Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!

Chương 23: ÁM SÁT THẤT BẠI.




Túc trực mãi mới thấy mấy người mặc áo trắng đẩy một bàn thuốc về hướng phòng bệnh. Đúng là ông trời không phụ tấm lòng chờ đợi mà khiến mấy tên tay sai nhảy cẫng lên vui mừng.

Sau một vài động tác uốn dẻo, điêu luyện bọn chúng đã thành công trở thành bác sĩ.

"Đến giờ thay thuốc cho bệnh nhân rồi, mong các anh nhường đường cho chúng tôi vào trong." Một trong số mấy tên đàn ông đóng giả làm bác sĩ nói.

Hắn ta tuy giả danh nhưng trong cứ y như người chuyên nghiệp lắm, cũng rất ra gì nên mấy tên vệ sĩ liền tránh đường cho hắn cùng mấy tên đàn em khác vào trong. Nhưng gay rồi đây bất chợt hắn ta khựng lại một lúc, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía trước mà không tiến thêm bước nữa như đang gặp phải ma vậy.

'Lãnh...Lãnh Đế Hàn, sao hắn ta vẫn còn ở đây không phải là bà già kia bảo rằng hắn ta đã về công ty rồi à? Giờ thì biết phải làm sao đây chứ...chờ mình xử lý xong vụ này thì sẽ đến lượt bà ta không xong đâu.' Ràng buộc lòng mình một lúc không quá mất thời gian, người đàn ông liền ra hiệu cho mấy tên đàn em đẩy bàn thuốc tiến về phía trước.

Lãnh Đế Hàn chỉ vừa khép đôi mi cong vút lại chưa lâu thì lại bị phá vỡ giấc mộng sắp đến sau cả ngày mỏi mệt chăm sóc vợ mình. Bị đánh thức bởi tiếng nói của mấy tên bác sĩ, anh khó chịu buông lạnh lời "Từ khi nào bác sĩ chính của vợ tôi lại từ gái chuyển qua nam vậy?"

Hoảng loạn trong chốc lát, thật không ngờ Lãnh Đế Hàn lại đề cao cảnh giác mọi thứ diễn ra xung quanh đến vậy nên tên thủ lĩnh chưa kịp nghĩ ra lời mà lắp bắp "Tôi...bọn tôi được nhờ thay ca, bởi mấy cô y tá kia lại bận với mấy bệnh nhân đau ốm nặng hơn rồi..."

"Ồ ), thì ra bệnh viện này lại thiếu nhân lực như thế. Đừng tưởng mấy trò mèo gà của các người có thể quá mắt được tôi, hai phút đếm ngược là thời gian dành cho mỗi người nói một câu lý do tại sao lại đến đây rồi đấy." Lãnh Đế Hàn ung dung, anh không có lấy một chút cảm xúc nhẹ nhàng gì trong lời nói mà thay vào đó là sự kiên quyết khẳng định mọi thứ phán đoán của mình là đúng.

"Anh đang nói gì vậy, bọn tôi không hiểu?" Một tên nào đó vẫn giả vờ mà tỏ ra là mình vô tội, nhưng khi liếc thấy cái thứ ánh mắt sắc bén như lưỡi dao kia hắn như cảm thấy có một nguồn điện chạy qua sống lưng mình một cách vô thức.

Lãnh Đế Hàn không nói không rằng chỉ thấy anh cầm chiếc điện thoại lên mà ấn ấn thứ gì đó rồi vứt qua một bên, chẳng buồn chờ cho mấy tên kia kịp giải thích thì thời gian gia hạn cũng đã hết.

Tên cầm đầu thấy được sự việc không ổn nên hét lên "Lộ rồi, gọi mấy tên ở ngoài hạ gục bọn vệ sĩ của Lãnh Đế Hàn đi. Còn chúng bay đi lên giữ hắn ta lại."



"Hừ, đúng là loại chó không biết trời cao đất dày là gì." Lãnh Đế Hàn buông lời. (

Cương Trực nhận được tin nhắn của boss thì không chần chờ gì mà gọi thêm một toán đoàn vệ sĩ riêng khác đến bệnh viện, còn anh thì nhanh chân chạy từ hầm đỗ xe lên.

Sau một trận xảy ra xô xát giữa hai bên, mấy tên thuộc hạ của kẻ cầm đầu kia đã lần lượt mà bại trận dưới tay của

Lãnh Đế Hàn một cách thảm hại. Giờ đây chỉ còn lại tên đàn ông đầu trọc thủ lĩnh kia là đang run cầm cập hàm răng, vừa nhìn thấy người đàn ông cao ngạo kia đang đến gần mình mà hắn không kiềm được sự sợ hãi nữa quỳ khụp xuống đất xin tha.

Cũng ngay lúc này, Phó Khanh Nhu bỗng lờ mờ mở mắt cô mệt mỏi mà truyền đến những thứ âm nhỏ nhẹ

"Lãnh...Lãnh Đế Hàn lấy giúp tôi ly nước."

Chưa kịp để ý đến mớ hỗn độn trước mặt mà vội xin ngụm nước trước cái đã vì có muốn hỏi chuyện gì trước hết cổ họng cũng phải ấm nóng có chút lực.

Bước đến chiếc bàn có một bình nước được giữ nhiệt, anh không nhanh không chậm mà rót nước cho cô. Thật tận tâm, làn khói trắng phảng lên trong không khí càng khiến người ta ấm lòng đến kì lạ. Thấy đây chính là lúc mà

Lãnh Đế Hàn lơ là nhất, tên thủ lĩnh vội chun đi nhưng chưa đến cửa lại bị đá mạnh rồi văng ra sàn trước mặt

Phó Khanh Nhu.



Không chút hoảng sợ nào đối với sự việc trước mắt, Phó Khanh Nhu chầm chậm đặt ly nước lên chiếc bạn cạnh mình rồi nhờ Lãnh Đế Hàn đỡ mình ngồi dậy tựa lưng vào tường.

"Tôi và các người chẳng thù chẳng oán gì, tại sao lại muốn làm hại tôi?" Người phụ nữ với đôi mắt long lanh tựa giọt sương trong veo cứ thế nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh mà chất vấn.

"..."

Hắn ngước thấy cái ánh nhìn vô tội của Phó Khanh Nhu mà tự dưng miệng hơi hé tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi khiến Lãnh Đế Hàn dần mất kiên nhẫn. Anh liền ra lệnh cho Cương Trực cùng đám vệ sĩ lôi xác mấy tên đàn ông ra khỏi phòng bệnh rồi từ từ mà tra hỏi, xử lý.

Mấy người Đình Tư Kì và Tống Cửu Anh cũng vừa biết chuyện xảy ra ở bệnh viện nên kéo nhau ùa đến xem sao?

Nhưng tiếc là lúc đến nơi bọn họ lại chỉ được thấy mỗi cái cảnh một đám người bị đày đọa kéo lê giữa sàn nhà thôi.

"Khanh Nhu, cậu không sao chứ? Lật qua đây tớ xem nào, có bị thương hay khó chịu ở đâu thì phải nói cho mình đấy?" Cố Thiên Tâm lo lắng nhìn qua nhìn lại bạn mình mà hỏi rất nhiều.

Phó Khanh Nhu thì thấy cũng khá bình thương nhưng điều này lại khiến Lãnh Đế Hàn không mấy vui cho lắm, mặt anh đen lại như nhưng đám mây lâu ngày ngưng tụ nước mà chưa được xả xối.

"Có tôi ở đây cô nghĩ cô ấy có sao được không?" Lãnh Đế Hàn tự cao mà buông lời. *

"Thế lúc ăn phải tôm anh không ở cạnh cô ấy à, khoan đã lẽ nào anh không biết Khanh Nhu bị dị ứng với những thứ gì đấy chứ?" Cố Thiên Tâm nghi ngờ hỏi.

"..." Bị nói trúng tim đen Lãnh Đế Hàn không nói thêm được gì rồi lại chợt nhớ đến lời nói của cậu bác sĩ thăm khám cho vợ mình lúc trước. Anh liền nhờ hai người anh em của mình đi điều tra về tên đàn ông trẻ hôm đó, anh ta sẽ là ai đây thật đáng nghĩ ngợi đúng không?