Thái Tử Thì Sao?

Chương 290




Yên Nhi chạy ra bên ngoài gào thét ầm ĩ lên.

"Công chúa qua đời rồi, công chúa đi rồi, công chúa không còn rồi."

Muội ấy hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, rồi cắm đầu chạy ra khỏi cung, những người nghe được câu hoảng loạn đó của muội ấy cũng không ngờ tới, bọn họ còn đứng đó như trôn chân tại đó.

Vừa rồi chẳng phải là nàng vừa đi dạo ở hồ xong sao, bây giờ lại đi rồi.

Yên Nhi chạy đến thái hòà điện, quan thần vừa thượng triều xong bọn họ đều túm tụm đi ra, Yên Nhi chạy về hướng ngược lại, chạy thẳng vào thái hòa điện bất chấp bị ngăn cản, chạy vào đến sảnh thì ngã dập mặt xuống đất.

Hoàng thượng vừa đứng lên khỏi ghế thì bị doạ cho giật mình, lính canh đi vào ồn ào hỏi tội.

"Tì nữ kia, ngươi không biết đây là nơi không nên vào hay sao, muốn chết hả."

Yên Nhi quỳ sụp xuống đất lạy hoàng thượng, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.

" Hoàng thượng, công chúa không xong rồi, công chúa đi rồi."

Hoàng thượng phi từ trên đài xuống kéo xốc cổ áo Yên Nhi lên.

"Ngươi nói cái gì?"

Yên Nhi khóc nghẹn đến nỗi không phát lên tiếng được, hoàng thượng lo lắng, vừa không muốn chấp nhận sự thật, chẳng nhẽ bệnh của nàng lại phát tác nhanh như vậy sao.

Hoàng thượng đi đến cung của nàng, bước đến cửa đã thấy rất nhiều người đứng vây quanh nàng cửa phòng, khi thấy hoàng thượng bọn họ đều dạt ra hai phía, nhường đường cho người vào.

Hoàng thượng bước chân chậm rãi, miệng còn lẩm bẩm.

" Nữ nhi."

Mặc Vương vừa kịp tới đã thấy hoàng thượng chạy vào trong, Mặc Vương đi tới kêu người lui xuống hết, Yên Nhi bám sát theo sau Mặc Vương.

Bên trong không có tiếng động gì, tin dữ mau chóng bị chuyền ra, thái tử và thái tử phi cũng đã tới, thái tử phi còn kích động hơn, tỷ ấy than khóc từ ngoài cổng đi vào trong phòng.

Tiếng khóc của tỷ ấy vào trong đó rồi vẫn vọng ra, thậm chí là càng thảm thiết hơn.

Từng câu từng chữ đều là Đàm Nhu, Đàm Nhu ơi, tỷ ấy khóc như sắp ngất xuống đất, thái tử ca ca phải luôn giữ người tỷ ấy.

Sư nương được hồi lâu thì mới tới, người cũng giống như thái tử phi, khóc than từ ngoài cửa đi vào.

Vào đến trong phòng liền lao đến bên cạnh giường.

" Đàm Nhu."

Cơ thể nàng vẫn còn chút ấm, vẻ mặt đã được trang điểm rất xinh đẹp, nhìn nàng giống như đang ngủ mê chứ không phải đã ra đi, bên cạnh gối còn một bông hoa mẫu đơn bị dập tuyết, sư nương cầm nắm bàn tay của nàng vừa chạm vào má nàng vuốt ve.

"Con ngoan, hãy ngủ một giấc thật ngon."

Hoàng thượng kéo tay nữ nhi của mình lại, hai mắt rươm rướm.

" Thiệt thòi cho con rồi."

Tất cả mọi người đều có hai cảm xúc, im lặng buồn bã và kích động khóc than thảm thiết.



Bên ngoài có tiếng chạy rẩm rầm đến, còn kèm theo tiếng.

" Đàm Nhu."

Nhị huynh đi vào, thấy mọi người đều vây quanh bên giường, muội muội vừa canh trước sai người mang đồ tới cho mình, bây giờ lại lạnh người nằm bất động trên giường.

Huynh ấy nhìn mọi người đều đang đau buồn thì không giám tin, gượng cười đi tới bên giường nhìn muội muội.

Nguyên Nhiên đi đến đứng bên cạnh thái tử phi, nàng ấy chỉ dám nhìn một cái rồi quay người rúc vào lòng thái tử phi.

Nhị Nhiên chạm nhẹ vào cổ tay muội muội, rồi chạm lên mặt, sau đấy ngồi sụp xuống nắm lấy tay muội muội mà mếu máo.

"Đàm Nhu, muội giận ta chuyện gì sao?"

Hoàng thượng không nhìn được nữa liền quay mặt đi, Mặc Vương ra ôm lấy sư nương đang khóc vào lòng, chuyện này đột ngột hơn cả lúc Tứ Vương đem quân đến đây.

Nhị Nhiên mím môi nhìn nàng nhắm mắt bỏ đi mãi mãi, trên gương mặt không còn chút tươi tắn nào của người sống, bàn tay ấm cũng đã nguội dần, huynh ấy nắm chặt tay Đàm Nhu thét lên.

" Đàm Nhu."

Phải đến canh giờ sau thì mọi người mới bước ra, ai cũng hai mắt đỏ lòm, còn tính nữ thì còn khóc than mãi, lúc này hoàng hậu đi tới, nhìn thấy hoàng thượng đau buồn thì liền hành lễ.

Hoàng thượng trực tiếp khất tay đi kêu hoàng hậu đi về.

" Nếu nàng đến thăm nữ nhi thì về đi, hậu sự lát nữa sẽ được chuẩn bị rồi."

Hoàng thượng khịt mũi rồi bước qua hoàng hậu.

Hoàng hậu thì không can tâm.

" Thiếp chỉ nhìn một cái thôi không được sao?"

Hoàng thượng đang đau buồn mà phải ngồi tranh chấp với hoàng hậu, người quay ra.

"Nữ nhi của nàng, nàng còn không nhớ vậy thì nữ nhi của ta sao nàng phải đến nhìn nó một cái làm gì?"

Hoàng hậu câm nín, trong lòng bất mãn vô cùng, sau đó thì Ngũ Nhiên đi tới hành lễ.

" Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Ngũ Nhiên hấp tấp đi vào bên trong, sượt qua người hoàng hậu đi vào trong phòng, đủ để thấy ý của hoàng thượng vô tình như thế nào.

Ngũ Nhiên đi vào trong đó đứng như chờ trồng nhìn Đàm Nhu miết.

Yên Nhi hai mắt đã nhìn vô định, Ngũ Nhiên ở trong phòng còn nghe được tiếng thở dài của mình, trước đây đều có tiếng cười đùa của mọi người đến đây chơi, từ nay về sau sợ là ở đây sẽ không có ai đến ở nữa.

Bước lên trước nhìn Đàm Nhu rõ hơn, Ngũ Nhiên thấy bên cạnh gối của nàng là bông hoa mẫu đơn, gợi nhớ cho

Ngũ Nhiên nghĩ đến Chiêu Phong.

Ngũ Nhiên lại thở dài, hẳn than.

"Tỷ chắc là nhớ huynh ấy lắm."



Ngũ Nhiên khịt mũi mỉm cười nhìn nàng như đang nằm ngủ.

"Nếu tỷ có gặp mẫu thân của đệ thì không cần phải xin lỗi bà ấy đâu, đệ sẽ thỉnh tội với mẫu thân sau, tỷ đừng lo."

Ngũ Nhiên đi ra khỏi cổng, đến lúc này mà hoàng hậu vẫn chưa đi, đã có người ập đến lo hậu sự rồi, nhưng hoàng hậu vẫn đứng ở đây.

Ngũ Nhiên đi tới hỏi han.

" Hoàng hậu nương nương có chuyện tâm sự sao, sao người vẫn đứng đây vậy."

Hoàng hậu nương nương nhìn Ngũ Nhiên cười gượng rồi hỏi về Đàm Nhu.

"Tứ công chúa bây giờ trông như thế nào vậy?"

Ngũ Nhiên cũng không hề giấu giếm mà nói.

"Tỷ ấy đã được trang điểm rồi, nhưng nhìn vẫn tiều tụy, hốc hác lắm."

Hoàng hậu mỉm cười có vẻ tin tưởng Ngũ Nhiên, sau đó thì quay người đi.

" Ngũ hoàng tử cũng về nghỉ ngơi đi, hậu sự đã có người lo rồi."

Ngũ Nhiên cũng kính cẩn cúi đầu với hoàng hậu.

Hoàng hậu rời đi, hắn nhìn theo hoàng hậu rất chướng mắt, vị hoàng hậu này từ lúc lên làm đã bị nhiều người ghét, chả biết sao lại thành một người như thế kia.

Đàm Nhu được để tang đúng trình tự, đốt giấy vàng, dọn dẹp nơi ở thật sạch sẽ, linh đường cũng là nơi trang trọng.

Đến ngày thứ hai lư hương vẫn nghi ngút khói, chậu than đốt tiền vàng cũng đã đầy dần.

Vẻ mặt ai cũng đau buồn, công chúa ra đi đột ngột là chuyện không ai ngờ đến, Yên Nhi theo hầu nàng được một thời gian ngắn, được nàng dạy chữ, dạy từng cách hầu hạ, còn đàn cho muội ấy nghe, chưa có chủ tử nào lại tốt với tớ của mình như vậy, hoàng thượng còn cho muội ấy thêm ngân lượng, nói là công chúa dặn dò như vậy, khiến muội ấy thương xót cho nàng mãi không chịu rời đi.

Ngũ Nhiên giữ vẻ mặt điểm tĩnh nhất, ai cũng hiểu cho hắn là một kẻ không có máu mủ vương thất thì cũng không trông mong hắn xót thương cho nàng.

Hoàng thượng đồng ý chôn cất nàng bên mảnh đất cũ, chỗ mà nàng muốn ở trước đây hai phụ tử từng cãi nhau tranh nhau chỗ đó, bây giờ người cũng đã chịu nhường cho nàng rồi.

Đến ngày thứ ba, là ngày chôn cất của nàng, hoàng hậu dậy từ rất sớm, rất muốn nhân lúc không có người vào xem nàng.

Chỉ mới canh năm, hoàng hậu đi đến linh đường thắp hương cho nàng, gió thoảng bên cửa sổ phát ra tiếng rít rít dọa cho người ta sợ hãi.

Nàng đi đột ngột như vậy không khỏi khiến người khác nghi ngờ, hoàng hậu lấy hết dũng khí bước đến bên cạnh linh cữu của nàng.

Bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ thật sự chưa đóng kín, hoàng hậu tò mò đẩy nắp gỗ ra, đầu của nàng hiện lên, nhưng rồi người lại dừng, chỉ mới thấy như thế đã đủ để người ta tin là nàng đi thật rồi.

Hoàng hậu mau chóng đi ra khỏi chỗ linh cữu, bước đi được vài bước thì nghe tiếng khóc của một cô nương, tiếng khóc này khàn khàn như tiếng đã khóc từ lâu lắm rồi, hoàng hậu bị doạ cho rúm người lại, vội nhìn xung quanh.

Từ trong góc tối đi ra, là một tì nữ với hai mắt sưng húp, nàng ta dụi mắt rồi hành lễ với người.

" Tham kiến hoàng hậu nương nương."

Lát sau nghe tiếng vọng ra từ phòng đó.

" Người đâu, mau đến đây, hoàng hậu nương nương ngất xỉu rồi."