Khuy thiên mệnh: nhìn trộm thiên mệnh
Khúc Duyệt gõ cửa một lúc lâu mà Giang Thiện Duy không đáp lại. Nàng quay đầu nhìn Bì Bì: "Cậu ta có ở trong không?"
Bì Bì kiên định gật đầu: "Có!"
Khúc Duyệt nghĩ tuy Giang Thiện Duy không thích tu luyện, thường nhàn rỗi cả ngày, nhưng chắc thỉnh thoảng cũng bất chợt luyện công chứ nhỉ? Nàng có đang làm phiền cậu ta không đây?
Nhưng giờ là giữa trưa, chắc chắn sẽ không.
Nghĩ vậy, Khúc Duyệt tiếp tục gõ cửa.
- -- ---
Giang Thiện Duy tiếp tục rơi vào cảnh trong mơ, cậu đã hơi quen với cảm giác này. Chỉ khác là lần này có Chi Kỳ ở cạnh.
Cuối cùng đáp xuống đất, cảm giác như ngã trên một đống bông gòn. Xung quanh có tiếng ồn ào huyên náo. Đã tiến vào bên trong cảnh tương lai.
Giang Thiện Duy nằm mơ ba lần về cảnh tượng tương lai. Lần đầu tiên là Chi Kỳ sắp ăn cậu, cậu đau khổ cầu xin. Lần thứ hai là cậu bái đường thành thân, muốn giở khăn đỏ của tân nương. Cảnh tượng của hai lần này đều diễn ra dưới cái nhìn của ngôi thứ nhất. Trong mơ, cậu là người đang tham gia câu chuyện, tuy nhiên không thể điều khiển cơ thể, chỉ có thể quan sát mọi thứ dưới góc nhìn của người này.
Cảnh trong mơ thứ ba, cậu trở thành một người xem vô hình, dùng góc nhìn ngôi thứ ba để xem Khúc Duyệt bị người bức hôn.
Hiện giờ là lần thứ tư, Giang Thiện Duy lần nữa quay lại cảnh trong mơ thứ hai, nơi cậu từng thành thân. Tuy nhiên, lần này cậu không đóng vai tân lang mà trở thành người đứng xem. Xung quanh có rất nhiều người xem buổi lễ, giống như một bữa tiệc, nhưng những người này chỉ là một đám hình ảnh rất mơ hồ, không rõ nhân dạng. Tân lang lại càng mơ hồ, ngay cả Giang Thiện Duy cũng không thể phân biệt đó có phải là chính cậu hay không.
Chi Kỳ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta đã từng đến đây, nhưng lần trước không giống thế này." Giang Thiện Duy nói về lần trải nghiệm trước với vẻ nghi hoặc, "Lúc đó ta rõ ràng là tân lang, nhưng bây giờ lại không phải."
Uổng công cậu lúc trước còn tò mò háo hức muốn xem mặt tân nương. Nhớ nhung vô ích rồi! Giận quá!
"Huyng không thèm dè chừng cứ muốn nhìn trộm Thiên Đạo, phỏng chừng đã chọc giận Thiên Đạo rồi, Thiên Đạo không muốn đứa con là huynh nữa rồi." Chi Kỳ vẫn luôn sợ cậu gặp phản phệ nên nhân cơ hội này đe dọa, "Đừng nhìn trộm nữa, bằng không hết thảy những may mắn của huynh sẽ bị Thiên Đạo lấy đi mất."
Giang Thiện Duy hoảng hốt: "Thật vậy sao?"
Chi Kỳ: "Đương nhiên, Thiên Đạo ghét nhất hạng người lòng tham không đáy. Người nguyện ý tiết lộ một chút thiên cơ cho huynh hoàn toàn khác với việc huynh không ngừng đòi hỏi từ Người."
Quả nhiên Giang Thiện Duy bị dọa không nhẹ: "Chết rồi, có khi nào từ giờ ta sẽ bị vận rủi đeo bám không?"
Chi Kỳ lại an ủi: "Sẽ không đâu, dù sao cũng là con ruột thịt, cùng lắm là mặc kệ thôi."
Giang Thiện Duy vỗ vỗ ngực: "Vậy thì tốt."
Nhưng khi xoay đi lại cảm thấy Chi Kỳ nói không đúng: "Chắc không có liên quan đến Thiên Đạo đâu. Sư tỷ nói vận mệnh vô thường, không phải tất cả đều đã định, có lẽ là vì trong lúc vô ý ta đã thay đổi vận mệnh của mình..."
Giấc mộng bái đường thành thân xuất hiện lúc Chi Kỳ mới vừa bị bắt. Sau đó cậu quyết định đối xử tốt với Chi Kỳ, thay đổi vận mệnh huynh đệ tương tàn của bọn họ.
Thật ra lúc ấy cậu cười đùa kể chuyện giấc mơ bị Chi Kỳ ăn cho Khúc Duyệt nghe, nên không nói rõ với nàng giấc mơ vẫn còn nửa phần sau. Sau khi cậu bị Chi Kỳ ăn xong, hắn vẫn chưa thể hấp thu cậu, cậu giãy dụa phản khảng và rồi nuốt chửng ngược lại Chi Kỳ. Tiếp đó không biết bằng cách nào, tu vi của cậu tiến bộ vượt bậc, lập tức đi vào giữa cảnh giới Độ Kiếp, chỉ còn cách Hợp Đạo nửa bước.
Hiện giờ cậu chung sống hòa thuận với Chi Kỳ, cảm tình ngày càng nhiều, hẳn là chuyện này sẽ không phát sinh.
Vậy nên, thê tử trời định của cậu không còn nữa sao?
Giang Thiện Duy chẳng có cảm giác gì!
Cậu nghĩ, có khả năng việc cậu nói với sư tỷ chuyện bị bức hôn đã tạo thành hiệu ứng bươm bướm, dẫn đến vận mệnh của cậu thay đổi. Vậy cũng rất tốt, thê tử tương lai chưa từng gặp mặt không có tình cảm sao so được với an nguy của đệ đệ và sư tỷ của cậu.
"Ca, huynh đang vui à?" Chi Kỳ cảm thấy kinh ngạc.
"Vui lắm." Giang Thiện Duy khoanh tay cười rộ lên.
"Lẽ nào thê tử định mệnh của huynh thập phần xấu xí? Huynh không thích?" Chi Kỳ chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này.
Giang Thiện Duy lắc đầu: "Ta không biết diện mạo thế nào. Lần trước mơ đến lúc bái đường thì ta tỉnh lại, vẫn chưa nhấc khăn trùm đầu lên..."
Cậu đang giải thích với Chi Kỳ thì tân nương bên kia đột nhiên tự vén khăn trùm đầu lên. Mắt đẹp long lanh, nụ cười duyên dáng, môi đỏ hợp với áo đỏ, đẹp không gì sánh được.
Giang Thiện Duy sững sỡ.
Chi Kỳ cũng thảng thốt thật lâu mới mở miệng nói chuyện, lắp bắp: "Sao, sao lại là nàng ta?"
"Sao lại là sư tỷ chứ?" Sau khoảnh khắc ngây ngốc, Giang Thiện Duy run rẩy.
Về chuyện cô dâu là ai, cậu gần như suy xét đến tất cả những người phụ nữ mình từng gặp trong đời, ngay cả con tiện hạc kia cũng từng nghĩ đến một lần. Duy nhất chưa từng nghĩ đến dưới khăn trùm đầu kia lại là sư tỷ.
Chuyện này thật quá hoang đường, Giang Thiện Duy nhịn không được nở nụ cười, cười đến mức ngã trước ngã sau. Rồi cảnh tượng chợt ầm ầm vỡ tan, cậu bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Lúc ngồi dậy, khóe miệng vẫn còn nhếch lên.
Cậu cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ bình thường. Sở dĩ cậu mơ như vậy là vì quá khao khát tiến vào không gian cảnh trong mơ mà thôi.
Nhưng giọng nói Chi Kỳ đột nhiên vang lên: "Huynh thích nữ nhân họ Khúc kia sao?"
Giang Thiện Duy như bừng tỉnh, vừa rồi không phải nằm mơ ư?
Cậu chớp chớp mắt, lắc đầu: "Ta vẫn luôn xem sư tỷ như tỷ tỷ ruột thịt."
Chi Kỳ nói: "Nhưng trong thiên mệnh hai người là một đôi, huynh không tin?"
Giang Thiện Duy nói: "Thiên mệnh cũng nói đệ muốn ăn ta, đệ tin thiên mệnh không?"
Chi Kỳ trầm mặc.
"Tiểu Duy!" giọng Khúc Duyệt vang lên, kèm theo tiếng đập cửa bang bang.
"Tới đây!" Giang Thiện Duy vội vàng mang giày, nhảy xuống đất chạy ào ra mở cửa, gương mặt tươi cười hớn hở đón chào, "Sư tỷ, tỷ về rồi!"
Khúc Duyệt thấy cậu cười giống tên ngốc, hơi kinh ngạc: "Cậu làm sao vậy?"
Sau khi mời nàng vào phòng, Giang Thiện Duy chia sẻ với Khúc Duyệt theo thói quen: "Ta vừa mới nằm mơ nữa, một giấc mơ cực buồn cười..."
Cậu vừa nói ba chữ "cực buồn cười", Khúc Duyệt liền căng thẳng. Lần trước cậu ta mơ thấy Chi Kỳ ăn thịt mình cũng cảm thấy cực buồn cười.
Giang Thiện Duy nói: "Ta mơ thấy..."
Nói được mấy chữ, cậu hít một hơi thật sâu rồi dừng sức ép xuống.
Không được, không thể nói, sư tỷ dù mạnh mẽ cỡ nào cũng là một cô nương, cứ nói thẳng ra như vậy tỷ ấy hẳn sẽ xấu hổ, rồi sau này xa cách cậu thì làm sao?
Giang Thiện Duy vội xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì."
Khúc Duyệt nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Thật không có việc gì?"
"Ừ." Giang Thiện Duy mím chặt môi, tựa như có một chiếc khóa kéo giữa hai cánh môi, rõ ràng là dáng vẻ "ta có việc nhưng ta không nói với tỷ".
"Cậu không có việc gì nhưng ta có việc tìm cậu." Khúc Duyệt nhướng mày, "Muốn nói với cậu, sau này không nên mê muội chuyện do thám Thiên Đạo..."
"Sẽ không nữa, sư tỷ." Giang Thiện Duy lại cười ngắt lời nàng, phô ra hàm răng trắng, đôi mắt trong veo đặc biệt sáng ngời, "Sư tỷ nói đúng, vận mệnh vô thường, chưa từng định số! Kéo một sợi tóc sẽ động toàn thân, cố gắng tìm hiểu tương lai chỉ vô ích. Nếu giấc mơ cho ta lời cảnh báo, ta sẽ nhận nhưng nếu không cho nghĩa là ta không cần quan tâm đến nó nữa, cố gắng làm việc mới tốt."
Nhìn dáng vẻ cậu ta không giống chỉ nói cho có, là cảm nhận thật từ tận đáy lòng. Khúc Duyệt càng tò mò không biết vừa rồi Giang Thiện Duy thấy gì trong mơ. Cậu ta không chịu nói nhưng có thể khiến cậu ta tỉnh ngộ, xem ra là mộng đẹp, nàng cũng yên tâm.
Tán gẫu thêm vài câu nữa, Khúc Duyệt mở cửa đi ra. Giang Thiện Duy thì chuẩn bị đi rửa mặt thay quần áo, sau đó đến Diễn Võ Đường xem đệ tử chín nước thi đấu, hi vọng học thêm chút bản lĩnh.
Chi Kỳ nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Huynh nói kéo một sợi tóc động cả toàn thần, chẳng lẽ là vì huynh có ý muốn thay đổi vận mệnh của ta nên dẫn đến huynh bị mất đi nữ nhân đáng lẽ thuộc về huynh?"
"Sư tỷ là sư tỷ, tỷ ấy thuộc về chính mình." Giang Thiện Duy vừa thay quần áo vừa nói.
"Huynh không thấy mất mát sao?"
Mất mát ư?
Không hề.
Giang Thiện Duy sùng bái và tín nhiệm sư tỷ từ tận đáy lòng, theo cách nói của Hoa Hạ bây giờ, sư tỷ chính là nữ thần trong lòng cậu.
Cưới nữ thần sao?
Cậu chẳng có chút xíu ý niệm nào về chuyện này, thậm chí là không dám nghĩ đến.
Đảo mắt một cái, Giang Thiện Duy nghĩ đây là cơ hội thắt chặt thêm tình cảm với Chi Kỳ, bèn nói: "Đệ xem, ta vì gia hỏa khiến người không bớt lo là đệ mà hy sinh lớn thế nào. Sư tỷ thông minh xinh đẹp vậy mà ta cũng chấp nhận từ bỏ, ngàn vạn lần đệ không thể cô phụ tâm huyết của ta, nhất định phải thay đổi triệt để, làm một người tốt nhé!"
Chi Kỳ không nói gì.
- -- ---
Bận rộn như con quay, Khúc Duyệt không biết mình nên tập trung vào bên nào trước, sau khi quan tâm đến Giang Thiện Duy, nàng quay về phòng uống mấy bình Bổ Khí Đan cực phẩm rồi tiếp tục thiền định.
Chờ khi đan điền tràn đầy linh khí, nàng lập tức quay lại tỳ bàn, đi vào lốc xoáy đen lần nữa.
Thân thể đã quá tải nhưng cũng may chỉ còn lại một cánh cửa cuối cùng. Nàng khẽ cắn môi tự đánh trống nâng cao tinh thần trong đầu, nghiến răng kéo, cuối cùng cũng lôi cửa thủy ra khỏi xoáy đen.
Ngay lập tức, năm tấm khiên theo thứ tự tương sinh* từ từ chuyển động quanh vòng xoáy đen lúc này đã thu nhỏ lại bằng nắm tay. Sau năm tiếng "bang" liên tiếp, năm cánh cửa tĩnh mịch chợt bừng lên sáng chói.
Thứ tự tương sinh của ngũ hành là: mộc – hỏa – thổ – kim – thủy; mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc.
Trên tấm khiên Thiên La Tháp có lửa bập bùng, tấm khiên thủy có hai con cá âm dương nhảy vào nhảy ra, đây xem như đã tạo được lối đi rồi ư?
Khúc Duyệt nhớ Tuyết Lí Hồng nói nàng cần phải mở cửa đi vào Băng Ngọc Trì mới có thể dẫn y ra được.
Nàng đã kiệt sức, tiếp tục ra vào sẽ càng hao tổn tinh khí. Càng đáng sợ hơn là nước trong ao lạnh đến mức chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến răng đánh lập cập.
Nàng lôi lồng tránh nước ra, không biết có hữu dụng không...
Khúc Duyệt khom người, chui đầu vào tấm khiên thủy. Cảm giác không khác gì khi đi vào Thiên La Tháp. Sau khi đưa cả người vào nàng cảm giác được linh lực của nước chung quanh đang bùng nổ nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy lạnh.
Hả?
Sau khi khôi phục năm giác quan, nàng phát hiện mình không chìm trong nước mà bị vật giống rong biển bao quanh, ngăn cách nàng khỏi nước ao.
"Khúc cô nương, tốc độ của cô quá chậm rồi." Tuyết Lí Hồng nói trực tiếp, không phải truyền âm.
Tim Khúc Duyệt giật thót: "Tiền bối..."
Tuyết Lí Hồng nói: "Yên tâm, Băng Ngọc Trì rất sâu, lại phong tỏa thần thức, không dùng pháp lực nói chuyện thì Tông Quyền không nghe được."
Khúc Duyệt gật đầu: "Đường đi đã thông, tiền bối qua đây đi được rồi."
"Đi qua đó?" Tuyết Lí Hồng vô cùng xấu hổ, "Lúc cô và đồ đệ ta cùng tới đây, ta đưa thần thức ra ngoài để nhìn nó nên hao phí quá nhiều chân khí, hiện giờ không thể tự giải phong ấn được. Cô qua đây đem ta khiêng đi đi."
"Khiêng?" Khúc Duyệt không hiểu lắm, dù yếu ớt cỡ nào, y vẫn còn ý thức, chẳng phải chỉ đỡ là được rồi sao, sao lại phải khiêng?
Tầm nhìn hoàn toàn bị đám rong che khuất, Khúc Duyệt chỉ có thể đưa thần thức sang dò xét. Mò mẫm dưới đáy ao một lúc lâu, rốt cuộc nàng nhìn thấy Tuyết Lí Hồng một thân thẳng tắp ở cách hai mươi trượng.
Thảo nào lại dùng từ "khiêng", y đã bị đông cứng thành một khối băng.