An Nhã mỉm cười hỏi nàng ta.
"Ngươi tên gì."
Thái độ của nàng rất hời hợt, giống như nàng ta trả lời cũng được mà không cũng không sao.
Nàng ta dè chừng, vì thấy khuôn mặt này rất giống với Tứ công chúa đã mất, ngoại trừ mái tóc đen dài đó thì mọi góc độ đều giống y như đúc, cả nụ cười và thái độ này, trông điểm tĩnh và bất cần giống Tứ công chúa.
Phải đến một lát sau nàng ta mới mở miệng trả lời An Nhã được.
"Ta tên Nhạc Phi Nhã."
An Nhã vẫn mỉm cười.
"Cô đến tìm ta sao, có chuyện gì lại đến tìm ta?"
An Nhã bước lại gần nàng ta, Nhạc Phi Nhã sợ hãi lùi lại, nhưng không may bị An Nhã chộp lấy cánh tay lại không đi được, An Nhã hơi cau mày.
"Cô đã tái giá rồi sao? Con của ai vậy?"
Nhạc Phi Nhã nghe xong câu đó liền sợ mất mật, một người lạ làm sao có thể biết nàng ta đã từng có chồng mà tái giá, không còn nghi ngờ gì nữa, nàng ta chắc chắn rằng đây là Tứ công chúa.
"Ngươi chính là Tứ công chúa."
An Nhã mỉm cười đắc ý.
"Bất ngờ lắm sao? Đừng nói là đến tìm ta để báo thù nhé, ta không có giết hắn."
Nàng ta lắc đầu.
"Không phải, ta không đến tìm ngươi, ta đến tìm chàng."
An Nhã hơi cau mày.
"Chàng? Ngươi nói là Tứ Vương? Hắn còn sống sao?"
Nhạc Phi Nhã nuốt nước miếng dè dặt gật đầu.
"Phải, chàng còn sống."
Sau đó chỉ vào bụng mình chỉ ý rằng đó cũng là của chàng, An Nhã khó hiểu, nếu như Nhạc Phi Nhã đã mang thai đến đứa thứ hai thì hà cớ gì phải xa cách nhau như vậy.
An Nhã buông tay nàng ta ra, trong lòng nổi lên nghi ngờ, Nhạc Phi Nhã khi thấy nàng nhận luôn thân phận thì liền dè chừng, nàng buông tay Nhạc Phi Nhã ra nàng ta đã vội lùi lại mấy bước giữ khoảng cách với nàng.
An Nhã tiến đến hỏi nàng ta.
"Vậy ngươi tìm Bạch Đàm Nhu làm gì?"
Nhạc Phi Nhã ủ rũ nói.
"Chàng ấy nói đi thăm ngươi, đã đi suốt một tháng rồi không thấy về, nên ta đi tìm."
An Nhã khó chịu.
"Đi tìm Bạch Đàm Nhu, không phải ta."
Nhạc Phi Nhã cũng không vừa, dù sợ nhưng vẫn không chịu thua.
"Ngươi cũng là Bạch Đàm Nhu còn gì."
An Nhã khó chịu ra mặt.
"Ta là Vương An Nhã."
Nhạc Phi Nhã cũng không nói nữa, nhắc đến phu quân mình liền thay đổi thái độ với An Nhã.
"Vậy chàng ấy đâu."
An Nhã hồi nãy còn không biết hắn vẫn còn sống, sao có thể biết hắn đi đầu chứ, trong thôn bé tí này An Nhã dường như nắm lòng hết thông tin và khuôn mặt của những người trong thôn, có ai là nàng không biết đâu, làm gì có người nào là phu quân của nàng ta.
An Nhã lắc đầu.
"Ta không biết, ta còn không biết hắn còn sống, suốt năm năm qua ta chưa từng gặp hắn luôn, ngươi đến nhầm chỗ rồi."
Nhạc Phi Nhã thất vọng, nàng ta ôm bụng quay người đi, trời lạnh như vậy nàng ta vác cái bụng này đi ra khỏi thôn này cũng phải tới tối mới ra được, An Nhã thương xót nên gọi nàng ta lại.
"Ngươi nghỉ ngơi ở chỗ ta trước, ngày mai hằng đi."
Nhạc Phi Nhã khựng lại, nàng ta quay ra nhìn nàng, có hơi chút muốn dừng chân nhưng có vẻ nàng ta tự ái cao quá đâm ra không chịu.
An Nhã nắm chặt vạt áo mình giữ ấm, ở phía sau lại có tiếng chạy đến kèm theo tiếng gọi.
"An Nhã có phải không?
An Nhã quay ra sau, thấy một vị đại thẩm quen mặt cầm giỏ đi đến, An Nhã chưa cần nhìn vào đó đã đoán được bên trong có bánh bao mà thẩm vừa mới hấp.
An Nhã mỉm cười xã giao với thẩm ấy.
"Chu thẩm, sao thẩm đến đây vậy?"
Một đại thẩm đã khá già dặn rồi, An Nhã đi đến chào hỏi, Nhạc Phi Nhã lúc này đã quay người ra chỗ nàng, nhìn nàng và đại thầm kia trò chuyện cười cười với nhau.
Thầm ấy nhét vào tay nàng giỏ bánh bao nóng hồi.
"Cầm lấy về mà ăn, Nhược Nhược ở nhà có phải không, đem về cho nó ăn."
An Nhã được tặng đồ thì ngại ngùng, nàng chối không lấy.
"Chu thẩm, thẩm cho còn nhiều đồ quá nhà con không ăn hết đâu, hay để về nhà con rót một ít rượu hoa đào ủ đem sang cho thẩm trữ ăn năm mới nhé."
Chu thẩm xua tay.
"Ôi dào, không cần đâu, rượu hoa đào ủ nhà nào mà không có chứ."
An Nhã càng muốn trả lại liền nói.
"Nhà con còn nhiều đào sấy khô, để con đem qua ha."
Chu thẩm cười cười vỗ tay nàng, để ý ở đằng sau có phụ nữ mang thai đang đứng đó, hình như chờ An Nhã.
An Nhã quay ra chưa để Chu thẩm hỏi thì đã lên tiếng gọi nàng ta lại.
"Phi Nhã, qua đây."
Nàng ta thấy Chu thẩm nhìn mình công thêm An Nhã lại gọi nữa nên bất giác đi qua đó, An Nhã nắm chặt tay nàng ta giới thiệu với Chu thẩm.
"Chu thẩm, đây là Phi Nhã, là biểu muội của con, đi đường xa nên ghé lại thăm con."
Sau đó An Nhã lướt mắt ra hiệu với Phi Nhã, nàng ta cũng liền hiểu ý.
"A, Chu thẩm, con là Phi Nhã ở biên cương đằng kia."
An Nhã mỉm cười nói thềm.
"Muội ấy có thai lại đi đường xa nên con giữ muội ấy lại để mai mới cho lên đường, con về trước đây, lát nữa con kêu Nhược Nhược đem đồ qua cho thẩm ha."
Nói xong thì cũng vội kéo Nhạc Phi Nhã đi.
Về đến nhà An Nhã chủ động mở cửa cho nàng ta vào trước.
Nhạc Phi Nhã nhìn khắp nhà, nhìn hết mọi chỗ, hàng rào trồng cây, giữa sân trồng cây nuôi cá, nàng ta bất ngờ đứng ngẩn ra đó nhìn ao cá của nàng.
An Nhã chỉ vào nhà.
"Ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi."
Chợt ở bên cổng lại có người đi đến, là hai mẹ con cao lớn trông đã chững tuổi, đứa con trai đi theo sau mẹ gánh theo củi, còn mẹ thì gánh giỏ.
Thấy An Nhã ở nhà họ liền đi đến chào hỏi.
"An Nhã về rồi sao."
Nhạc Phi Nhã lúc này hơi sợ, ôm bụng chạy ra phía sau An Nhã.
An Nhã niềm nở đi ra tiếp chuyện với họ.
"Đại thẩm đi lấy măng về sao, hôm nay người lấy được nhiều không?"
Đại thẩm cười cười ra hiệu cho con trai lấy một ít măng từ gánh giỏ của mình ra cho An Nhã, đứa con trai của thầm ngại ngùng đưa đến.
"An Nhã muội cầm lấy chút tấm lòng của mẹ ta."
Nhà này đã nhiều lần đem đồ qua cho An Nhã, trước đó có ý hỏi cưới nàng, lúc đấy nàng đã nói dối rằng mình đã có đính ước, nhưng ba năm trôi qua, người đính ước với nàng mãi không đến hỏi cưới, mẹ con nhà họ thấy thế nên càng tấn công tâm lý nàng, mong nàng một ngày nào đó sẽ chuyển ý chịu gả vào nhà họ.
An Nhã vội từ chối, nàng chỉ vào nhà bếp của mình.
"Đại thẩm, Đại Đinh ca, trong nhà của muội treo đầy măng khô, dùng quanh năm không hết, mọi người cứ giữ lại đi, con không lẩy đầu."
Đại Đinh hình như không biết đối nhân xử thế, nghe An Nhã nói vậy liền đem lại đồ về phía mẹ, Đại thầm mặt đần ra, đẩy tay con trai lại về phía An Nhã.
Ôi đứa con trai ngây thơ này, nhét vào tay người ta đi chứ.
An Nhã lúc này cũng nhận lấy, nhưng nàng nói.
"Vậy con giúp thẩm ngâm chút măng ăn năm mới, tối con mang qua nha."
Đại Đinh thấy An Nhã cầm lấy đồ thì trong lòng vui sướng, An Nhã đưa về phía Nhạc Phi Nhã ý bảo cô ta đến lấy đi.
Nhạc Phi Nhã ôm cái bụng bầu vượt mặt đi tới, nàng ta chỉ cẩm được một gốc măng to, còn lại là An Nhã cầm hết, Đại thẩm lần đầu thấy Nhạc Phi Nhã thắc mắc hỏi.
"Đây là ai vậy?"
An Nhã vui vẻ nói.
"Là biểu muội của lang quân, muội ấy định đi kinh thành nên ghé qua đây chút, tối nay muội ấy sẽ ngủ lại đây, muội ấy tên Phi Nhã."
Đại thẩm thấy ánh mắt lấp lánh của nàng khi nhắc đến hai chữ lang quân liền thu nụ cười lại, bao năm qua nàng vẫn một mực chung thủy với lang quân mà mình đính ước.
Làm thầm ấy không khỏi thay đổi ý, Đại Đinh nghe An Nhã nhắc tới lang quân cũng hơi ái ngại.
An Nhã mỉm cười tạm biệt họ, nàng bảo Nhạc Phi Nhã để đồ vào trong bếp, sau đó dẫn nàng ta đi vào phòng ngủ, chỉ cho nàng ta chỗ ngủ tối nay, sau đó một mình nàng đi ra sau bếp, lấy măng của Đại thầm đem tới rửa sạch, thái mỏng ra rồi lại rửa sạch, để vào rổ cho ráo nước, sau đó mở tủ lấy rổ ớt tươi ra, nàng bứt hết cuống của nó, thái nhỏ ra bỏ vào cối giã thật nhuyễn, lúc này tiếng giã cối cũng thu hút Nhạc Phi Nhã, nàng ta chạy ra xem nàng đang làm gì.
Thấy măng đã được sơ chế hết, nàng ta kinh ngạc nhìn, không ngờ là An Nhã cũng có thể làm được những công việc này.