Tối đến Nhạc Phi Nhã cũng đã được gặp Nhược Nhược trong lời nói của An Nhã, đây là một cô nương ngốc nghếch mà.
Lúc này trong phòng ngủ An Nhã lục lọi dưới gầm giường lấy ra hai thứ, một cây đàn tỳ bà và một bộ cung tên, những mũi tên để bắn vẫn còn sắc lẹm, sáng bóng, dây cung vẫn còn y như mới, vừa nhìn đã thấy bao năm qua nàng ta đã giữ gìn nó rất cẩn thận.
An Nhã đưa đàn tỳ bà tới cho Nhạc Phi Nhã, nàng ta là khuê nữ nhà quan, từ bé đã được học đầy đủ những môn kỹ nghệ, An Nhã muốn nàng ta đàn nó.
"Một tiểu thư khuê các như ngươi, chắc chắn biết đàn đàn tỳ bà đúng không, lát nữa ta đi ra ngươi hãy giúp ta đàn một đoạn nhạc để lấn át tiếng hỗn độn bên ngoài, như vậy Nhược Nhược sẽ không sợ hãi nữa."
Nhạc Phi Nhã cầm đàn tỳ bà mà hoài nghi.
"Đêm hôm như vậy bảo ta đàn, hàng xóm có qua nói ta không? Vậy ngươi định đi đâu."
An Nhã mỉm cười.
"Đi trả nợ, có người đến đòi nợ ta rồi, ngươi nhớ cho kỹ, khoá cửa thật chặt, dù có nghe được bất cứ tiếng động gì ở bên ngoài, nếu không phải ta thì không được mở cửa, cùng lúc đó ta cần ngươi đàn, cứ đàn đến khi nào không còn nghe tiếng động gì nữa thì thôi, bên ngoài đang hỗn loạn lắm."
Nhạc Phi Nhã càng hoang mang hơn, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa rồi, An Nhã thay y phục đen xong liền chộp lấy áo khoác và cung tên đi ra ngoài.
Nhược Nhược thấy thế liền chạy ra đóng chặt cửa lại, rồi chạy về giường run rẩy bịt tay lại, miệng còn lẩm bẩm.
"Họ sẽ không giết muội đâu, họ không giết muội đâu."
Nhạc Phi Nhã thật sự không hiểu chuyện gì, nàng ta nghe theo lời của An Nhã ra sức đàn, nàng ta đàn một khúc buồn trầm như tiếng thác lục ngầu đang chảy cùng với tiếng sỏi đá va vào nhau đang len lỗi trong nước.
Cũng cùng lúc này mưa đã nặng hạt hơn, có đám người kéo nhau đến đứng trước cổng nhà khoảng chừng hơn mười người, An Nhã ở phía sau nhà cũng nhảy lên mái hiên đưa cung tên bắn xuống trước mặt họ để dăn đe.
"Muốn bước vào nhà thì phải bước qua xác của ta."
Chẳng biết là tiếng mưa rơi có lấn át được tiếng hỗn độn ở bên ngoài không, nhưng Nhạc Phi Nhã thì vừa đánh đàn vừa run tay, nàng ta không nhớ là mình đã đánh trong bao lâu, chỉ nhớ rõ là tâm trạng vừa sợ hãi vừa gắng gượng mỉm cười nhìn Nhược Nhược vỗ tay vui vẻ.
Sau nửa canh giờ, tiếng hỗn độn nhỏ tiếng dần đi, bên ngoài lại vang lên tiếng hét của một cô nương, Nhạc Phi Nhã nhận ra giọng của An Nhã.
"Tên ngu ngốc Đình Đại này, sao huynh lại ở đây."
Nhạc Phi Nhã hoang mang nhưng vẫn luôn tay gẩy đàn, sợ mình chật một nhịp An Nhã sẽ bị phân tâm, cô nương ngốc nghếch Nhược Nhược này cũng sẽ sợ hãi run rẩy.
Đợi một lúc lâu nữa, Nhạc Phi Nhã không còn nghe thấy tiếng gì, bên cửa vang đến tiếng gõ cửa dồn dập, An Nhã ở bên ngoài hoảng loạn hét vào.
"Nhạc Phi Nhã mở cửa đi."
Nhạc Phi Nhã run run bước ra mở cửa, An Nhã sốt sắng đẩy cửa vào, trên vai đỡ theo một nam nhân to lớn, đi theo sau đó là Tử Vương, hắn cầm kiếm vào cho An Nhã.
Nhạc Phi Nhã thấy phu quân mình ở đây thì kích động chạy ra ôm lấy.
Tứ Vương sợ kiếm sẽ đụng đến Nhạc Phi Nhã nên giấu kiếm ra phía sau, Nhạc Phi Nhã nhảy ra ôm nhưng không được vì cấn cái bụng to như thế.
"Sao chàng lại ở đây, ta định đi tìm chàng đó.
An Nhã thở dài ôm Nhược Nhược vào lòng để an ủi muội ấy, Nhược Nhược thấy tỷ tỷ thì nước mắt trực trào, Nhạc Phi Nhã hồi nãy còn không thấy nàng ta sợ hãi như vậy, bây giờ người tỷ tỷ đang ướt nhẹp vậy mà nàng ta vẫn ôm chặt cứng.
Nhược Nhược là vì sự sợ hãi hồi nhỏ mà đả kích đến tâm hồn của muội ấy, khiến cho muội ấy cứ như trẻ con vậy.
An Nhã sống với muội ấy mấy năm, phải lấy hết tâm can ra chăm sóc mới có thể khiến muội ấy hoàn toàn tin tưởng, bây giờ muội ấy được gả đi, An Nhã sẽ chỉ sống một mình, suốt ngày quanh quẩn bên một căn nhà, có hàng xóm là mẹ con Đình Đại, nhưng người ta có ý với nàng cho nên nàng không muốn làm phiền họ, ba năm sống ở đây nàng luôn lấy cớ đã có ý trung nhân để từ chối họ.
Vừa nãy hỗn loạn, hắn dầm mưa chạy ra vì lo cho nàng, thế mà bị người ta đánh trúng mà ngất đi, An Nhã lo lắng hắn ở nhà mình sẽ có chuyện không hay, nàng vội vã đi ra tìm Tử Vương.
"Tứ Vương...
Lại bắt gặp phu thê nhà người ta đang tình cảm, nàng giả vờ họ để họ chú ý, nàng dè dặt đi đến.
"Tứ Vương, ta nhờ ngươi..."
Nhạc Phi Nhã lại vội lên tiếng như sợ phu quân nàng ta sẽ phải đi làm gì đó nguy hiểm.
"Chuyện gì."
An Nhã lướt mắt lườm nàng ta.
"Ta không nhờ ngươi, cái bụng to như vậy còn làm được việc gì. Ta muốn nhờ Tử Vương đưa hắn về nhà, hắn ở nhà ta không hay cho lắm."
Tứ Vương mỉm cười trêu.
"Vậy ngươi với phu thê ta ở chung nhà có phải là không hay cho lắm không, sao hắn ngất ở nhà ngươi đem hắn đi trả nhanh như vậy"
An Nhã rót trà uống một ngụm rồi mới trả lời.
"Hai người cũng sắp bị ta đuổi rồi, nể tình thê tử ngươi có thai cho nên ta để sáng mai mới đuổi, giờ muốn ở lại thì ngươi phải làm việc chứ."
Nàng thở dài nói tiếp.
"Hơn nữa nhà ta là hai nữ nhân, một người chưa xuất giá, một người thì chuẩn bị xuất giá, có một nam nhân xuất hiện cũng là vấn đề đấy."
Đùa với An Nhã thật nhạt nhẽo, Tử Vương đành đưa Đình Đại về, phu thê nhà hắn nói chỉ ở qua đêm nhưng thực ra là ăn nhờ ở đậu nhà An Nhã ba ngày mới đi.
Suốt thời gian họ ở đây chưa phút giây nào họ tách rời nhau, Nhạc Phi Nhã liên tục kể về đứa con đầu lòng của họ trước đó đã được gần năm tuổi, là con gái đứa trẻ đó được cha yêu chiều hết mực, An Nhã mỗi lần nghe họ nhắc đến con khoé môi lại bất giác cong lên, nàng nhớ nàng và người đó đã từng hẹn ước về một gia đình như vậy, chàng ấy cũng muốn có con, muốn được đi làm lo cho gia đình.
Sau khi hai phu thê họ đi, An Nhã cũng phải gả Nhược Nhược đi, lúc nàng trang điểm cho muội ấy đã nhân tiện dặn dò.
"Nhược Nhược, nếu người đó đối xử không tốt với muội, cọc cằn với muội, không còn bao dung muội thì cứ về nhà, ta và sư bá sẽ bao dung muội, chăm sóc cho muội, nhớ chưa"
Nhược Nhược trong hỉ phục đỏ tươi, trong mắt muội ấy ánh lên lấp lánh và mong chờ, chắc chẳng nhìn được sự lo lắng của tỷ tỷ, An Nhã chỉ biết dặn dò muội ấy, mong rằng những lúc muội ấy bị tủi thân sẽ nhớ đến tỷ tỷ và sư bá vẫn luôn yêu thương muội ấy.
Chiêu Phong quay lại Vong Quốc, là quê hương của chàng, nơi này có cha mẹ, có huynh đệ và bằng hữu, nhị huynh đã lên ngôi rồi, đại huynh đã lập thất được mấy năm họ đã có hai con nhỏ rồi, cha mẹ lui về phía sau hậu thuẫn cho nhị huynh, sống cuộc sống bình yên mà hồi còn trẻ ai cũng mong muốn, Tuệ Liên trở thành một nữ nhân mạnh mẽ cùng với đứa con trai như thế sống nương tựa vào nhau.
Ai cũng đã thay đổi, chỉ có mình chàng là mãi kẹt lại ở quá khứ, không chịu tiến lên.
Chàng nhớ Đàm Nhu lắm, mỗi khi đêm tối xuống lại nhớ nàng ấy, cộng với việc lần trước gặp một nữ nhân có dáng dấp giống nàng nên càng làm hình bóng của nàng trong tâm trí Chiêu Phong rõ ràng hơn.
Đến ngày cuối cùng ở Vong Quốc, Chiêu Phong đi đến thăm Tuệ Liên và con trai của tỷ ấy, Chiêu Phong đem nhiều đồ ăn bánh ngọt đến như dỗ dành trẻ con, miệng cười tươi nói đùa với mọi người.
Chỉ có Tuệ Liên là có thể nhìn ra tam hoàng tử vốn chưa thể bước ra khỏi sự mất mát buồn bã của năm năm trước.
Năm năm trôi qua, tam hoàng tử vẫn một mình, mỗi năm vẫn không quên quay lại Nhị Quốc thăm Đàm Nhu, mỗi lần đến là ngồi ngẩn ngơ nói chuyện một mình, quét dọn lá khô, cắm hoa, bày hoa quả ra cho nàng ấy.
Khi quay lại Vong Quốc chàng ấy lại tìm gặp mọi người, thấy mọi người vui vẻ hạnh phúc thì lại đi tiếp, chẳng biết là đi đâu, nhưng một ngày nào đó chàng ấy vẫn sẽ quay lại, như thể hiện một phần trách nhiệm của mình.
Chiêu Phong ngồi chơi với con trai Tuệ Liên một lát rồi định đi, Tuệ Liên tỷ đi nhặt rau về thấy Chiêu Phong muốn đi rồi nên vội đi đến nói chuyện.
"Chiêu Phong, tam gia định đi sao."
Chiêu Phong cười gượng đáp.
"Ừm, ta đi bây giờ, lần sau lại đến thăm mọi người."
Chàng ấy lại đi nữa rồi, bỏ đi đâu đó thật xa, chẳng có nơi nào là nhà, là nơi ở cố định, Chiêu Phong phủi tay cười nhạt với Tuệ Liên.
"Ta không biết mình sẽ làm gì tiếp theo, nhiều lúc cảm thấy những gì mình đang làm chỉ là việc thừa thãi, Tuệ Liên tỷ, nếu là tỷ, tỷ sẽ làm gì."
Tuệ Liên cũng cười nhạt, tỷ ấy nhìn đứa con của mình âu yếm nói.
"Ta có Khanh Lăng, con trai chính là chỗ dựa duy nhất của ta, tam gia, người cũng nên tìm một người để làm chỗ dựa, đừng mắc kẹt mãi như vậy."
Chiêu Phong thở dài như đáp lại Tuệ Liên, chàng ấy đã nghe nhiều người khuyên bảo như vậy rồi, thật sự không muốn nghe nữa.
"Ta đi trước đây, lần sau ta lại ghé."
Tuệ Liên lúc này lấy hết dũng khí để nói.
"Có một câu này Tuệ Liên thật lòng dành cho người."
Chiêu Phong quay qua nhìn Tuệ Liên rất tò mò, tỷ ấy mỉm cười nói câu thành ngữ.
"Cao sơn lưu thủy, hậu hội hữu kỳ.
Chiêu Phong đứng ngẩn ra vì chỉ hiểu được thành ngữ mà không hiểu ý tỷ ấy muốn nói là gì.
Ắt sẽ có ngày tương phùng ư, ý tỷ ấy là tương phùng với ai, chẳng lẽ lại là tương phùng với Đàm Nhu, như vậy chẳng phải là xui rủi quá sao.