Thái Tử Thì Sao?

Chương 261




Nghe nói đại hoàng tử Bắc Quốc vừa trở về đã nóng lòng lên ngôi, hắn nghe được Tứ Vương đang ở Nhị Quốc dở sống dở chết thì hả dạ.

Tứ Vương nghe xong chuyện Đàm Nhu kể càng phát điên hơn, cuộc đời hắn trước giờ đã không mấy tốt đẹp, bây giờ lại phát hiện ra bản thân là một con rối, hắn cáu gắt với Nhạc Phi Nhã, nàng ta thì đứng một bên nhìn đến chán nản.

Thấy Tứ Vương cứ luôn tay đập đồ đạc nàng ta liền đứng ra trước mặt chất vấn hắn.

" Nàng ta nói không yêu chàng sao? Rốt cuộc thì nàng ta nói chuyện gì mà chàng lại phát điên như vậy?"

Tứ Vương thuận tay đẩy Nhạc Phi Nhã đi, hắn thét lên.

" Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết cho ta."

Nhạc Phi Nhã không những không đi còn ở lại trọc tức hắn.

" Vậy là ta nói đúng rồi sao? Chàng lại lưu luyến nàng ta chứ gì, tại sao chàng cứ mãi chấp mê bất ngộ, ta luôn là người bên cạnh chàng mà."

Cứ thế nàng ta lại nói năng lung tung, Tứ Vương căn bản chẳng muốn nghe, hắn nghe chuyện yêu đương đến độ muốn điên lên rồi, hắn hất đổ sách văn và bản đồ trên bàn xuống đất, hắn chỉ thẳng mặt nàng ta.

" Đừng nói nhảm ở đây nữa, đi ra ngoài đi."

Nhạc Phi Nhã đau lòng, nàng ta bày tỏ hết tâm tư, nhưng đối với hắn chỉ là những lời lảm nhảm.

Nàng ta nén cơn giận đi ra ngoài, một cử chỉ hành lễ cũng không có, một câu nói cũng không, đi ra ngoài nàng ta tức giận dậm chân hừng hực.

Đến tối Đàm Nhu mang đồ ăn đến phòng của Tuệ Liên, bây giờ chỉ còn Nguyên Nhiên ở lại trông tỷ ấy, từ lúc trưa trở đi đã không thấy Khanh Bình đâu, Chiêu Phong vẫn luôn sát bên nàng, Đàm Nhu bưng khay đồ ăn đến vừa niềm nở với Nguyên Nhiên.

"Tỷ ấy đã dậy chưa?"

Nguyên Nhiên lắc đầu."

" Chưa, không hề có một động tĩnh nào hết."

Đàm Nhu từ niềm nở chuyển sang đau lòng, nàng trực tiếp thay đổi sắc mặt, thở dài một hơi rồi quay đi với vẻ mếu máo, Chiêu Phong đi đến đỡ lấy người nàng và cầm lấy khay thức ăn, Nguyên Nhiên thấy Chiêu Phong gồng mình đỡ cả hai liền đưa tay đón lấy khay đồ ăn.

Đàm Nhu mếu máo khóc, Nguyên Nhiên nhìn nàng đau lòng vì Tuệ Liên lại nghĩ đến vì sao mà Tuệ Liên lại ra nông nỗi đó, Nguyên Nhiên cũng mếu khóc, Chiêu Phong thở dài mệt mỏi, chàng nhắc Nguyên Nhiên.



"Cô nương, cô ăn tối đi."

Nguyên Nhiên nhìn khay đồ ăn có cơm và thịt gà liền nín khóc, nàng ta kéo tay áo lau nước mắt đi, sụt sùi hỏi lại Chiêu Phong.

" Tiểu nữ có thể ăn sao."

Chiêu Phong gật đầu.

"Là nàng ấy mang đến cho cô nương."

Nàng ta nhún người hành lễ như tì nữ, nàng ta vào đây thấy những tì nữ trong cung cũng hành lễ như vậy nên học theo.

" Đa tạ công tử, đa tạ công chúa."

Đàm Nhu ngỡ ra, nàng đứng thẳng lên ngó nhìn xung quanh, nàng hỏi.

" Khanh Bình đâu?"

Chiêu Phong thở dài.

" Không thấy, bỏ đi từ trưa rồi, bây giờ vẫn chưa thấy về."

Đàm Nhu cau mày.

" Hoàng cung cũng đâu phải là lớn, hơn nữa tất cả quan đại thần đều ở trong này, chỗ nào cũng có người, bỏ đi đâu được chứ?"

Chiêu Phong cũng không nói gì, chàng nhớ ở phòng nghỉ cũng không thấy Khanh Bình đâu.

Đàm Nhu và Chiêu Phong đang nhìn nhau ngơ ra, từ sau phòng Khanh Bình đột nhiên đi ra, cả ba người đứng đó nhất thời giật mình, Khanh Bình đi ra liền nhìn lấy nàng đầu tiên, Đàm Nhu mỉm cười nhìn đệ ấy.

Đệ ấy đi thẳng về phía nàng, sau đó thì lại đột nhiên quỳ xuống, Chiêu Phong và Đàm Nhu phải lùi về sau, đưa cho đệ ấy ánh mắt kỳ lạ, Nguyên Nhiên đứng đó cầm khay cơm suýt thì không vững.

Chiêu Phong đỡ Đàm Nhu, nhìn cận vệ của mình quỳ dưới đất, chàng ấy nhìn ra tâm tư của Khanh Bình, Chiêu Phong quay mặt đi, chẳng dám nhìn dáng vẻ yếu đuối nhất của cận vệ.



Đàm Nhu nắm cánh tay Khanh Bình kéo lên, nhưng thân đệ ấy cứng ngắc, Đàm Nhu nhẹ giọng hỏi.

"Khanh Bình, ngươi muốn nói gì sao?"

Khanh Bình cúi người, giọng nói hơi khàn.

" Thần xin được gọi người là công chúa, tứ công chúa, Tuệ Liên theo người nhiều năm...".

Đàm Nhu liền lên tiếng ngăn.

"Không, tỷ ấy mới chỉ theo ta gần hai năm nay thôi, năm ta hai tuổi thì tỷ ấy được đi theo ta, đến khi năm năm tuổi, ta và tỷ ấy đã xa cách rồi."

Khanh Bình cười.

" Công chúa là người mà tỷ ấy tin tưởng nhất, tỷ ấy luôn hướng về người như người nhà, người chính là nhà của tỷ ấy."

Đàm Nhu nín lặng, Chiêu Phong xoa vai an ủi nàng, Khanh Bình lại cúi đầu.

"Người là một phần của cuộc đời tỷ ấy, suốt năm tháng qua tỷ ấy đã đi theo người, thần muốn nhân đợt này xin được rước tỷ ấy về để chăm sóc, tuyệt đối không có phụ bạc."

Đàm Nhu đưa tay ra đỡ lấy trán của Khánh Bình, giọng nàng nhỏ dần như đang mếu.

"Đứng lên đi, ta hiểu tâm ý của ngươi."

Chiêu Phong cũng đỡ Khanh Bình đứng lên, Đàm Nhu nói trong tiếng nấc.

"Đó là hạnh phúc cả đời của tỷ ấy, ta chỉ có thể nghe theo tỷ ấy,...đợi sau khi tỷ ấy tỉnh thì lúc đó hằng tính..."

Đàm Nhu vừa nhíu mày giọng vừa lạc đi vừa lắc đầu đáp.

"...ta không có quyền quyết định...."

Khanh Bình cúi người bao quyền hành lễ với nàng giống như cùng thân phận như Tuệ Liên, đệ ấy cũng cúi người cảm tạ với Chiêu Phong.

Nguyên Nhiên ngồi bên cửa mỉm cười, trong lòng trông ngóng người trong lòng, nàng ta mỉm cười trong vô thức, đồ ăn nguội cũng trở nên ngon miệng.