Cứ như vậy, Niệm Niệm vui vẻ đi theo thợ trang điểm.
Cô bé còn chẳng kịp chào hỏi gì ba mẹ.
Đợi Niệm Niệm trang điểm xong đi ra, nhân viên đã nhìn thấy: vốn là một cô bé xinh đẹp, qua bàn tay thần kỳ của thợ trang điểm, mặc thêm một lớp áo trong rách rưới, chỉ vậy thôi...
Tiểu Niệm Niệm đã trở thành một cô bé ăn mày rồi.
Niệm Niệm chạy đến trước mặt mẹ, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: “Mẹ ơi mẹ ơi, giờ có phải Niệm Niệm xinh lắm không?”
Lúc thợ trang điểm trang điểm cho cô bé, trước mặt Niệm Niệm không có gương, không thấy được dáng vẻ của mình hiện tại thế nào. Còn về quần áo, Niệm Niệm rất thích bộ đồ mình đang mặc, quần áo chắp vá từ những mảnh vải, mặc dù trông khá cũ nhưng chất liệu vải rất dễ chịu, khác hẳn quần áo bình thường cô bé hay mặc.
Đó có lẽ là cảm giác thiết kế, trước đó mẹ nói có rất nhiều quần áo hình thù quái lạ ở đây, mẹ nói đó không phải là hình thù quái lạ, đó là thời thượng.
Vậy nên quần áo trên người Niệm Niệm nhất định cũng rất thời thượng.
Niệm Niệm nghĩ chắc giờ mình phải xinh lắm.
Cô bé ngất ngây mất một giây, rồi hỏi đạo diễn: “Chú đạo diễn, Niệm Niệm đóng vai tiểu tiên nữ ạ?”
Đạo diễn Tần Tùng lắc đầu: “Trong phim của các chú không thiếu tiểu tiên nữ, nhưng các chú lại thiếu mất một một cô bé ăn mày đáng yêu đấy.”
Niệm Niệm: “...?”
Niệm Niệm đã từng nhìn thấy người ăn mày, cô bé biết ăn mày là có ý gì. Sau khi nhận ra chú đạo diễn bảo cô bé đóng vai một đứa nhóc ăn mày thay vì là một tiểu tiên nữ có thể cầm kiếm bay lượn trên trời, Niệm Niệm thấy hơi thất vọng.
Nhưng đứa nhóc ăn mày thì đứa nhóc ăn mày thôi, vai nào Niệm Niệm cũng diễn được.
Vai đứa nhóc ăn mày mà đạo diễn yêu cầu Niệm Niệm đóng không phải là tạm thời bổ sung, trong kịch bản vốn đã có một nhân vật như vậy, nhưng diễn viên ban đầu là một cậu bé, lớn hơn Niệm Niệm một tuổi, vốn dĩ hôm trước đã đến đoàn làm phim nhưng vì có chuyện đột xuất không đến được nên đoàn làm phim phải tìm một diễn viên nhí khác.
Sau đó, Niệm Niệm tự mình lấy được cơ hội này.
Tần Tùng rất hài lòng khi nhìn thấy bánh bao nhỏ ăn mặc rách rưới, trang điểm lấm lem đang đứng ở trước mặt.
Anh ấy thân thiện vươn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đó rồi nói: “Chào mừng cháu gia nhập đoàn làm phim của bọn chú.”
Niệm Niệm nắm lấy bàn tay đang vươn ra của đạo diễn, nhưng cô bé không buông ra ngay, mà còn mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi: “Chú đạo diễn, Niệm Niệm có thù lao diễn xuất gì không?”
Niệm Niệm biết diễn viên đóng phim đều được trả tiền, chắc Niệm Niệm cũng được trả tiền đấy nhỉ, nếu không thì sẽ là diễn không công, chẳng phải Niệm Niệm sẽ phải chịu thiệt thòi sao?
Không thể làm chuyện không có lợi, Niệm Niệm còn muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn để mua túi xách cho mẹ, giờ đây cơ hội kiếm tiền đang ở ngay trước mắt, Niệm Niệm đương nhiên phải hỏi rõ ràng chú đạo diễn về chuyện này rồi.
Đạo diễn sửng sốt, không nhịn được bật cười, nhìn về phía hai vợ chồng Thẩm Minh Dữu, rồi cười nói: “Tổng giám đốc Giang, không hổ danh là con gái cậu, còn nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền rồi cơ đấy.”
Giang Trầm cũng cảm thấy buồn cười, anh phát hiện con gái mình hình như có hơi mê tiền.
Trong buổi ghi hình cuối cùng của chương trình tạp kỹ, năm mươi tệ do Niệm Niệm làm việc ở quán trà sữa mà có được, đến tận bây giờ cô bé vẫn để dành ở trong lọ, bình thường coi như khó báu, không cho người khác chạm vào.
Có đôi khi anh sai Niệm Niệm đi chạy việc vặt, hoặc bảo cô bé làm việc gì đó, con nhóc Niệm Niệm này dù là ba con ruột, vẫn quyết tính toán rạch ròi, chạy việc vặt có thể chạy, nhưng ba phải đưa tiền. Còn tiền công từ việc chạy việc vặt kiếm được từ ba, đương nhiên sẽ được bỏ vào bình tiết kiệm quý giá của cô bé.