Thái Tử Thì Sao?

Chương 260




Trông ngóng từ cổng hoàng cung, thái tử ca ca dắt ngựa đi vào, người ngồi trên ngựa là tứ công chúa, trông như hồi còn bé bé, Đàm Nhu bây giờ lớn rồi vẫn được huynh trưởng yêu thương vô cùng, Chiêu Phong luôn nhìn theo Đàm Nhu, chàng ấy mỉm cười nhìn người mình yêu được mọi người yêu thương đến thế.

Đàm Nhu ngồi trên ngựa cười tươi kể chuyện cho thái tử ca ca nghe.

"Muội thấy hắn đơ người ra như mất hồn ấy, chuyện cũng nói xong rồi nên muội đi ra."

Thái tử ca ca cũng vui vẻ đáp.

"Trước đó ta và hắn cũng đã bàn chuyện đó rồi, hắn thấy chẳng có đường lui nên cũng chấp nhận, hắn cũng dễ doạ thật."

Đàm Nhu cười tươi, hoàng thượng chạy ra đón trước, thái tử ca ca kéo ngựa đi càng nhanh.

Hoàng thượng đi đến trước mặt, Đàm Nhu ngây ngô cười tươi kể chuyện cho phụ hoàng nghe.

" Phụ hoàng, hắn đồng ý rồi."

Hoàng thượng đưa tay ra đón nàng, Đàm Nhu quay ra nhìn thái tử ca ca rồi nhìn mọi người xung quanh, trước mắt tất cả đại thần, và trước mắt hoàng hậu và thất hoàng tử, hoàng thượng dang tay đón lấy Đàm Nhu từ trên ngựa xuống.

Cho đến khi đặt chân xuống đất, nàng mới nhìn lại thái độ của mọi người một lần nữa, sự cưng chiều của hoàng thượng với tứ công chúa không ai dám phủ nhận, tuy mấy năm trời công chúa sống bên ngoài xa cách, nhưng địa vị của nàng ấy chắc chắn không thể mờ nhạt, hoàng thượng như muốn khẳng định cho họ thấy, ái nữ của người là người được nuông chiều, không phải là đứa trẻ sống lang không được yêu thương.

Chiêu Phong lúc này đi đến phá vỡ sự gượng gạo của mọi người, nhưng chàng ấy chỉ đứng sau hoàng thượng không bước lên trước, Đàm Nhu thấy thế cũng đi lại bên chàng ấy.

Đàm Nhu mỉm cười nắm lấy tay Chiêu Phong, nàng thì thầm.

" Về tẩm cung rồi ta kể chàng nghe."

Chiêu Phong cười gật đầu, Mặc Vương bước tới đá nhẹ chân hoàng thượng, người lúc này mới khua tay cho mọi người rời đi, sau đó thì lại cùng huynh đệ chí cốt lên đài Diên Nguyệt đánh cờ, sư nương đứng ở dưới nhìn lên còn cười, Đàm Nhu nhanh nhảu bước tới bên cạnh hỏi sư nương.

"Sư nương, người thấy sư phụ mải chơi cờ như vậy không đáng trách sao?"

Sư nương chỉ cười hiền từ.

" Hiếm khi được chơi như vậy, cứ để chàng ấy chơi đi."

Sau đó người lại mỉm cười rời đi, sư nương quả thực khác so với thường ngày, bây giờ dịu dàng, không thái độ gì với sư phụ, nàng quay qua nhìn Chiêu Phong thắc mắc.

"Chàng có thấy sư nương lạ không?"

Chiêu Phong cũng gật đầu.

" Ta cũng thấy lạ."

Nàng lại lắc đầu rồi cười với Chiêu Phong.



" Thôi, ta dẫn chàng về nghỉ ngơi, về phòng rồi ta kể chàng nghe."

Hai người đang nắm tay nhau đi về tẩm cung thì gặp hoàng hậu đi tới, chắc có lẽ muốn đi gặp sư nương.

Hoàng hậu nhìn thấy nàng cũng niềm nở đi tới, Đàm Nhu khựng lại, nàng nắm chặt tay Chiêu Phong nhìn chằm chằm hoàng hậu.

Hoàng hậu đi tới vừa cười vừa nói.

" Tâm trạng con có vẻ tốt nhỉ."

Đàm Nhu cười gượng.

" Hoàng hậu nương nương cũng nhìn ra sao."

Hoàng hậu cười trừ đáp.

"Sắc thái của người vui vẻ sao có thể giả vờ được."

Đàm Nhu lại nhún người hành lễ để bỏ đi.

"Đúng thật, cho nên nhìn người vui vẻ cũng gượng gạo. Không làm phiền người nữa, Tư Nhu xin lui trước."

Đàm Nhu liền kéo Chiêu Phong đi, thái độ cao ngạo của nàng cũng không trọc tức được hoàng hậu, đây chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh trẻ ranh bày ra mà thôi.

Đàm Nhu đang đi thì lại nhớ ra Tuệ Liên, nàng liền quay ra hỏi chàng.

" À đúng rồi, vậy Tuệ Liên đâu?"

Chiêu Phong chỉ về hướng về tẩm cung.

" Tuệ Liên được đưa tới chỗ của nàng, còn có một cô nương xin đi theo chăm sóc nữa."

Đàm Nhu đoán ra đó là Nguyên Nhiên, cô nương mà Nhị Nhiên cảm mến, nàng nói.

"Đó là Nguyên Nhiên, nghe nói là nhị ca ca thích nàng ta lắm."

Chiêu Phong bĩu môi.

" Nàng có thấy ai thích nàng nữa không?"

Đàm Nhu quay ra phì cười.



" Chàng trẻ con thật."

Về đến tẩm cung đã thấy Khanh Bình đi đi lại lại ở bên ngoài, Đàm Nhu thấy đệ ấy lo lắng cũng hớt hải đi tới.

" Sao vậy? Có chuyện gì với Tuệ Liên sao?"

Nguyên Nhiên đứng ở gần cửa phòng đi tới nói với nàng.

"Tỷ ấy đang hôn mê, hơn nữa...còn bị hủy dung rồi."

Đàm Nhu liền chạy vào phòng, tiếng đẩy cửa phòng cũng không làm tỷ ấy giật mình tỉnh dậy được, đi đến bên giường, một đoạn vải bó kín từ nửa mặt lên trên đầu của tỷ ấy làm Đàm Nhu đau lòng.

Nàng sờ nhẹ lên vết băng bó, nàng thử xem hơi thở cũng rất yếu, Khanh Bình ở bên ngoài không dám đi vào, chỉ có Chiêu Phong sợ Đàm Nhu khóc oà lên nên mới đi vào xem, chàng ấy bên cạnh Đàm Nhu ôm lấy nàng.

Đàm Nhu ngồi bên giường dụi đầu vào bụng Chiêu Phong mà khóc, người nàng run lên, nấc lên từng hồi, Chiêu Phong vừa xoa đầu vừa an ủi.

"Không sao đâu, rồi muội ấy sẽ tỉnh lại thôi."

Đàm Nhu khóc mỗi lúc càng mất kiểm soát, nàng nấc lên rất nhanh, tiếng khóc cũng lớn hơn, Khanh Bình đi vào, Nguyên Nhiên cũng đi theo sau đó, nhìn thấy hai người đang trầm tư như vậy cũng không dám đi tới.

Khanh Bình quay ra ngoài ngay lập tức, Nguyên Nhiên nhìn theo Khanh Bình chạy ra mà bất lực.

Trong nồng mùi thuốc, loại thuốc tươi được giã nhuyễn ra rồi đắp lên sẹo, Đàm Nhu khóc càng lâu hơn, Chiêu Phong liền phải kéo nàng ấy đi ra.

Bước chân của Đàm Nhu chậm rì, nàng vừa đi vừa khóc nấc, vừa đưa tay áo lau nước mắt.

Chiêu Phong bế nàng đi ra ngoài, Nguyên Nhiên đi tới đóng cửa lại, nhìn Chiêu Phong bế Đàm Nhu đi ra, dường như không ai để ý nàng ta, Nguyên Nhiên liền gọi

Chiêu Phong.

" Công tử!"

Chiêu Phong quay ra, Đàm Nhu cũng nhìn nàng ta, hai mắt đỏ hoe và ướt đẫm, nàng ta mạo muội hỏi.

"Tiểu nữ muốn hỏi về nhị hoàng tử, nhị hoàng tử đang ở đâu vậy? Có thể cho tiểu nữ biết được không?"

Đàm Nhu vừa nấc vừa đáp nàng ta.

" Huynh ấy đang bảo hộ phương bắc.....xong chuyện thì sẽ trở...về."

Nguyên Nhiên nghe xong hai mắt sáng rực, nàng ta cúi người cảm tạ nàng.

"Đa tạ cô nương."