Thảm Họa Chuyển Sinh

Chương 5





Vừa vui mừng vừa sợ hãi vì tên quý tộc đột nhiên biến mất, cô bé tóc trắng chạy về phía Jinna nhưng cũng không quên cầm theo thanh kiếm để tự vệ

"Chúng ta mau chạy đi trước khi bọn họ lại tìm đến."

Vừa nói cô bé tóc trắng vừa đỡ Jinna.

Ôm lấy nhau chạy thật nhanh về phía ma thú giống ngựa, vì bị đá rất mạnh Jinna leo lên hết sức khó khăn, Jinna run rẩy lên tiếng

"Yana chúng ta phải đi đâu."

"Chị không biết, chúng ta phải chạy càng xa càng tốt."

Yana vừa trả lời vừa phải tập trung để cưỡi ngựa, chạy tốc độ rất nhanh giống như cô bé đã có kinh nghiệm trong việc này.

Cứ tiếp tục chạy không biết đã qua bao lâu con ngựa bước những bước vô cùng nặng nề, nó đã tới giới hạn không thể di chuyển được nữa, Yana nhìn xung quanh một hồi rồi lên tiếng

"Chúng ta nên nghỉ ngơi, trời đã tối rồi dù gì cung cách rất xa nơi đó sẽ an toàn thôi."

Buộc dây vào gốc cây tránh việc con ngựa đi đâu mất, hai cô bé ôm nhau chống lại cái lạnh và cơn đói, xung quanh rất nhiều cây cối những tiếng hú đáng sợ phát ra liên tục, Jinna có vẻ bị thương rất nặng ho đầy đau đớn, dù ho cô bé vẫn có gắng ôm lấy Yana để giữ ấm cho nhau.

Yana không thể ngủ vì cô bé phải cảnh giác với mọi thứ xung quanh dù là tiếng động nhỏ nhất, vì nếu như mất tập trung cả hai sẽ trở thành bữa ăn cho quái vật.

Một tiếng động phát trong không khí yên tĩnh, những giọng nói cười đùa đang tiến lại gần sợ hãi Yana đánh thức Jinna cùng trốn vào một bụi cỏ cao gần đó, tiếng bước chân ngày càng gần một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên

"Ở đây có người, nhìn con ginrin đó đi có vẻ như có người gần đây."

Tất cả bọn cảnh giác rút kiếm ra mỗi người một hướng chia nhau ra tìm, Yana rất muốn chạy đi chỗ khác nhưng Jinna bị thương không thể chạy nhanh được nên đành phải chấp nhận trốn ở đó.

Tiếng ho nhẹ của Jinna phát ra làm cả hai bị phát hiện, tất cả bọn họ đều tiến lại gần, một trong số họ lên tiếng

"Mau ra ngoài đi chúng tôi chỉ đang cảnh giác thôi, chúng tôi không muốn phải đánh nhau đâu."

Yana không ngu ngốc mà tin lời họ như vậy vẫn giữ nguyên vị trí, không thể chạy trốn vì Jinna bị thương rất nặng, những rồi bọn họ cũng đến Yana cầm thanh kiếm đã nhặt được từ tên quý tộc, lao ra chém một đường từ dưới lên, giật mình một người đàn ông rút kiếm rất nhanh và chém rất mạnh về hướng Yana.

Như vừa nhận ra điều gì đó lực tay khi chém giảm đi nhưng vẫn đủ mạnh làm Yana văng đi xa

"Một đứa trẻ ư."

Người đàn ông ngạc nhiên thốt lên, dù đau đớn Yana tiếp tục cầm thanh kiếm đứng dậy nặng nề, một người phụ nữ thấy tình hình không ổn liền lên tiếng

"Bình tĩnh nó chỉ là một đứa trẻ thôi, này nhóc đừng sợ bọn chị không phải người xấu đâu bỏ thanh kiếm xuống."

Vì họ rất đông nên Yana không thể làm gì khác ngoài nghe theo lời họ, với lại cô bé biết mình không có cơ hội để chiến thắng việc cô bé cầm thanh kiếm chỉ là bước đường cùng mà thôi, Yana bỏ thanh kiếm xuống giọng run rẩy nói: "Các người không làm hại bọn tôi chứ."

Người phụ nữ trả lời: "Bọn tôi? Còn có ai nữa sao, bọn chị chỉ là thợ săn thôi không phải người xấu đâu mau lại đây" vừa lo sợ vừa vui mừng vì nếu là người tốt cả hai sẽ được cứu giúp, Yana và Jinna từ từ đi lại gần họ.

"Này em có vẻ bị thương rất nặng mau lại đây để chị giúp cho."

Người phụ nữ giọng nói lo lắng khi thấy cả hai dính nhiều máu, dù lo sợ nhưng không còn cách nào khác vì nếu không được chữa trị vết thương có thể nặng hơn.

Yana và Jinna tiến lại chỗ người phụ nữa ban nãy và ngồi xuống cạnh cô ấy, những người khác xung quanh sau một hồi ngạc nhiên thì cũng việc ai nấy làm, người phụ nữ để tay lên đầu Jinna một hào quang màu trắng phát sáng tuyệt đẹp phát ra, bao phủ toàn bộ cơ thể cô bé vết thương từ từ lành lại và biến mất.

Yana vui vẻ hỏi: "Em có thấy ổn hơn không."

Jinna gật đầu tỏa ra nụ cười hồn nhiên xây qua nói lời cảm ơn với người chữa trị cho mình

"Cảm ơn chị rất nhiều"

Người phụ nữ mỉm cười và trả lời

"Không có gì đâu, mà sao bọn em lại ở đây vào giờ này nơi đây rất nhiều ma vật nguy hiểm đó."

Yana trả lời với câu hỏi vừa rồi

"Bọn em đang chạy trốn một nhóm cướp tất cả mọi người đều bị giết hết rồi."

Cô bé phải nói dối về việc mình là nô lệ vì sợ bọn họ sẽ bắt cô quay lại nơi đó lần nữa, dù gì cứ an toàn vẫn hơn là nói ra sự thật.

Người phụ nữ tỏa ra vẻ lo lắng và đồng cảm với bọn trẻ, sau đó đưa tay lên đầu Yana và tiếp tục trị thương cho cô bé, nhờ về ánh sáng tỏa ra mà Yana mới thấy rõ gương mặt người giúp mình, một thiếu nữ trẻ tuổi có đôi tai nhọn mái tóc dài để ra đằng sau màu bạc kim, cặp mắt màu vàng sáng lung linh chiếc mũi cao đôi môi căng tròn cô ấy có vẻ đẹp dịu dàng đem lại cảm giác đáng tin cậy.