt chín năm giáo dục bắt buộc như Đoạn Thiệu Hành hiểu được, bác sĩ Hà còn không thèm dùng thể chữ “giun dế” y học.
Đoạn Thiệu Hành nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đen xì, rõ ràng là vẻ mặt muốn giết người.
Đoạn Di cạn lời: “Anh ta với anh có thù oán gì lớn vậy?”
Đoạn Thiệu Hành: “Cướp…vợ…đại… thù, chuyện cũ năm xưa, không nhắc lại cũng được. Tiểu Di, anh trai dẫn em đi ăn ngon.”
Đoạn Di: “Thôi khỏi, tối nay em còn phải đến tiệc sinh nhật của Giản Kiều, tiện thể ở lại trường.”
Trong đầu cậu toàn là lời bác sĩ Hà nói.
Phụ thuộc vào pheromone của Thịnh Vân Trạch? Cậu đúng là có dựa dẫm vào pheromone của Thịnh Vân Trạch, nhưng không ngờ lại đến mức bài xích thuốc ức chế.
Đoạn Thiệu Hành bị người quản lý gọi điện thoại triệu tập về công ty, đánh tan ý định lẽo đẽo theo Đoạn Di đến buổi tiệc sinh nhật.
Xe chạy ra trăm mét, Đoạn Di vẫn có thể nghe thấy tiếng anh trai lầm bầm nguyền rủa bác sĩ Hà.
“Cạn ly!”
Ánh đèn neon ban đêm đan xen, bảy tám chiếc ly trong suốt cụng vào nhau, rượu vang sủi bọt bắn lên ngón tay của Đoạn Di.
Tưởng Vọng Thư hồ hởi nói: “Mang quà cho công chúa Giản Kiều nhà chúng ta chưa nào?”
Đoạn Di đã hào phóng tặng toàn bộ son môi phiên bản giới hạn mùa xuân của YSL, thêm vào đó là một chiếc túi mini của Chanel và túi đeo vai của Gucci, khiến Giản Kiều vui mừng khôn xiết, cô nàng ôm chầm lấy cậu.
Những cô gái khác đều nhìn Giản Kiều với ánh mắt ghen tị, khiến Giản Kiều không khỏi ưỡn ngực tự hào.
Tưởng Vọng Thư huých vai cậu: “Ghê đấy, cũng hiểu lòng con gái phết.”
So với sự hào phóng của Đoạn Di, quà của những người khác đều là nước hoa, son môi hoặc thú bông gì đó, không đáng để tâm.
Giản Kiều bận cảm ơn mọi người, tạm thời không để ý đến Đoạn Di.
Tưởng Vọng Thư liếc mắt nhìn thấy chiếc kính viễn vọng trên tay Đoạn Di: “Cậu mang cái này đến làm gì?”
Đoạn Di nhét nó vào cặp sách, trả lời một cách không tự nhiên: “Tối nay tôi phải mang về trường.”
Cậu nhìn xung quanh: “Nam Dã không đến sao?”
Tưởng Vọng Thư vừa ăn xiên nướng vừa nói: “Mẹ cậu ta từ Mỹ về rồi, không rảnh để ý đến chúng ta, nếu không có cậu ở đây, làm sao cậu ta có thể vắng mặt?”
Đoạn Di: “Nói bậy gì đó, cẩn thận lời nói của cậu đấy, cậu nói thế là có ý gì, tôi với Nam Dã đã chia tay lâu rồi.”
Nói xong, cậu lại giả vờ vô tình hỏi: “Thịnh Vân Trạch đâu, tôi đến muộn, mọi người đã ăn được một nửa rồi. Cậu ấy về trước hay là không đến?”
Tưởng Vọng Thư ăn uống ngon lành: “Không đến. Cậu ta đến mới phiền phức đấy.”
Đoạn Di: “Vì sao?”
Tưởng Vọng Thư: “Giản Kiều định tối nay sẽ tỏ tình với cậu ta.”
Trái tim Đoạn Di như ngừng đập trong giây lát, rồi đập thình thịch, vội vàng đưa ly rượu lên tu một hơi, che giấu biểu cảm trên mặt mình.
Mặt cậu nóng bừng, đầu óc cũng nóng ran.
Giản Kiều và bạn bè sau khi uống rượu đã mượn loa của chủ quán nướng, hai chiếc micro được truyền tay nhau hát hò, từ “Người tôi yêu” hát đến “Thầm mến”, lại từ “Thầm mến” hát đến “Người ấy không yêu tôi”.
Không khí của bài hát và tác động của đồ uống có cồn, bạn bè xúi giục Giản Kiều tỏ tình với Thịnh Vân Trạch, dùng WeChat gọi điện thoại cho cậu ấy.
Giản Kiều cách Đoạn Di xa như vậy, xung quanh lại ồn ào, nhưng cậu vẫn nghe thấy câu nói này.
Gương mặt Giản Kiều đỏ bừng, vẻ mặt ngà ngà say, cô nàng cầm điện thoại lướt xuống, Tưởng Vọng Thư “oa” lên một tiếng: “Không phải là thật sự gọi đấy chứ? Nữ thần của cậu thông minh thật đấy, đứng trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Thịnh Vân Trạch có lạnh lùng đến đâu cũng không thể từ chối.”
Đoạn Di “ừm” một tiếng, lấy điện thoại ra xem, rồi lại đặt xuống.
Tưởng Vọng Thư huých cậu: “Này, cậu thật sự để Giản Kiều gọi sao?”
Đoạn Di: “Không thì sao? Bây giờ tôi chạy qua giật điện thoại của cô ấy chắc? Cậu hỏi thế là có ý gì?”
Tưởng Vọng Thư: “Không có ý gì. Chỉ là tò mò hiện tại cậu thật sự thích Thịnh Vân Trạch, hay là chưa quên được Giản Kiều.”
Đoạn Di: “Tôi thích cái rắm.”
Tưởng Vọng Thư thu lại nụ cười hớn hở trên mặt, vỗ vai Đoạn Di: “Tớ thấy Giản Kiều với cậu khá hợp đấy, Đoạn Di, cậu là một Alpha, cấp 2 với Nam Dã chỉ là trẻ con, cậu mà đối xử với Thịnh Vân Trạch như vậy thì chẳng ra sao cả. Hơn nữa, cậu muốn thành cặp đôi AA sao, bố mẹ cậu có tha cho cậu không?”
Đoạn Di: “Không thích cậu ấy, đừng nghĩ nhiều, làm bạn bè với nhau cũng không được sao?”
Tưởng Vọng Thư cùng cậu cạn ly: “Vậy thì tốt, hù chết tôi rồi, còn tưởng cậu giả vờ chơi đùa.”
Đoạn Di và cậu ta nhìn nhau, “ha ha” cười lên.
Hình như thích Thịnh Vân Trạch chỉ là một câu nói đùa, giống như chuyện hoang đường vậy.
Đoạn Di uống rượu xuống, cơ thể không nhúc nhích, sau gáy cậu, dấu ấn đánh dấu của Thịnh Vân Trạch ở thế giới kia gần như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vết răng.
Sau gáy của Omega sẽ khiến người ta chú ý, nhưng sau gáy của Alpha thì có chụp ảnh đăng lên mạng cũng không ai like.
Tưởng Vọng Thư là một người cẩn thận, cậu ta cũng chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến sau gáy của Đoạn Di.
Suy cho cùng, cảnh tượng một Alpha biến thành Omega thì chỉ có trong tiểu thuyết và phim truyền hình mà thôi, làm sao Tưởng Vọng Thư lại nghi ngờ Đoạn Di chứ.
Hơn nữa, vì muốn bảo vệ an toàn cho học sinh, ngăn cấm việc tấn công, bắt nạt, ép buộc bằng pheromone trong trường, Alpha trong trường bắt buộc phải xịt thuốc che giấu pheromone, Tưởng Vọng Thư cũng không thấy mùi trên người Đoạn Di thay đổi.
“Cạch” một tiếng, chai rượu bên chân Đoạn Di lăn trên mặt đất.
“Wow —— Tỏ tình! Tỏ tình! Tỏ tình!” Tiếng hò reo vang lên dữ dội, vây quanh Giản Kiều, Đoạn Di nửa mê nửa tỉnh nhìn thấy Giản Kiều đứng giữa đám người, giữa những tràng vỗ tay hò reo, mở WeChat của Thịnh Vân Trạch ra.
Ồ …
Cô ấy cũng có WeChat của Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di thầm nghĩ: Cũng phải, họ quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, ai mà chẳng lấy được WeChat chứ.
Giản Kiều hít sâu một hơi, bấm gọi thoại thoại thoại.
“Tuýt.” Tiếng chuông vang lên đồng thời với nhịp tim đập như sấm rền của Giản Kiều.
Cùng lúc đó, Đoạn Di cũng bấm gọi cho Thịnh Vân Trạch.
“Ơ … Sao không nghe máy vậy?” Bạn của Giản Kiều lo lắng nói.
Giản Kiều mặt đỏ bừng: “Có lẽ điện thoại của cậu ấy không ở bên người …” Cô nàng lại hít sâu một hơi: “Chờ một lát xem sao.”
Ở một góc, cuộc gọi của Đoạn Di lại được kết nối.
“Có việc gì vậy?”
—— Là giọng nói của Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di cảm giác như mình vừa làm một việc gì đó sai trái lắm, cậu không dám nhìn sang phía Giản Kiều.
Cậu vùi đầu vào trong tay, tay trái cầm lấy điện thoại, trên màn hình rõ ràng hiện thời gian cuộc gọi.
Cậu hiểu rõ hơn bao giờ hết rằng mình đang chiếm cuộc gọi của Thịnh Vân Trạch, khiến Giản Kiều không thể nào gọi được, cậu vừa khinh thường hành động này của mình…
Năm ngón tay của Đoạn Di siết chặt lấy chiếc điện thoại, gần như trắng bệch, nhưng cậu vẫn không nói lời nào.
Thịnh Vân Trạch gọi: “Đoạn Di?”
Đáp lại cậu chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Âm thanh ồn ào xung quanh lại truyền đến tai của Thịnh Vân Trạch qua chiếc điện thoại, tiếng bạn bè hò reo “tỏ tình”, tiếng ly cốc va chạm, tiếng ca hát, tiếng tiếng rao hàng của quán nướng, tiếng loa phát bài hát “Lưng anh” của Lâm Tuấn Kiệt ——
“Nỗi lòng của anh tan biến thành mây.”Thịnh Vân Trạch im lặng một lúc: “Cậu đang ở cùng Giản Kiều sao?”
Trả lời hắn là tiếng thở yên lặng của Đoạn Di.
Giản Kiều gọi mấy lần đều không được, bạn bè bên cạnh liền đề nghị: “Hay là cậu nhắn tin cho Thịnh Vân Trạch đi, bảo cậu ấy qua đây, rồi tỏ tình trực tiếp luôn.”
“… Được.” Giản Kiều đáp.
Giọng nói ấy như truyền từ dưới mặt nước lên tai Đoạn Di, cậu say mèm, dựa vào bàn, nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
Thịnh Vân Trạch lại lên tiếng: “Đoạn Di, cậu còn không nói gì, tôi tắt máy đây.”
Điện thoại của hắn “ting” một tiếng, tin nhắn mới của Giản Kiều được gửi đến: “A Trạch, cậu có thể đến quán nướng Cao Khảo một chuyến được không? Tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.”
Chưa kịp đọc xong tin nhắn, hắn đã nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Đoạn Di: “Đừng qua đây.”
Tay của Thịnh Vân Trạch đứng im.
Đoạn Di thều thào: “Cậu đừng … đồng ý với cô ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:Thịnh Vân Trạch: Em thích Giản Kiều đến vậy sao?
Hiểu lầm rồi, anh Thịnh ơi!