"Năm..." vừa đếm xong phút cuối cùng cánh cửa đã bị mở ra từ phía bên ngoài, Phó Khanh Nhu chỉ cười mà nhìn cô bạn đang trong bối rối, mắt chữ a mồm chữ o không biết nên nói gì.
Lãnh Đế Hàn chầm chậm tiến vào căn phòng với một tư thế hiên ngang, anh dừng lại trước mặt người phụ nữ đã nũng nịu anh trước đó mấy chục phút mà lên tiếng "Hừ, tôi vừa cho bỏ một cuộc họp trị giá nghìn tỉ để đi mua bánh cho cô ăn, cô có nghĩ mình nên làm gì đó để trả lễ không?" (3
"Cậu cũng được lắm đấy, Khanh Nhu đúng là cao tay. Tớ nhận thua rồi." Cố Thiên Tâm hạ thấp giọng điệu, cúi người ghé sát lại cạnh tai cô bạn mình nói nhỏ. Xong chuyện cô cũng xin phép rời đi "Tớ còn có việc nên về trước đây, bye bye nhé người chị em tớ không ở lại làm kì đà cản mũi của hai người nữa đâu."
Phó Khanh Nhu cười nhẹ rồi tạm biệt Cố Thiên Tâm xong lại quay qua nhìn Lãnh Đế Hàn với ánh mắt tà mị đến khó có thể nào tả nổi bằng vài từ.
"Anh muốn gì?" Phó Khanh Nhu hỏi.
Lãnh Đế Hàn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, chân vắt chéo tay chống lấy một bên má nhìn cô một cách gian tà, chầm chậm buông lời "Học thuộc danh sách dự tiệc đi."
'Lại nữa rồi, anh ta cứ nhất quyết không tha cho mình sao? Giờ giả ốm còn kịp để tránh né lịch của tối mai không?'
Thở dài một hơi, mặt mày Phó Khanh Nhu ủ rủ hẳn ra. Cô không ngờ bản thân lại tự chui vào chiếc lòng có sẵn âm mưu.
Lãnh Đế Hàn nhếch môi cười nhẹ, anh tiến đến cạnh cô với một hành động không nhanh không chậm bế cô lên.
Bởi không lường trước được việc làm của người đàn ông nên Phó Khanh Nhu có phản ứng rất đỗi bất ngờ mà hét lên.
"Thả tôi xuống đi Lãnh Đế Hàn, tôi có chân tôi tự đi được." Cố vùng vầy để được thoát khỏi vòng tay của Lãnh Đế Hàn nhưng cô cứ càng nhưng vậy, anh ta lại càng kiên quyết không buông.
Lấy hộp bánh đặt lên tay của người phụ nữ xong anh mới dang thẳng đôi chân dài thon mà nhanh nhẹn bế gọn cô trong lòng đi ra khỏi cái phòng bệnh. Trước khi rời đi anh không quên dặn dò Cương Trực đôi câu "Cậu đi làm thủ tục xuất viện đi, về đến biệt thự thì gọi cái tên Tần Duy đến khám lại bệnh tình cho thiếu phu nhân."
"Vâng." Đáp lại một cách lịch sự, Cương Trực liền rẽ hướng đến một hành lang khác để lại Lãnh Đế Hàn cùng một số vệ sĩ hiên ngang đi giữa sảnh bệnh viện lớn với bao nhiêu ánh mắt đổ dồn.
Phó Khanh Nhu đỏ hết cả mặt nên cô không dám ngóc đầu ra khỏi chiếc áo khoác của người đàn ông cao cao tại thượng kia, cô của bây giờ quả là lực bất tồng tâm, không biết nên làm gì nữa.
Cả đoạn đường tấp nập người đi kẻ đứng, Phó Khanh Nhu ngồi trong con xe Rolls-Royce Boat Tail màu đen sáng lóa ánh mắt ấy đáng ra đang ở độ tuổi thiếu nữ thì đã phải gã chồng thật vô hồn. Khung kính cửa xe được kéo xuống, làn gió mát lạnh khẽ đưa đẩy vào bên trong buồng xe khiến làn tóc đượm mượt phất phới theo nhịp.
Lãnh Đế Hàn thấy cô có chút thất thần nên ngõ ý "Không muốn đến nơi đó đến thế à?"
Phó Khanh Nhu vừa nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai, cô không ngại mà nói nhanh "Anh thừa biết rồi còn hỏi, rõ là đang muốn chọc tức tôi đây mà. Nhưng thôi vậy, nể tình anh vì mua bánh cho tôi mà hủy bỏ một cuộc họp quan trọng nên tôi đành miễn cưỡng đi vậy."
"Hừ, coi như cô còn biết tức thời." Lãnh Đế Hàn buông lời một cách vô tâm.
Về đến biệt thự thì cũng đã gần chiều tối, người hầu trong nhà thấy cô, cậu chủ về thì liền nhanh chóng hoàn thành công việc gọn gàng. Vì Phó Khanh Nhu còn hơi mệt nên đầu cô còn có chút nhói đau, đi đứng cũng loạng choạng, thấy tình hình của cô nàng chẳng mấy khả quan nên Lãnh Đế Hàn lại tức tối bế cô lên phòng.
Cảnh Dương cũng đứng ngồi không yên, ông chạy lên chạy xuống hết mực lo lắng lo tình trạng sức khỏe của thiếu phu nhân nhà mình.
Vừa thấy Cương Trực đi từ ngoài vào, ông liền lên tiếng "Sao thiếu gia lại đón thiếu phu nhân về rồi, rõ là cô ấy còn chưa khỏe cơ mà."
"Thiếu gia bảo đón phu nhân về nhà dưỡng bệnh, rồi gọi cho Tần Duy thường xuyên đến khám sức khỏe cho cô ấy thôi là được." Cương Trực nhún nhẹ vai, miệng lưỡi thoăn thoắt uốn chữ rồi lên tiếng nói.
Tự nhận thấy được cách làm của Lãnh Đế Hàn đã được sắp xếp một cách kĩ càng nên người làm quản gia như ông cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đặt nhẹ Phó Khanh Nhu nằm lên giường mình, Lãnh Đế Hàn liền lên tiếng gọi người giúp việc vào mà nói "Lấy một ly nước mật ong nóng đến đây, tiện thể bảo quản gia điện hỏi Tần Duy chừng nào mới đến. Nếu cậu ta còn lề mà lề mề chậm trễ thì từ nay đừng nghĩ đến việc bước chân vào Lãnh Uyển này nữa."
"Vâng, thiếu gia." Nữ giúp việc cúi sầm mặt không dám nhìn mà chỉ dám nghe từng câu từng chữ mà Lãnh Đế Hàn truyền đến tai mình, nhận lấy việc được giao phó cô nhanh chóng đi làm ngay chứ không dám trề trệ.
Phó Khanh Nhu bỗng thấy người đàn ông trước mặt này cũng chẳng đỗi đáng ghét như cô tưởng, bên cạnh những mặt chẳng mấy khiến cô hài lòng thì việc anh rất chu đáo, cẩn thận lại luôn chiều theo cô mọi lúc thì không thể phủ nhận đi đâu cho được.