Khe khẽ thở dài, trong lòng Tông Thủ đã có quyết đoán. Từ đó về sau hắn không nên nói nhiều, làm gì cũng phải suy nghĩ rõ ràng mới được.
Hoặc là thật sự như Trương Hoài nói là dời đô, con dân trong Càn Thiên Sơn không còn sùng kính có thừa với hắn nữa. Ngược lại là trong lúc này ở vân lục phản loạn liên tục, năm châu ở Giang Nam làm hắn thanh tỉnh một ít. - Ngàn vạn người chỉ có một âm thanh? Khổng Dao một tiếng nỉ non, sau đó khó hiểu nói: - Nô tì không hiểu! Có cái gì không được chứ? Giống như hoàng đế Đại Thương làm việc gì cũng bị thần tử cản tay. Hợp nhất năm mươi ba lục địa, lực lượng một quốc gia có thể thuyên chuyển cũng chỉ không tới một phần mười. Rõ ràng không làm gì được Đại Càn, triều đình của chúng ta trước đây cũng còn là Man Châu dân cư thưa thớt mà thôi. Phu quân nàh mình tính tình quá cổ quái. Tông Thủ bật cười, quả nhiên nói những lời này Khổng Dao cũng không hiểu, không biết nguy hại trong đó. Hắn cũng không có tiếp tục giải thích, bảo trì trầm mặc. Mà lúc này trên quảng trường dưới núi đã dày đặc đám người. Thô sơ giản lược cũng hơn vài chục vạn. Người lúc này có tư cách đứng đây không phải là quan viên thì cũng là người giàu có ở các nơi của Đại Càn tụ tập tới. Dựa theo lễ phép, Tông Thủ được Lễ bộ Thượng thư dẫn đạo đi lên đài cao của quảng trường. Kế tiếp chỉ cần thụ thần dân bái lễ, ban thưởng phong phú là xong việc. Nhưng mà Tông Thủ vừa mới ngồi vững trên hoàng tọa, chỉ thấy đám người này lập tức quỳ xuống.. Trong đó Lễ bộ Thượng thư phụ trách nghi lễ cũng là như thế. - Bọn thần liều chết khuyên ngăn, thỉnh bệ hạ thay đổi chế độ xã hội mà xưng đế! Liên tiếp ba tiếng, âm thanh truyền ra cả trăm dặm, mấy chục vạn tiếng người nhao nhao vang lên. Sau một lát có người quỳ xuống lạy liên tục. - Đại Càn ta đã uy dương tứ hải, thỉnh bệ hạ thay đổi chế độ xã hội xưng đế! Tông Thủ hơi giật mình nhìn qua đám người này. Chuyện này không thích hợp, dựa theo lễ bộ chế định cũng không thể như vậy được. Chợt hắn tỉnh táo lại, chuyện này chẳng lẽ có dự mưu, đột nhiên tập kích sao? Mấy chục vạn người quỳ thỉnh, hắn lúc này không có chỗ trống cự tuyệt. Cố tình răn dạy, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại nuốt về. Thời điểm này nói gì cũng vô dụng, quân thần xấu hổ. Lúc này nhìn qua thấy Hiên Viên đang ngồi bên người, chỉ thấy nàng cũng mờ mịt. Tông Thủ cười khổ, xem ra kiều thê của mình trâm mê luyện đan, làm gì quan tâm chuyện này? Bị người bán cũng không biết. - Trẫm chuẩn! Theo ý của quần thần không thay đổi quốc hiệu, cải nguyên thần thần vũ. Từ đó về sau người khác có thể gọi hắn là hoàng đế. - Thần vũ? Nhâm Bác thấp giọng nỉ non, câu chữ cân nhắc: - Trong Dịch Hệ Từ Thượng, duệ mà không bén, thần võ mà không giết nhân phu. Ý chỉ dùng cát hung họa phúc uy phục vạn vật, thống trị thiên hạ mà không cần hình sát. Nhưng mà trong đó cũng không thiếu phần sát phạt. Xem ra thời gian kế tiếp Đại Càn không tránh được chinh chiến. Ngay cả quần thần, tất cả tộc nhân Tông thị trong mắt rưng rưng, kinh ngạc nhìn qua thiếu niên trên vương tọa. Hai mươi năm trước, cho dù là người dã tâm lớn nhất đi theo Tông Vị Nhiên đau khổ lập nghiệp thế này, không nghĩ tới lập nên Càn Thiên Sơn ở nơi hoang dã lại có một ngày uy lâm thiên hạ, trở thành bá chủ Vân Giới! Càng không thể tưởng được một người bởi vì thân thể có song mạch, thế tử bị tộc nhân khinh bỉ có thể trở thành thánh quân! - Thần vũ! Bên ngoài hơn mười dặm Dương Minh tiên sinh, Trung Niên cũng đang suy tư về hai chữ này. - Dùng cát hung họa phúc uy phục vạn vật, cố cổ chi thông minh đều biết thánh quân thần vũ, dùng đạo mà uy phục thiên hạ, mà không cần hình sát thu phục dũng giả! Chỉ từ niên hiệu là biết được phương hướng làm việc và hành động của quốc quân, chắc chắn sẽ là một bá chủ. Cắt giảm nhục hình, quét sạch pháp chỉ, đây là dùng nhân nghĩa đãi dân. Nhưng mà hai chữ thần võ lại báo hiệu Đại Càn sẽ mang chiến sự cho thiên hạ, chinh phạt tứ phương! Khổng Duệ ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một con bạch long to lớn đang đằng không bay lên. Toàn thân lân giáp sáng lạn, cũng dần dần nhiễm một tần tử kim sắc. Vẫn không có một tia tạp chất, thuần túy khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tông Thủ lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào Nhâm Bác. Hôm nay gần như bức vua thoái vị, loại chuyện này không có thủ phụ nội các này tán thành, căn bản không có khả năng hoàn thành! Hắn không thèm quan tâm, vẫn bình tĩnh đối mặt với Tông Thủ, hắn không phải lần đầu tiên làm như vậy. Lúc này nhiệm kỳ của hắn đã tới, kế tiếp nếu không rời khỏi chính đàn phải liên tục chiến đấu ở chiến trường tham nghị điện, chờ đợi thủ phụ nhiệm kỳ tiếp theo. Quốc quân tức giận, đối với hắn mà nói căn bản không làm được gì cả. Nếu thật sự tức giận thì cứ thoái ẩn là xong. Nhân sinh đến tận đây, hắn đã không tiếc nuối. Lại nói chủ mưu hôm nay tuy là hắn. Nhưng mà một đám văn thần võ tướng cũng lớn tiếng đồng ý. Mà đứng đầu đồng ý lại có hai vị nhạc phụ của Tông Thủ. Quốc quân nếu thật có ý kiến, cũng không thể tìm hắn được. Tông Thủ bất đắc dĩ, cũng hơi cảm giác đau đầu không muốn xưng đế, càng không muốn liên quan quá sâu vào vương đạo, tiến tới trở ngại lòng cầu đạo của hắn. Trong sát na hắn đáp ứng xưng đế, có vô số sức mạnh thiên địa to lớn từ bốn phương tám hướng cuốn tới. Ngay cả A Tị Vương Tọa cũng có vài phần không chống nổi. Hiện nay cũng chỉ có thể chờ đợi, nhìn qua Thẩm Nguyệt Hiên luyện chế kiếm phôi cho hắn thế nào? Trụ Quang Điện mặc dù do Thương Sinh Đạo cùng kiếm phật tam giáo chung chưởng, nhưng mà vị trí của nó nằm gần Càn Thiên Sơn. Ngược lại thực sự không phải là nơi này an toàn hay là linh năng mạnh mẽ. Mà là vì đặt ở đây mới khiến ba tông giáo yên tâm. Tam giáo đều có một vị Thánh Cảnh trông coi, cũng thuận tiện hoàn thành nghĩa vụ chiếu khán an toàn của Càn Thiên Sơn. Hàng năm có năm trăm danh ngạch tiến vào, trong đó ba tông giáo chiến sáu thành, Đại Càn độc hưởng ba thành. Linh thạch cần thiết hàng năm thậm chí trông coi đều do ba phái cung cấp. Nhưng dù sao quyền lực chưởng quản Trụ Quang Điện là thuộc về Tông Thủ. Nó trong mấy năm ngắn ngủi đã vì Đại Càn cung cấp không ít tu sĩ thực lực cường hoành. Tông Thủ thân là quốc quân, lại là chủ nhân của thần khí, lúc này muốn sử dụng tự nhiên có nơi độc lập. Nơi này có Khổng Dao và Thiên Hành cùng mười mấy người, Hiên Viên theo và Sư Nhược Lan cũng tới. Lần này sử dụng đại gia tốc thời gian, Tông Thủ dứt khoác đem thân nhân và tâm phúc toàn bộ triệu tập tới. Dù sao những người này tu vị phần lớn đều dừng lại ở tiên cảnh, cũng tốn không quá nhiều linh thạch của hắn. Những người không quan tâm. Trước kia không phải chưa từng tới, chỉ xem là tu hành bình thường. Thẳng đến khi Tông Thủ đem Trụ Cực Mệnh Thế Thư lấy ra thì thần sắc mọi người chấn động. Rõ ràng có thể cảm giác được thời gian chi lực trong quyển sách.