Vì con và vì cả tính mạng của mình, thái tử phi lấy hết sức rặn, bà đỡ vừa cười vừa an ủi.
" Thái tử phi làm tốt lắm, người cứ rặn từng chút từng chút vậy là được."
Bà đỡ vừa lau phía dưới vừa nhăn mặt.
" Không xong rồi, càng lúc càng chảy nhiều máu, phải làm sao đây."
Đàm Nhu quay ra nhìn về phía cửa đã thấy lấp ló dáng vẻ của thái y, nàng liền chạy ra.
"Thái y, ông là thái y có đúng không?"
Thái y đi vào quỳ xuống hành lễ với nàng.
" Thần Trịnh Bân bái kiến công chúa."
Đàm Nhu hối ông ta.
" Thái tử phi chảy rất nhiều máu, bây giờ phải làm sao?"
Thái y đứng dậy nhìn người nườm nượp đi ra đi vào, bọn họ đều cầm chậu nước đi đồ rồi lấy nước mới về.
Ông ấy xem trong hộp thuốc của mình, sau đó quay ra chỉ cách cho nàng.
" Bây giờ không thể uống thuốc được sẽ ảnh hưởng đến hoàng tôn, cách duy nhất thì chỉ có thể mau mau lấy đứa bé ra rồi để thái tử phi uống thuốc thôi."
Bà đỡ thì gào lên.
" Bây giờ đầu của đứa trẻ còn không ra được hết sao có thể nói mau mau đưa đứa bé ra là sao."
Đàm Nhu thở dài, mắt nàng cay cay, cái thai tỷ ấy rất to nên sinh nở khó khăn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đến nước chỉ giữ được một mạng người.
" Thái y, vừa rồi tỷ ấy bị ngất một lần rồi, bây giờ máu cứ chảy như vậy thì tỷ ấy chỉ có nước chết thôi sao có thể sống được cơ chứ!"
Thái y cũng sợ hãi, đích thân thái tử đi gọi đến để cứu người mà đến đây lại không cứu được người thì sao còn mạng mà về.
Thái tử phi ở trong đó gọi nàng, cổ họng chỉ phát ra được tiếng nhỏ bé, nàng chạy đến ghé sát tai vào tỷ ấy.
"Đổi trầm hương đi, ta cảm thấy không thoải mái, nói với thái y dù có phải lôi thuốc tiên trên trời xuống cũng phải giúp ta sinh được con ra, ta chết cũng cam lòng."
Nàng hiểu tâm lý của người mẹ, trước cái chết thì còn mình là trên hết, nàng đi ra dặn mấy người kia đem trầm hương ra ngoài.
Thái y nhìn bọn họ đem trầm hương ra ngoài thì liền hỏi nàng.
"Công chúa, trầm hương này để ở đây lâu chưa?"
Đàm Nhu cảm thấy bình trầm hương đó đã cháy gần hết rồi, lúc bê ra cũng ít mùi hơn.
" Hình như là lâu lắm rồi."
Thái y nghe xong càng lo lắng hơn, ông quyết định lấy châm cứu của mình ra.
Đàm Nhu thấy ông ta lấy đồ nghề ra cũng tò mò.
" Thái y định châm cứu cho tỷ ấy sao?"
Thái y gật đầu, còn giải thích cho nàng nghe về bình trầm hương vừa rồi.
" Không châm cứu thì cả hai người cũng đi thật, lúc mang thai thái tử phi hay dùng trầm hương trong khoảng nửa canh giờ thôi, chắc có lẽ vì bận bịu quá nên người hầu không đem nó đi, để nó ở đây mấy canh giờ liền, đây là muốn lấy mạng người ta đó."
Đàm Nhu lại càng lo lắng, thái y cũng ngại phải dùng châm cứu.
" Thần cũng muốn hạn chế dùng châm cứu, vì thái tử phi đang lâm bồn, với lại dùng cũng chỉ cầm máu được một lúc thôi vì trạng thái người mẹ không ổn định, để sau khi sinh xong châm cứu thì sẽ dứt được luôn."
Ông ấy lọ mọ đi tới bảo người hầu kéo rèm lại rồi đưa tay của thái tử phi ra, cũng trấn an thái tử phi.
" Thái tử phi cứ hít thở sâu và lấy hết sức rặn, thần chỉ giúp cầm máu thôi."
Đàm Nhu đi đến đứng bên cạnh xem từng kim châm đâm xuống cổ tay của tỷ ấy, nàng rưng rưng thì không chịu để bản thân yếu đuối liền lén lấy tay áo lau nước mắt đi.
Thân nữ nhi, gả theo chồng rồi đến lúc sinh con như vừa chết đi sống lại, có thể là chẳng có đường về, tỷ ấy bình thường là người khỏẻ mạnh, sức khỏe dẻo dai trong quân ngũ, vậy mà lại yếu ớt trước chặng đường sinh con này.
Thái y dúi cho nàng lọ thuốc nhỏ, dặn nàng
" Thuốc này sẽ tốt cho thái tử phi hơn, sau khi vượt qua được cửa này thì xin hãy cho thái tử phi uống thuốc này thôi, thần còn có việc xem bệnh, thần xin cáo lui."
Ở trong cung có người xem bênh sao.
" Thái y xem bệnh cho ai vậy."
Ông ấy cúi người đáp.
"Bẩm, là hoàng hậu ạ."
Bà ấy lại đột nhiên đồ bệnh hay sao, Đàm Nhu cười trừ.
" Thái y để ta tiễn ông."
Đi ra ngoài cửa thái tử ca ca đã vội vã chạy đến hỏi tình hình, thái y nhìn nàng rồi cũng cúi người hành lễ bỏ đi.
Đàm Nhu thở dài.
"Cũng ổn định hơn rồi, nhưng tỷ ấy đang rất yếu ớt muội không biết phải làm sao nữa, có thể là đến chiều sẽ sinh được vì phải mau chóng lấy đứa bé ra, huynh cứ ở ngoài chờ đi, khi nào sinh xong muội sẽ ằm nó ra cho huynh."
Hôm nay trời trở gió, tiết trời lạnh hơn hôm qua có lẽ là sắp vào đông rồi, nàng ở trong phòng luôn tay lau người cho tỷ ấy, xung quanh là biết bao nhiêu người hầu, không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn thấy nóng.
Ở bên trong phòng mấy canh giờ liền, khoảng trời chợp tối thì cũng là lúc hoàng tôn ra đời, thái tử phi vì lao lực mà ngất đi lần nữa, Đàm Nhu mau chóng lấy thuốc ra cho tỷ ấy uống, bà đỡ vừa lau phía dưới vừa cười.
"Có vẻ máu đã đỡ chảy hơn rồi."
Tì nữ đem hoàng tôn đi tắm rửa sạch sẽ rồi quấn khăn ằm đứa bé quay lại, Đàm Nhu vội vã hỏi.
" Là hoàng tôn nữ sao?"
Tì nữ lắc đầu.
"Công chúa, là hoàng tôn, là một đứa bé trai."
Tì nữ đưa đứa bé cho nàng, Đàm Nhu ằm nó, đây là một hoàng tôn bụ bẫm, trông nó lớn hơn mấy đứa trẻ mới sinh bình thường, thảo nào thái tử phi lại khó sinh như vậy, nó quấy khóc, tiếng khóc vang khắp phòng này, nàng chạm nhẹ lên mũi của nó, dặn dò nó.
"Để sinh được con, mẫu thân đã phải đi qua hai cửa tử, lớn lên phải yêu thương mẫu thân đó."
Bên ngoài thì nháo nhào, thái tử ca ca nghe được tiếng em bé vừa chào đời đã sốt sắng.
" Ta có thể vào được chưa?"
Đàm Nhu bế hoàng tồn đi ra, nàng hào hứng nói.
" Thái tử ca ca, là hoàng tôn, là một hoàng tôn bụ bẫm."
Yên Nhi đứng ngoài buồng liền cầm áo khoác chạy theo nàng.
Thái tử ca ca đẩy cánh cửa còn lại rồi chạy vào, gió lạnh bên ngoài lùa vào đây thấm đến từng thớ thịt, nàng nhăn mặt đứng lùi vào bên trong.
Huynh ấy đi vào nhưng quên đóng cửa, Yên Nhi phải chạy ra đóng cửa lại, Đàm Nhu từ trong buồng bước ra, bên trong đã kéo rèm lại rồi.
Đàm Nhu đưa hoàng tôn cho huynh ấy, huynh ấy vừa bế lấy vừa hỏi về thái tử phi.
" Nàng ấy sao rồi."
Đàm Nhu lau vệt mồ hôi trên trán mình đi mỉm cười nói.
"Tỷ ấy mệt quá nên đã ngất đi rồi, muội vừa cho tỷ ấy uống thuốc chắc sẽ ổn thôi."
Đứa bé nằm trong vòng tay của phụ thân liền thiếp đi, nó mút tay rồi đi vào giấc, thái tử ca ca nhìn nó mỉm cười,
Đàm Nhu chợt nhớ lúc trước huynh ấy thích nữ nhi nên chưa đặt tên cho con trai, nàng cười hỏi.
" Huynh đã đặt tên cho con của mình chưa, nó là hoàng tôn không phải hoàng tôn nữ."
Thái tử ca ca bật cười.
"Ta vẫn chưa nghĩ ra, muội có tên nào hay muốn đặt cho nó không?"
Đúng là phân biệt đối xử, thử xem thái tử phi sinh ra một đứa bé gái thì huynh ấy sẽ chạy đến đón lấy rồi gọi tên ngay rồi, còn là một bé trai thì lại hỏi nàng có tên gì hay để đặt không.
Đàm Nhu vuốt vầng trán của nó, vầng trán đầy, khuôn mặt cũng sáng.
"Chi bằng đặt là Bạch Quang Nguyên đi, gọi là Nguyên Lang hoàng tôn, nó sẽ là một đứa trẻ sáng suốt, mạnh mẽ và cả ngoại hình cũng rất nổi bật."
Thái tử ca ca vừa cười vừa gật đầu.
"Đặt vậy đi, chúng ta sẽ gọi nó là Nguyên Lang."
Thái tử ca ca còn đung đưa như ru ngủ, thì thào với đứa con của mình.
"Nguyên Lang, đây là tên của cô cô đặt cho con, con phải nhớ đó."
Đàm Nhu bật cười, nàng lấy một dây ngọc bội từ trong tay áo ra, đó là chiếc ngọc bội chạm khắc hình bông hoa đào, màu hồng ở bên trong và nhạt dần ra phía bên ngoài, nàng cũng nghĩ sẽ là một đứa bé gái ra đời nhưng lại là một hoàng tồn.
Nàng đi tới đưa cho thái tử ca ca.
" Đây là quà muội chuẩn bị trước đó, đây là ngọc độc sơn màu hồng đào, muội đã tự khắc nó để làm quà, cầu mong cho hoàng tôn lớn lên khỏẻ mạnh, bình an."
Nàng dúi vào tay hoàng tôn, nó thực sự vô thức cẩm lấy, nàng liền mim cười.
" Nguyên Lang, mau đa tạ cô cô đi."