Phó Khanh Nhu rất nhức cái đầu với cuộc đấu khẩu của bạn mình cùng người đàn ông từ trước tới nay luôn rất cao ngạo kia.
"Mấy người có thôi không đấy muốn cãi nhau thì đi ra chỗ khác đi, tôi không có nghĩa vụ để nghe sự mấy cái chuyện không đáng đồng nào như này đâu." Phó Khanh Nhu tức đến suýt nhảy cẫng xuống khỏi giường bệnh để đánh cho hai cái con người kia một trận rồi.
Gọi một cuộc điện thoại xong, Tống Cửu Anh lại quay qua hỏi thăm tình hình của chị dâu. Anh không mấy để ý đến Lãnh Đế Hàn mà bắt đầu tận tình để thăm dò thái độ của lão bạn mình.
Gọt quả táo trên bàn một cách điêu luyện y như chuyện thường ngày, anh sắp gọn lên đĩa từng khía táo nhỏ rồi dịu dàng lên tiếng "Chị dâu, chị ăn không này trông có vẻ nó cũng ngọt như chị nha." (
"..." Đình Tư Kì cùng Cố Thiên Tâm há hốc mồm hêt cả lên, trong thân tâm của bọn họ chỉ là đang có cùng một câu hỏi 'Cậu ta đang làm gì vậy, có phải thấy bản thân mình sống quá lâu rồi phải không?'
Phó Khanh Nhu vẫn bình thản, cô không nghĩ ngợi gì mà cầm lấy đĩa táo. Cô bất giác nở nụ cười đáp lại hành động của Tống Cửu Anh "Cảm ơn cậu."
Lãnh Đế Hàn không nói nhưng rõ thấy được anh đang rất tức giận cho đến hiện tại anh đã không làm chủ được hành động của mình.
Một sút cứ thế mà tống được cổ cái người họ Tống kia ra khỏi căn phòng. Thấy tình hình có chút biến sắc Cố Thiên Tâm cũng hỏi thăm rồi dặn dò đôi điều nhanh chóng rồi cùng Đình Tư Kì rời đi.
"Ngon không?" Một chiếc giọng lạnh tanh cùng một bóng người cao to, ánh mắt sắc bén đến chết người khiến
Phó Khanh Nhu có chút sợ.
Cô từ từ đặt đĩa táo lên bàn, điệu bộ vẫn rất đanh đá, chua ngoa mà hỏi ngược người đàn ông "Anh nghĩ sao?"
Không đáo trả lời cô anh nhanh chân tiến đến cửa rồi mạnh tay khóa trái, Phó Khanh Nhu bấy giờ mới hiểu được mình đã chọc đến con mãnh thú trong người tên đàn ông ngày một lại gần trước mặt rồi.
Mạnh bạo ngay lần chiếm lấy bờ môi căng mộng, mới chỉ có chút hồng hào trở lại. Một tay đỡ lấy đầu cô từ phía sau, một tay bắt đầu cởi cúc áo trên của mình.
"Ưm...ư...mm, Lãnh Đế Hàn, anh buông tôi ra." Phó Nhanh Nhu vùng vẫy kịch liệt nhưng mãi chẳng thể thắng nổi sự mạnh bạo của người đàn ông vạm vỡ.
Nơi hai đầu lưỡi giao nhau cũng chính là sự khởi đầu cho một cuộc chiến dài đăng.
"Cốc! Cốc! Có ai ở trong không, mở cửa giúp tôi với." Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa rồi lại đến tiếng phụ nữ truyền vào.
Phó Khanh Nhu tưởng đâu có thể lấy cái cớ này để thoát khỏi sự hung hãn của Lãnh Đế Hàn. Nhưng không cứ tiếp tục như thế thì anh lại càng chiếm hữu mạnh mẽ hơn.
Từ trong khoang miệng, không chỉ là nơi dư vị ngọt ngào truyền đến đầu lưỡi của hai con người mà còn là sự thắm thiết của đôi bên trao nhau.
Phó Khanh Nhu cơ thể còn yếu nên mới phút chốc đã bắt đầu thở hổn hển, thấy cô đã không thể chịu nổi được nữa nên người đàn ông mới buông nhả đôi bờ môi.
"Im lặng đi, đừng để mấy người bên ngoài đỏ mặt thay cô." Nói rồi Lãnh Đế Hàn lại bắt đầu di chuyển đôi môi xuống phần da nõn nà khác của cô, anh dừng lại bên chiếc xương quai xanh quyến rũ của người phụ nữ rồi cắn nhẹ.
"Um..." Tiếng rên rỉ bỗng được phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Phó Khanh Nhu càng làm thú tính của người đàn ông như dần sục sôi, dâng trào lên cực điểm.
Anh bắt đầu tàn nhẫn cởi toang hết mấy thứ đồ cản trở trên người của mình và cô vợ bên dưới thân rồi mạnh bạo mà vứt chúng xuống sàn một cách không thương tiếc.
Nổi hết cả da gà, Phó Khanh Nhu hốt hoảng gông cổ lên mà nói "Đây là bệnh viện đó, cái tên này anh cũng phải biết kiềm chế bản thân đi chứ."
Nhưng dù cho cô có nói gì đi nữa thì vẫn chỉ nhận lại một câu nói hết sức dửng dưng của người đàn ông "Bệnh viện thì đã sao? Với lại mấy lâu nay tôi nhịn nhiều lắm rồi, không phải hôm qua còn mạnh miệng lắm à?"
Không chờ cho cô vợ mở miệng đấu khẩu nữa anh cứ thế mà thúc mạnh cái ấy của mình vào bên trong hang động ẩm ướt, nhịp điệu nhẹ nhàng khiến thân thể Phó Khanh Nhu ưỡn cong lên. Hơi thở tà mị mà quấn quýt lấy nhau trong căn phòng Vip rộng lớn, sức quyến rũ của cả hai đều làm cho đối phương phải hài hào cùng nhau.
Mặc cho Lãnh Đế Hàn ra sức thúc thúc đẩy đẩy, người phụ nữ chỉ biết cào cấu giữ chặt lấy bờ vai sải rộng mà vắt chéo chân quấn ngang bụng anh để bớt giảm bớt sự đau đớn cho phía bên dưới.
Nhưng Phố Khanh Nhu vừa hồi được chút sức nên không thể quan hệ quá lâu, cô rơi lệ mà van xin người đàn ông một cách khẩn khiết bằng cách gọi thẳng tên anh "Um...ư...huhu...dừng lại được không, Hàn...?" (1
"...Cô vừa gọi tôi là gì, nói lại xem?" Lãnh Đế Hàn đang sung mãn trong dục tình bất giác nghe thấy Phó Khanh Nhu gọi tên anh liền dừng lại mà ép cô nói lại lời vừa thốt ra một lần nữa.
"Hàn..." Phó Khanh Nhu nhỏ nhẹ buông lời.
Bốn mắt nhìn nhau như một sự ngẫu nhiên nhưng lại được sắp đặt từ trước, họ không nói gì nhưng hình như nơi lòng ngực lại có chút cảm giác đập mạnh đến lạ. Lãnh Đế Hàn từ từ rút cây gậy của mình ra rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, đắp chăn lên người cho vợ xong anh liền quay trở đi chỉn chu lại đồ áo của mình.
Trước khi rời đi anh không quên quay người nói mấy câu "Sau này cứ gọi như thế đi, tôi còn có cuộc họp nên không thể ở lại nữa. Ngủ thêm đi, Cương Trực ở ngoài cửa có gì thì gọi cậu ta là được chiều lại tôi sẽ đón cô về nhà."
"Ừm, anh đi đi." Phó Khanh Nhu nhọc nhằn buông lời.