Không muốn qua xin giúp đỡtừ Kiếm Tông cùng phật môn, Thời điểm Hư Huyền Môn diệt vong thì phật môn mới vào Vân Giới mà thôi. Mà nội tình của Kiếm Tông còn không bằng cả Thương Sinh Đạo.
Đã Thương Sinh Đạo không biết, người Kiếm Tông tự nhiên cũng không rõ ràng. Trong lòng khẽ động, Tông Thủ cầm linh thiết hình cánh này ném vào trong tay áo của mình, cất vào trong tu di. Kỳ thật bản thân hắn không ôm bao nhiêu tâm tình với vật này. Buông việc này mặc kệ, Tông Thủ bắt đầu nghiên cứu ma điển. Bốn mươi chín đầu Long mã kéo xe tốc độ cực nhanh, lại có vân hạm và thiết kỵ đi theo. Dùng thời gian ba ngày mới quay về Đại Càn. Ở chỗ này thêm hai ngày mới đợi tới lúc Khổng Dao trở về. Tuy bước vào trong Càn Thiên Sơn, nhưng mà Tông Thủ nhưng vẫn cố ý chờ Khổng Dao tụ hợp, cùng một chỗ trở về, tham gia buổi lễ mừng công chiến thắng. So với nghi thức của Tông Thủ thì Khổng Dao xem như nhẹ nhàng, chỉ đem theo mấy hộ vệ Tiên Cảnh cung phụng. Nhìn thấy Tông Thủ đang chờ, Khổng Dao mặc dù không nói cái gì, nhưng mà trong mắt hiện ra vẻ ngọt ngào. - Lần này sau khi trở về, thiếp có ý định trước tiên ở trong Trụ Quang Điện, tu hành một đoạn thời gian -- Trong cuộc chiến thu phục năm châu ở phía nam tiêu hao nhiều tinh lực của nàng. Trong mắt Khổng Dao hiện ra vẻ mệt mỏi. - Không chỉ là thiếp, Tông Nguyên và Thiên Hành cũng có ý định tu hành một đoạn thời gian. Tuy nói trước mặt toàn lực ứng phó, nhưng cảm giác càng ngày theo không kịp. Tông Thủ không hề vẻ ngoài ý muốn, từ lúc trước khi đi Nam Cương Khổng Dao đã có ý này. Ba người đều là tướng soái vô song, nhưng bởi vì tục vụ quá nhiều, những năm này võ đạo linh pháp tiến triển không được như ý. Tâm tính ba người ma luyện đã đủ, chỉ kém tu vị chồng chất. Bây giờ muốn bế quan đột phá. Nhưng mà lúc này Dạ Ma tộc có khả năng toàn lực xâm nhập nên không phải lúc. Tông Thủ như có điều suy nghĩ đem khí cụ không gian ra. Lúc này đây xem ra phải xuất nhiều huyết rồi. Liên tục công phạt hơn hai mươi ma môn, hơn mười tông phái đã sớm đào tẩu. Mấy ngày trước thật sự thu được không ít linh thạch, lấy được trân tàng hơn mười tông, lại trải qua mấy năm linh triều bộc phát, linh thạch sản lượng rất cao. Kỳ thật lúc trước không phải hắn không nguyện, mà là không thể. Bởi vì không đủ linh năng chèo chống nên hắn tốn nhiều thời gian mới tăng thực lực lên. Bây giờ có linh thạch thì nên cho mọi người tiến vào Trụ Quang Điện tu hành. Cảm giác được Khổng Dao thật sự đã mỏi mệt không chịu nổi. Tông Thủ cảm thấy thương tiếc, cũng không giày vò nàng, chuẩn bị cho nàng đi nghỉ ngơi. Ngược lại người ngọc lần này đúng là chủ động khiêu khích hắn rồi. Hai người liều chết triền miên, trọn vẹn nửa đêm Khổng Dao lúc này mới kiệt sức ôm cái đuôi của Tông Thủ lâm vào mê man. Ôm thân thể Khổng Dao, Tông Thủ vuốt ve mái tóc như tơ lụa của nàng, lại hơi cảm giác đau lòng. Lúc này mới cảm giác quân thần bất bại trên chiến trường, kỳ thật lòng dạ của nàng cũng tích súc áp lực không nhỏ. Vừa rồi tầm hoan là vì thổ lộ, cũng từ chỗ hăn tìm kiếm an ủi nội tâm. - Lần này đúng là làm khó Dao nhi... Dùng hai trăm vạn đại quân trấn áp năm châu phía nam, tuyệt không phải chuyện dễ. Cũng không phải Thương quân rời khỏi vùng đất này là dễ dàng chiếm giữ. Lợi ích thế lực địa phương rắc rối khó gỡ, câu thông lẫn nhau. Cũng bởi vì có chiếu nên những thế gia nơi này cực lực chống cự. Khổng Dao một phương diện phải đề phòng Đại Thương phản công, một phương diện phải trấn áp phản quân các nơi. Trong thời gian ngắn Tông Thủ thảo phạt ma môn, không thể viện thủ. Tình hình xác thực là phong ba hiểm ác, một khi vô ý là bị lật bàn. Tốt là hiện giờ Đại Càn trong mấy tháng chiêu mộ binh sĩ, đã lục tục hình thành chiến lực, có thể tiếp đại nhậm. Điều binh tới phương nam, không còn cảnh giật gấu vá vai. Đây cũng là nguyên nhân Khổng Dao chịu buông hết thảy, chuyên tâm đi Trụ Quang Điện tu hành. Tình thế đã ổn, Đại Càn đong trăm vạn quân trước Bách Thắng Quan, đồng dạng tu kiến một quan thành tạm thời. Sư Nhược Lan cũng thống soái hạm sư, mấy lần trùng kích hải khẩu Dương Tử Giang. Khiến cho một bộ phận vân hạm thành công tiến vào đường thủy này. Khiến cho thủy sư của Đại Thương không một nhà độc đại. Chiến cuộc lâm vào giằng co, ai cũng đừng mong trong thời gian ngắn có đột phá. Bây giờ so đấu chính là quốc lực nội tình. Đám người Khổng Dao có ở đó hay không chỉ là râu ria. Bây giờ Tông Thủ dắt Khổng Dao đi cùng một chỗ, ba vạn thiết kỵ bảo vệ xuống, bắt đầu chậm rãi vào thành. Bốn mươi chín đầu Long mã kéo ngọc liễn cực lớn đúng là không thích hợp. Chỉ có thể đổi xe mà thôi, tiến vào Càn Thiên Sơn Thành. Mười hai tiếng chuông lớn vang vọng cả trăm dặm Càn Thiên Sơn. Hai bên đường chật ních người dân, thần sắc kính cẩn nghiêm túc và trang trọng. Tông Thủ hơi cảm giác kinh ngạc, trước khi hắn vào thành nghe được âm thanh hoan hô vang vọng. Nhưng mà lúc vào thành lại yên lặng. Thẳng đến khi đi vào một phần ba con đường mọi người liền quỳ xuống. - Thánh Vương vạn tuế! Âm thanh ngàn vạn người tụ tập giống như tiếng sấm rền vang. - Thiên Hữu Đại Càn, có vương là thánh chủ bất thế! - Đại Càn Quốc quốc thái dân phú, tái hiện thượng cổ Tam Hoàng, toàn bộ bởi vì thánh vương! - Nguyện Vương chiến vô bất thắng! Tông Thủ ngồi ngồi trong xe chấn động tinh thần. Khách quan so với lần vào thành trước hắn bị nói là làm việc vô năng, bây giờ làm hắn cảm thấy tự tại và thân thiết một chút. Mọi người lúc này kính cẩn sùng bái, muôn miệng một lời, ngược lại làm hắn có cảm giác quái dị. Khổng Dao nghe vậy lại vui vẻ, trong lòng hạnh phúc. Nàng trước kia chí hướng cả đời là phò trợ minh chủ, thống soái vạn quân, tranh hùng sa trường, tên lưu sử sách. Khiến cho phụ thân suy đoán mệnh cách không quá thất bại. Tuy nói đầu nhập Đại Càn, mình cũng không hiểu thấu, lại được Tông Thủ lấy làm phi tử. Nhưng nguyện vọng lại không sửa đổi. Lúc này phu quân của mình có thể được vạn dân tán thành, so với người khác tán dương chính mình còn cao hứng hơn. - Quá mức sùng kính một người không phải chuyện tốt. Trong ngàn vạn người chỉ có một âm thanh chỉ có thể gây thành tai họa! Hắn không dám nói, vừa rồi một sát na kia bị người ta hô to vạn tuế chính mình lại có cảm giác mê say. Cũng hiểu biết lúc này danh vọng của mình ở Càn Thiên Sơn đạt tới đỉnh điểm. Cho dù mình làm cái gì những người này đều nghe lệnh, không có ai đứng ra phản kháng. Cũng may hắn đối với quyền lực vốn không có khát vọng bao nhiêu. Bởi vì nguyên nhân đặc thù mới kế thừa Đại Càn, trở thành chủ một quốc gia. Trong nội tâm truy cầu chính là kiếm đạo chí cảnh. Trong tích tắc vừa rồi hắn giật mình tỉnh lại. hắn cảm giác được mình và cả Đại Càn đang lâm vào trạng thái nguy hiểm. Từng câu từng chữ của mình đều có thể ảnh hưởng tới hướng đi của Đại Càn Quốc. Vấn đề là chính bản thân hắn chuyện này với Đại Càn chân chính có ích hay là có hại!