Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!

Chương 25: PHÁ LỆ.




Sau khi người đàn ông kia rời đi, Phó Khanh Nhu mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi. Bắt đầu có khoảng không yên tĩnh nên cô liền thả mình vào giấc ngủ yên ắng, thoải mái sau trận lăn lộn kịch liệt. Nói ngủ là ngủ nhưng không mấy lâu sau cô cũng tỉnh giấc nhanh thôi.

Công ty AIH.

"Theo như phòng kế toán đã xem xét thì tổng doanh thu số lượng của các mặt hàng công nghệ AL đã vượt ngưỡng 15% so với dự tính. Nếu cừ đà này thì không mấy nữa các sản phẩm tiên tiến của công ty chúng ta sẽ dần được lan rộng ở mọi cửa tiệm." Địch Triết Mạnh - một nhân viên lâu năm của công ty lên tiếng báo cáo lại tình hình thực tế về sự gia tăng vốn tiền lãi mà các mặt hàng đem lại trong vòng chưa đầy một tháng sau khi phát hành ra thị trường.

"Tinh! Tinh!"

Một âm thanh tin nhắn từ điện thoại của ai đó trong căn phòng đang bàn tán hợp đồng vang lên. Từ một cuộc họp sôi nỗi bỗng trở nên im ắng đến lạ, từ góc nhìn ngoài ta có thể thấy được những giọt mồ hôi lấm thấm trên trán của từng vị cổ đông.

Không lạ gì với điều này, Lãnh Đế Hàn đã từng đặt ra một luật lệ nếu có người nào trong giờ làm việc không để điện thoại ở chế độ im lặng thì cứ chờ mất việc. Và điều này đã từng được triển khai trước đó.

"Của ai?" Lãnh Đế Hàn mặt mày khó ở, giọng nói lạnh tanh cứ thế mà buông lời.

Cả hết đều cầm ngay điện thoại của mình lên mà run lẩy bẩy, bọn họ của bây giờ chỉ cầu mong cho bản thân không phải là người phạm vào điều cấm.

"...."

"..."

Chờ cho đến một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng nhận sai, Lãnh Đế Hàn gẵn giọng hỏi lại một lần nữa.

Địch Triết Mạnh lấy hết can đảm mở lời "Hình...hình như là của cậu."



Lãnh Đế Hàn giờ mới nhận thấy được rằng chỉ còn mỗi điện thoại của mình là chưa kiểm tra mà thôi. Không chần

chờ mà cầm lên xem xét, bàn tay vừa nhấc gọng kính vừa nhíu mày xem tin nhắn.

'Tôi muốn ăn bánh phô mai ở cửa tiệm Kiwwi Hot cách công ty anh một con phố rẽ trái.' Dòng tin nhắn của Phó

Khanh Nhu nhảy vọt lên trước màn hình điện thoại của anh.

Lãnh Đế Hàn nhếch khóe miệng một đường cong hoàn mĩ mà đẹp đẽ khiến mấy vị cổ đông cùng các nhân viên trong cuộc họp người thì ngơ ngác người thì ớn lạnh hết cả người.

'Có trả công không?' Người đàn ông không ngại mà trêu chọc Phó Khanh Nhu.

"Kết thúc cuộc họp tại đây đi, mỗi người soạn một bản báo cáo rồi nộp lại cho Cương Trực tôi sẽ xem xét sau."

Lãnh Đế Hàn tâm trạng lên đô hẳn, anh cho kết thúc cuộc họp ngay vừa khi bắt đầu chưa đầy hai giờ đồng hồ.

Sải bước rời đi trước những ánh mắt khó hiểu, tiếng xì xầm ra vào lại truyền đến tai nhau "Cậu nghĩ nội dung tin nhắn mà chủ tịch nhận được là gì?"

"Trong có vẻ người gửi tin nhắn không phải là dạng đơn giản gì đâu, tôi nghĩ là người lớn trong nhà."

"..."

Một người nói rồi lại một người bàn nhưng chung quy lại chẳng ai có ấy một đáp án khiến người khác hài lòng cả, cho đến khi một nhân viên nam lên tiếng "Khoan đã, tôi biết rồi. Chắc chắn đó là vợ của ngài ấy, mấy người không thấy chủ tịch chưa bao giờ hạ mình đến tận cửa đón ai nhưng thiếu phu nhân lại là ngoại lệ sao?"



"Ừ, đúng rồi đấy. Vả lại cô Phó đó cũng rất xinh đẹp, lại lịch sự với tất cả mọi người nữa. Nếu là trước đây thì tôi sẽ nghĩ rằng người có thể kề cạnh boss luôn là trưởng phòng Mạn nhưng giờ lại thấy rõ ràng cô Phó mới thật sự là người xứng đáng nhất." Lâm Nam một nhân viên cấp dưới của Cương Trực thường ngày rất ít nói nhưng hôm nay cũng tò mò mà chen chân vào nói.

Lúc bấy giờ Mạn Yên cũng đi cạnh đó đã nghe hết mấy lời nói không nên lọt tai kia, cô bực tức mà quát lên "Có thôi đi không, các người nghĩ Phó Khanh Nhu đó là ai mà có thể khiến Lãnh thiếu quan tâm chứ. Đi làm việc cả đi, đừng để tôi nghe mấy người nhắc đến cái tên của người phụ nữ kia trong công ty nữa."

Chờ cho tất thảy mọi người rời đi một đám nhân viên nữ thường xuyên kè kè bên cạnh Mạn Yên để lấy lòng liền chạy lại cạnh cô mà mỉa mai Phó Khanh Nhu thay cho trưởng phòng của mình.

'Phó Khanh Nhu, cô là cái thá gì mà cướp hết mọi thứ vốn thuộc về tôi chứ. Cô cứ chờ đấy cho tôi, Mạn Yên tôi sẽ cho cô biết nếu dám tranh giành hào quang của tôi thì phải trả cái giá đắt.' Người phụ nữ nào đó thầm mắng nhiếc, mỉa mai Phó Khanh Nhu một cách thậm tệ trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn cười rất tươi như không có chuyện gì trước mặt mọi người.

Ở một nơi nào đó, trong căn phòng Vip có hai người phụ nữ đang đánh cược với nhau xem xem ai sẽ thắng trong trận này.

"Cậu có chắc là anh ta sẽ mua đến cho cậu bây giờ không, thoe mình biết thì bọn họ đang tổ chức họp hội đồng đấy." Cố Thiên Tâm cười gian xảo như kiểu xác định mình đã chiến thắng.

Đối lại chỉ thấy Phó Khanh Nhu không phản bác gì mà chỉ dửng dưng hạ giọng nói "Chờ đi, năm phút thôi."

Cố Thiên Tâm gật gù tỏ ý đồng ý chờ cùng cô bạn mình, dù gì cô cũng rất tin tưởng vào phán đoán của bản thân.

Phó Khanh Nhu cầm máy lên mà hé bờ môi đếm "Một...hai...ba...bốn..."

"Cậu chắc chăn không, nếu đếm đến năm mà anh ta không vào thì tức là cậu thua nhé. Vậy thì tớ có thể ra một yêu cầu với cậu rồi, haha cuối tớ cũng sắp thắng cậu một lần trong đời." Cố Thiên Tâm đắc ý. ()

Dù cho cô bạn của mình có nói ngược nói xuôi gì đi nữa thì Phó Khanh Nhu vẫn rất kiên quyết với lời nói của mình, cô vẫn đếm tiếp cho đến con số năm.