Thái Tử Thì Sao?

Chương 289




Mọi người mấy ngày gần đây đều đang chìm đắm trong vui vẻ, hoàng tôn vừa ra đời đã đem đến biết bao niềm vui.

Đếm từng ngày trôi qua thì đã tròn mười ngày kể từ khi hoàng tôn ra đời, Đàm Nhu tối đó yếu ớt lại trở bệnh, Yên Nhi đem thuốc tới cho nàng.

Đàm Nhu vừa uống thuốc xong, bát thuốc đang bốc khói lên nàng đã hối Yên Nhi.

"Yên Nhi, ngươi đi chuẩn bị giấy, sau đó thì mài mực để đó cho ta đi."

Đàm Nhu lấy phong thư mới ra để viết thư, nàng đầu tiên vẽ hình tròn lên bốn góc giấy, sau đó mới đặt bút xuống để viết, trời bây giờ càng lạnh rồi đoán rằng ngày mai sẽ có tuyết rơi.

Nàng chăm chú viết thư, đêm khuya như vậy còn không nhận ra Yên Nhi đã ngủ thiếp đi trên bàn trà từ lúc nào.

Viết đến bức thư thứ ba, nàng lạnh đến run người vừa kéo áo khoác lại vừa ho khan.

Tiếng ho khan vô tình đánh thức Yên Nhi dậy, muội ấy tỉnh dậy liền đi về phía nàng.

"Công chúa, người chưa viết xong sao, đã khuya lắm rồi."

Đàm Nhu đặt bút viết chữ cuối rồi cũng thôi, nàng cười trừ.

" Ta viết xong rồi, muội dọn giúp ta đi, ta sẽ đem thư đi gửi."

Yên Nhi còn cười đùa nàng.

"Công chúa, đêm khuya rồi, bây giờ đến chim bồ câu cũng ngủ rồi, người đem đi gửi bọn họ cũng sẽ không nhận đâu."

Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thật sự là trời đã khuya rồi, thế mà nàng không biết, nàng dần mất nhận thức, nàng cảm giác mình chỉ vừa mới viết được một chút thôi.

Đàm Nhu nhìn Yền Nhi cười trừ.

" Vậy thì ngươi cũng mau mau về nghỉ ngơi đi, đêm khuya rồi trời càng trở lạnh."

Nàng vừa nói xong câu đó thì liền ho liên tiếp, Yên Nhi chạy ra được nửa thì nàng đưa tay ra hiệu dừng.

Nàng cố gắng lấy hơi nói.

"Không cần, không cần."

Yên Nhi đứng đó lo lắng cho nàng, chân đã bước lên trước, Đàm Nhu thở một hơi dài, lần này Yên Nhi nói nghiêm túc hơn.

"Công chúa, sức khỏe của người dạo này rất yếu, người thật sự không sao sao?"

Đàm Nhu lúc này cố gắng đưa nụ cười đáp muội ấy.

" Ta vẫn cảm thấy ổn, thật sự rất ổn, ngươi đừng lo lắng quá."

Đàm Nhu về đến phòng, cảm giác trong người có thứ gì đó nghẹn lại, nàng dặn Yên Nhi mau chóng về phòng, còn bản thân thì quằn quại trên giường.

Không một ánh đèn nào được thắp lên, trong bóng tối cơn đau quằn ở lồng ngực và tiếng âm ỉ đau đớn của nàng phát ra.

Bên ngoài trời lạnh đã bắt đầu đổ tuyết, nhưng trong phòng nàng lại đau đớn đồ mồ hôi, cơ thể rất lạnh nhưng cả giường đã ướt đẩm mồ hôi.

Trời vừa sáng đã có tiếng nhao nhao ở bên ngoài, bọn họ than vãn với trời tuyết.

" Đêm qua tuyết rơi nhiều như vậy làm biết bao nhiêu người bị ốm nặng, sáng nay cũng không thể quét sân được mà phải nhặt từng lá."

Lúc này Đàm Nhu đẩy cửa ra làm họ giật mình, bình thường nàng không dậy sớm như vậy.

Nàng khoác áo đi ra rồi nhìn xung quanh, nền đất đầy tuyết trắng xoá, hiện tuyết vẫn còn rơi.

"Yên Nhi đâu?"

Yên Nhi chạy từ sau nhà ra hốt hoảng nói với nàng.

" Công chúa, hoa mẫu đơn của người đã bị tuyết phủ kín rồi."

Đàm Nhu vừa thở dài vừa cười.

" Kệ nó đi, muội theo ta vào đây."



Đàm Nhu đi vào lấy bộ y phục mới tinh ra, đó là thường phục, trong cung lại lôi thường phục bình thường ra mặc,

Yên Nhi nhìn thì nghiêng đầu khó hiểu, vải là lụa quý, toàn bộ y phục đó đều là màu trắng, điểm xuyến trên cổ áo là sợi chỉ vàng óng.

Đàm Nhu ra hiệu cho muội ấy.

" Đem đồ trang điểm ra đi."

Yên Nhi nghe xong liền cười tươi như hoa.

"Công chúa định đi đâu sao, hôm nay lại muốn trang điểm xinh đẹp."

Đàm Nhu ngồi xuống trước gương, vẻ mặt nàng đã tiều tụy lắm rồi, nàng vuốt nhẹ tóc ra sau, đọng lại trên tay nàng rất nhiều sợi tóc.

Đàm Nhu thở dài.

"Yên Nhi, muội làm tóc mới cho ta đi, ta sẽ trang điểm rồi đi gặp người quan trọng."

Yên Nhi cũng nghe lời răm rắp, muội ấy chải tóc cho nàng, tuy có rất nhiều sợi tóc vướng lại trên lược nhưng muội ấy vẫn mỉm cười chải cho nàng như chưa có chuyện gì.

Nàng chỉ cài một cây trâm ngọc khắc hoa, đầu của nó có treo tua rua bằng bạc và hạt ngọc nhỏ như ngọc trai, nhìn rất lấp lánh.

Tóc ở phía sau cũng được thả thõng xuống chải thật mượt mà, hai bên tết lọn tóc nhỏ để ra đằng trước, nhìn rất giống một cô thôn nữ.

Yên Nhi với lấy thêm trang sức thì Đàm Nhu lại cản lại.

"Như vậy là được rồi."

Yên Nhi đóng hộp trang sức lại, nhìn tổng thể nàng giản dị thì có hơi bất ngờ.

" Công chúa đi gặp người đặc biệt chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Đàm Nhu mỉm cười gật đầu, nàng thản nhiên đáp.

"Ừm, đơn giản như vậy thôi."

Sau đấy thì nói nhỏ nhẹ tiếp.

"Vì phải đi đường xa mà."

Yên Nhi lại càng bất ngờ.

" Người phải đi đường xa sao, người đi đâu vậy?"

Đàm Nhu bặm môi rồi nhìn mình trong gương hài lòng mỉm cười.

" Đến lúc đó muội sẽ biết thôi."

Yên Nhi nhí nhảnh, còn không can tâm bị Đàm Nhu giấu giếm như vậy.

"Người đi đâu lại không có nô tì, người định bỏ nô tì ở lại sao."

Đàm Nhu đứng lên dọn đống đồ trang điểm lại rồi đi ra lấy hai bức thư hôm qua cho Yên Nhi.

"Yên Nhi, muội đem thư đi gửi đi."

Yên Nhi nhún nhảy nhận lấy, vừa quay người đi thì bị Đàm Nhu kéo lại.

"Lúc về muội đi qua nhà bếp bảo họ làm một chút điểm tâm đi, còn nữa muội đem cái này tới thư phòng ở hướng tây cho Nguyên Nhiên tỷ, đã rõ chưa?"

Đàm Nhu quay người lấy thêm cái hộp nhỏ đưa cho Yên Nhi, không biết là có thứ gì bên trong nhưng rất nhe giống như là chẳng có thứ gì trong đó vậy.

Yên Nhi lại nhún người.

" Nô tì sẽ đi làm ngay."

Cánh cửa vừa đóng lại nàng đã thay y phục, vừa rồi lấy ta y phục nhìn trông rất bình thường, nhưng khi mặc vào



Đàm Nhu mới thấy nó không bình thường cho lắm, nhìn nàng giống tiểu thư đài các hơn là một cô thôn nữ.

Nàng thở dài trách móc.

" Phụ hoàng cũng thật là, mặc y phục này thì ai nói ta là thôn nữ đâu chứ."

Sau đó nàng đi đến bên giường lấy từ dưới gối ra một lọ thuốc nhỏ, nhưng chưa muốn uống luôn.

Nàng khoác áo lại rồi đi ra ngoài, nàng muốn đi dạo một vòng quanh vườn.

Một mẫu hoa mẫu đơn nàng rất thích đã bị tuyết rơi phủ làm cho chết cóng hết rồi.

Nàng nhìn nước trong hồ vẫn chưa bị đóng băng, nàng ngước lên nhìn trời tuyết, hình như tuyết đã rơi ít hơn tối qua rồi.

Nàng đưa tay ra đón lấy bông tuyết nhỏ, bông tuyết nhỏ rơi xuống tan trên lòng bàn tay nàng.

Đàm Nhu nhìn những bông tuyết chằm chằm.

" Cơ thể của ta vẫn có nhiệt để làm bông tuyết tan ra, sao có thể can tâm mà đi như vậy được chứ."

Nắm chặt bàn tay vào, nàng mỉm cười nhìn bầu trời thêm một lần nữa.

Yên Nhi phải đi rất lâu, muội ấy hăng say làm việc đến lúc về còn cầm theo một giỏ điểm tâm.

Đi đến giữa sân thấy trên nền tuyết có màu đỏ nhạt, tuyết rơi trên đó phủ gần hết rồi, muội ấy không nghĩ nhiều liền đi vào phòng.

Vẫn như mọi hôm, muội ấy hào hứng lấy bánh ra, vui vẻ nói chuyện với nàng.

" Công chúa, hôm nay có bánh gạo đậu đỏ, có bánh hoa đào và bánh mật hấp, đều là món nguôi thích hết."

Muội ấy nói một hồi thì lại không có phản hồi nào, nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng của nàng đâu, muội ấy chạy ra ngoài tìm, vẫn luôn miệng gọi công chúa.

Mấy người dọn dẹp và canh phòng ở bên ngoài liền nói với muội ấy.

" Công chúa đang ở trong phòng mà."

Yên Nhi lắc đầu.

"Nhưng ta không thấy công chúa đâu hết."

Tì nữ đó lại nói với nàng ta rất chắc nịch.

" Công chúa đã ở trong phòng được lâu lắm rồi, ta ở đây không hề thấy công chúa đi ra."

Muội ấy lại chạy vào phòng tìm, muội ấy đi vào hấp tập gọi nàng.

"Công chúa, công chúa."

Đến khi vén rèm lên mới thấy Đàm Nhu đang nắm ngủ ở trên giường.

Nàng ta thấy thế liền nhẹ tay hạ rèm xuống.

" Công chúa lại ngủ rồi sao."

Yên Nhi quay người đi được vài bước thì khựng lại, muội ấy ngờ ngợ, có thật sự là công chúa đang ngủ không.

Muội ấy vội vã kéo rèm lên thật mạnh, Đàm Nhu vẫn nằm đó bất động.

Yên Nhi đưa tay ra run run đặt xuống dưới mũi của công chúa.

Không cảm nhận được hơi thở của nàng, bên ngoài vang ra tiếng hét của Yên Nhi, muội ấy ngã gục xuống đất, bản thân còn không nghĩ đến nước này.

Sau đó thì lại không tin, sợ mình nhầm liền bò lại kéo tay Đàm Nhu sờ nắm rồi lại đặt tay lên cổ thử một lần nữa.

Nhưng muội ấy không cảm nhận được gì hết, cơ thể lạnh hơn bình thường, hơi thở không có, mạch tượng cũng không đập nữa.

Yên Nhi oà khóc gọi nàng.

"Công chúa, người tỉnh dậy đi, người làm sao vậy, công chúa..."