Băng Ngọc Trì không hổ là Băng Ngọc Trì, hiện giờ Tuyết Lí Hồng đã biến thành "băng lí hồng".
Băng lí hồng: khối băng đỏ. Chữ Hồng trong tên của Tuyết Lí Hồng có nghĩa là hồng nhạn, thư tín. Khúc Duyệt dùng sự đồng âm của hai chữ hồng để đùa.
Khúc Duyệt hỏi: "Ngài là thiên nhân mà còn bị đông lạnh thành tượng băng thế kia, vãn bối nào có đủ bản lĩnh bơi đến gần ngài được?"
Xa tận hai mươi trượng, nàng chỉ bơi mười trượng thôi cũng đã cứng hết cả người rồi.
Tuyết Lí Hồng nói: "Yên tâm, tiện nhân kia rất muốn xuống nước bắt ta nhưng hắn còn sợ bị đông cứng hơn cả ta, chứng tỏ tu vi càng cao càng dễ bị đông cứng. Với tu vi của cô, chỉ cần ráng chịu lạnh một chút là có thể qua lại bốn mươi trượng, ta bảo đảm cô sẽ không bị đông cứng."
"Vậy vãn bối thử xem." Nghe giọng y vô cùng chắc chắn, Khúc Duyệt yên tâm.
Nàng từ vòng trữ vật lấy ra một bộ quần áo màu vàng trông giống đồ du hành vũ trụ, tròng lên người, sau đó đẩy pháp trận rong tảo ra rồi tiến vào trong nước.
Ngay khi chạm vào nước ao, lồng tránh nước hình con sứa lập tức đóng băng rồi vỡ vụn sau một tiếng "crack" giòn tan. Làn nước lạnh giá lập tức ập đến. Khúc Duyệt tận dụng hơi ấm còn sót lại của bộ đồ chống thấm nước hệ thổ nhanh chóng bơi về hướng Tuyết Lí Hồng.
Còn cách mười lăm trượng...
Mười trượng...
Năm trượng...
Kang---!
Bộ đồ không thấm nước cũng bị đông cứng.
Trong nháy mắt, Khúc Duyệt bị nước đá bao bọc. Điều kỳ lạ là nàng không hề cảm thấy lạnh.
Vì sao?
Khúc Duyệt buồn bực, cảm thấy nghẹn hết chỗ nói. Nàng bị đông thành một cục đá. Trong tư thế một con cá đang bơi, hai tay dang về phía trước, hai chân khép lại phía sau, bị đông thành một khối tượng băng. Càng thần kỳ là sau khi bị đông cứ lơ lửng trong nước như vậy, không chìm xuống đáy ao.
Hiện tại chỉ mỗi ý thức còn hoạt động, Khúc Duyệt bực bội truyền âm: "Chẳng phải ngài bảo đảm vãn bối sẽ không bị đông cứng sao?"
Có chút nào đáng tin chứ?
Hình như nàng phát hiện trừ cha ra, càng là đại lão càng không đáng tin?
Có đúng là "không điên không sống được, chỉ có điên mới đạt đến đỉnh cao"?
"Bất phong ma bất thành hoạt, điên phong phương khả đạt đạo điên phong" – "không điên không sống được, chỉ có điên mới đạt đến đỉnh cao" là một câu ví von người Trung Quốc thường dùng để nói về những bậc vĩ nhân hoặc những nhân vật xuất chúng có tác phẩm/cống hiến đáng kinh ngạc.
Tuyết Lí Hồng cũng rất ngạc nhiên: "Lúc trước, tiện nhân đang ngồi trên kia bắt một con hàn ngư ném vào, nó không hề bị đông cứng, chỉ từ từ chết vì lạnh..."
Tiểu cô nương này bị đông thành băng với tốc độ chóng mặt.
"A!" Tuyết Lí Hồng đã hiểu ra.
Tổ tiên y tạo ra năm thần khí này không chỉ nhằm vào tu đạo giả cấp cao mà còn nhằm vào thiên nhân, vì e sợ thiên nhân bị ma hóa sẽ lợi dụng năm thần khí làm việc ác.
Quả nhiên nàng là thiên nhân.
Thuộc tộc nào đây?
"Tiền bối." Khúc Duyệt giãy giụa một lúc lâu vẫn không thể cử động như cũ, "Bây giờ phải làm sao?"
"Đành chờ ta khôi phục một chút, tập trung năng lượng phá băng mà ra, rồi khiêng cô đi." Tuyết Lí Hồng khuyên nàng tạm thời đừng nóng vội.
"Cần bao lâu?" Chuyện công chuyện tư của Khúc Duyệt chất chồng như núi, thử đủ cách nhưng ngay cả Nhất Tuyến Khiên cũng không mở ra được.
"Không biết, ta còn sốt ruột hơn cả cô kia." Tuyết Lí Hồng nói, "Trước khi Diệp Thừa Tích mở đại hội thưởng kiếm, ta phải ra ngoài, bằng không tên đồ đệ ngốc kia của ta có thể gặp nguy hiểm."
Bị đông thành tượng băng, Khúc Duyệt còn chẳng thể cau mày được, giọng nàng trầm hẳn đi: "Ngài nghi ngờ sẽ có chuyện xảy ra trong đại hội thưởng kiếm?"
Tuyết Lí Hồng trầm mặc.
Khúc Duyệt cũng luôn lo lắng như vậy. Mục đích ban đầu của Diệp Thừa Tùng là khiến Diệp Thừa Tích đuổi giết Cửu Hoang, bức Cửu Hoang chống lại Diệp Thừa Tích, khiến hắn hấp thu ngọn lửa của Thiên La Tháp để ông ta thuận lợi ném hạt ma chủng vào tầng mười chín. Thế nhưng Diệp Thừa Tích chẳng những không chút do dự nhận con, còn gióng trống khua chiêng ăn mừng.
Diệp Thừa Tùng không hiểu Cửu Hoang, không biết sau khi bị ngồi tù oan, Cửu Hoang không chút phản kháng, khiến cho kế hoạch của ông ta phá sản. Tuy nhiên ông ta lại rất hiểu rằng: em trai ruột của mình không phải người vì thanh danh mà đại nghĩa diệt thân.
Diệp Thừa Tùng lôi chuyện cũ của Tuyết Lí Hồng năm trăm trước ra khiến Cửu Hoang vì tội liên đới mà bị đưa về Thập Cửu Châu, sau đó tự để lộ thân phận rồi nhận thân với Diệp Thừa Tích. Cho dù Cửu Hoang không tự tiết lộ, Diệp Thừa Tích sớm muộn cũng sẽ nhận ra, và để giúp Cửu Hoang thoát khỏi tội liên đới, ông ấy tất sẽ phô trương thanh thế mà nhận con.
Hết thảy đều nằm trong tính toán của Diệp Thừa Tùng.
Như vậy, Diệp Thừa Tùng định làm gì trong đại hội thưởng kiếm?
Sau khi cơ thể bị đóng băng, đầu óc Khúc Duyệt càng trở nên nhạy bén hơn, nàng đoán được một khả năng, hoảng sợ nói: "Tiền bối, lẽ nào Cửu Hoang không phải con của Diệp Thừa Tích?"
Tinh khí đan điền của Cửu Hoang và Diệp Thừa Tích không tương hợp, nhưng lại có thể mở ra bảo khố Diệp gia, chứng tỏ hắn là người Diệp gia, nhưng cha ruột không phải là Diệp Thừa Tích?
Mẹ của Cửu Hoang tư thông với người nào đó trong Diệp gia, cho Diệp Thừa Tích đội nón xanh?
Từ năm trăm năm trước Diệp Thừa Tùng đã biết việc này, cũng biết việc Cửu Hoang ăn Quả Hợp Đạo, có thể dùng lý do này để lừa gạt Diệp Thừa Tích chuyện linh khí không tương thích, khiến Diệp Thừa Tích hào hứng nhận con, nhiệt tình phát thiệp anh hùng. Tiếp đó, tại đại hội thưởng kiếm sẽ vạch trần thân phận Cửu Hoang.
Sợ là Diệp Thừa Tích sẽ điên lên, giết vợ giết con không chừng...
Khúc Duyệt đang nghĩ đến đây thì nghe Tuyết Lí Hồng nói: "Hắn là con của Diệp Thừa Tích."
Khúc Duyệt:...
Chỉ một câu đã lật đổ hết tình tiết cẩu huyết lâm li bi đát nàng vừa vẽ ra.
Tiếp đó nghe Tuyết Lí Hồng thở dài: "Nhưng trong đó có nhiều ẩn tình..."
- -- ---
Thập Cửu Châu, Khí Phong của Quy Hải Tông.
Cảnh Khải đứng ở cửa bảo khố, liếc mắt nhìn Cửu Hoang đang chọn lựa bên trong, kéo Diệp Thừa Tích nói: "Lão Diệp à..."
Diệp Thừa Tích nói ngay: "Nó lấy cái gì ông cứ ghi lại, lát nữa ta bù lại cho ông, hoặc là lấy bảo đổi bảo."
Cảnh Khải xua xua tay: "Ý ta muốn nói, cánh của vũ nhân là trời sinh, làm sao hắn chế tạo được?"
Diệp Thừa Tích hỏi lại: "Vì sao không thể? Con kiến lúc trước ăn sập Kiếm Phong của ta không phải do nó chế tạo ra sao? Ông làm được không?"
Cảnh Khải bĩu môi: "Kiếm Phong sụp trong tay ông mà ông còn kiêu ngạo được?"
Diệp Thừa Tích gật đầu: "Có một chút."
Cảnh Khải cạn lời: "Ta nói này lão Diệp, ông vô cùng nghiêm khắc với Lam Quân, lại dung túng đứa con trai tà tu này. Ta biết ông muốn bù đắp nhưng vẫn nên dạy dỗ hắn đi vào chính đạo chứ."
Diệp Thừa Tích nói: "Nó đã năm trăm tuổi, có chủ ý và phương thức tu luyện riêng. Không giống với Lam Quân."
"Xong rồi." Cửu Hoang chỉ lấy ba thứ vật liệu cần thiết để tạo cánh thiên nhân, không hề đụng đến những thứ khác trong bảo khố.
Ba nguyên liệu này không phải thứ quý hiếm hay đáng giá gì, cả hai mươi mấy thứ khác hắn vừa lấy trong bảo khố Diệp gia cũng thế. Từ điểm này, Diệp Thừa Tích nhìn ra phẩm chất của Cửu Hoang. Tuy suốt ngày vòi ông tiền sính lễ, dáng vẻ rất ư ham tài nhưng hắn lại chưa bao giờ có ý cướp đoạt, rất giữ quy củ. Bảo rằng đi lấy nguyên liệu thì tuyệt không liếc mắt đến những bảo vật khác.
Cho nên, Diệp Thừa Tích nghĩ rằng ông căn bản không thể dạy hắn, hình như sư phụ hắn dạy hắn thành kẻ lập dị nhưng trên người Cửu Hoang có rất nhiều phẩm chất mà người bình thường không có.
Diệp Thừa Tích ngày càng yêu thích đứa con trai vừa tìm lại được này, ông nói: "Vậy đi thôi."
"Được!"
Hai người rời khỏi Khí Phong, Cửu Hoang liếc mắt nhìn Kiếm Phong ở bên cạnh. Ngàn vạn dực long bay tới bay lui đen kịt cả bầu trời, móng vuốt chúng quắp lấy khoáng thạch từ khu vực được chỉ định, mang đến ném vào phần chân còn sót lại của Kiếm Phong. Phần lõm ở giữa chân núi đang bốc lên khói đen cuồn cuộn.
Cửu Hoang hỏi: "Chúng nó đang làm gì?"
Diệp Thừa Tích giải thích: "Địa hỏa được dẫn lên ở giữa chân núi để nấu chảy khoáng thạch do dực long chuyển tới. Sau khi nấu chảy đủ dung dịch khoáng thạch, sẽ nhờ Cảnh Khải là đại luyện khí sư đến tạo lại đỉnh núi."
Nhìn tiến độ công trình, sẽ mất thêm một hai tháng nữa.
Cửu Hoang lại hỏi: "Nghe nói chi phí dựng lại núi đều tiêu tốn cho đám dực long này?"
Diệp Thừa Tích: "Đúng vậy, khoáng thạch đó ở rất xa, tận Châu Hải Thiên."
Cửu Hoang đọc xong sách Thiên Công, cảm thấy chẳng cần phải rắc rối thế này, hắn có thể làm một cái "dây xích núi", kéo toàn bộ mỏ khoáng thạch về một lần. Tiết kiệm một mớ tiền dùng cho đám dực long kia, tiền đó chia phân nửa cho hắn còn tốt hơn.
Đột nhiên Cửu Hoang cảm thấy sách Thiên Công là công cụ có thể hái ra tiền. Tuy nhiên hắn đã hứa chế tạo cánh thiên nhân cho Lục Nương, trước khi làm xong, những thứ khác tạm để sang một bên vậy.
Vì vậy Cửu Hoang không nói chuyện dây xích núi với Diệp Thừa Tích, chỉ gật gật đầu nói: "Đi thôi!"
Trên đường quay lại Tử Tinh Thành, Diệp Thừa Tích nhận được một tin khiến ông vui mừng hớn hở: "Con trai, mẫu thân con đã về, còn sớm hơn cả đệ đệ của con nữa."
"Ừm."
- -- ---
Dù gì cũng là mẹ nên lúc Cửu Hoang nhìn thấy Nhan Linh liền nhìn nhiều hơn bình thường một chút.
Nhan Linh có một gương mặt trứng ngỗng, đôi mắt sáng bừng, trang dung tinh xảo, lại mặc một thân thường phục trắng, trông vừa minh diễm lại đoan trang.
Bà ngồi trước chiếc bàn đẽo từ gốc cây Ngưng Hương, thấy Diệp Thừa Tích về cũng không đứng dậy, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Cửu Hoang.
Diệp Thừa Tích cười nói: "Đã nghe Tiểu Diễm nói rồi đúng không?"
Nhan Linh gật đầu, nhìn Cửu Hoang đi phía sau Diệp Thừa Tích tiến lên trước, chờ hắn đứng yên trước mặt mới chậm rãi đứng dậy, hốc mắt dần ướt át: "Con trai ta..."
So với Diệp Thừa Tích, Cửu Hoang có vài phần cảm giác thân thiết đối với Nhan Linh, nhưng cũng chỉ vài phần. Hắn im lặng, không đáp lời.
Tình huống đang xúc động lại đột nhiên đứt ngang, Nhan Linh nhất thời ngượng ngùng.
Cửu Hoang nói: "Ta về phòng đây."
Nói xong lập tức xoay người đi ngay. Nguyên liệu đã vào tay, về phòng làm cánh thôi.
Mấy ngày nay Diệp Thừa Tích đã quen với thái độ và kiểu cư xử này của hắn, vừa nhìn theo bóng dáng hắn, ông vừa truyền âm cho Nhan Linh: "Phu nhân, từ nhỏ nó sống trong hoàn cảnh quái gở nên tính tình thành như vậy..."
Nhan Linh khẽ ừ một tiếng rồi nói: "Thật giống như đang mơ."
Diệp Thừa Tích thở dài: "Đúng vậy!"
Nhan Linh xụ mặt: "Nhưng chàng cũng quá tùy hứng rồi. Biến sự việc thành ầm ĩ như vậy truyền khắp Thập Cửu Châu, chàng để thể diện Diệp gia nơi nào?"
So với việc cả nhà đoàn tụ, thể diện có là gì?
Diệp Thừa Tích cười dịu dàng nắm tay Nhan Linh, phát hiện tay bà cực kỳ lạnh lẽo, còn run nhè nhẹ, có lẽ vì gặp lại con trai tưởng đã chết từ lâu nên xúc động thành như vậy.
Hai vợ chồng ngồi xuống nói chuyện phiếm, đúng lúc này Tiểu Diễm chạy tới báo: "Gia chủ, các trưởng lão cho mời phu nhân!"
Diệp Thừa Tích không kiên nhẫn: "Không đi!"
Mấy trưởng lão này vừa nghe phu nhân ông về liền cảm thấy có hi vọng, muốn tác động lên phu nhân ông để bà khuyên ông bãi bỏ hội tưởng kiếm đây mà.
Ông nói: "Thiệp đã phát hết rồi, hủy bỏ lúc này chẳng phải sẽ mất mặt?"
Tiểu Diễm: "Gia chủ, lần này do đại trưởng lão mở cuộc họp!"
Diệp Thừa Tích ngẩn ra, đại ca đã xuất quan ư?
Tiểu Diễm liếc nhìn Nhan Linh: "Chẳng những mời phu nhân, còn mời cả đại công tử. Nói là có việc cần chất vấn phu nhân."
Nhan Linh nhíu mày.
Diệp Thừa Tích chẳng hiểu ra sao: "Phu nhân vừa về, có hỏi gì cũng phải hỏi ta mới đúng, phu nhân có liên quan gì?"
"Tiểu Diễm không biết."
"Đại ca làm lớn chuyện thật." Diệp Thừa Tích nhíu mày rồi nhìn Nhan Linh, "Ta đi cùng phu nhân qua đó xem thử."
Cửu Hoang vào phòng, vừa mới lôi sách Thiên Công ra lại bị gọi đi. Hắn thấy bực.
Lúc đi vào đại sảnh của hội trưởng lão, ai nấy đều đằng đằng sát khí.
"Đại ca, huynh làm gì vậy?" Thân là tộc trưởng, Diệp Thừa Tích đi lướt qua ánh mắt của các trưởng lão, bước đến ngồi vào vị trí chủ vị, giọng điệu mang theo bất mãn.
Bình thường, tuy ông và Diệp Thừa Tùng không thân thiết nhưng khi làm việc vẫn thường bàn luận cùng nhau.
"Trong đại sảnh hôm nay ko có người ngoài, có một chuyện đã ám ảnh ta năm trăm năm, vẫn luôn cố nén nhịn, cho rằng qua rồi thì thôi." Diệp Thừa Tùng nói, ông ta ngồi ở đầu bên trái, dung mạo có hai phần tương tự Diệp Thừa Tích, nhưng vì chịu trọng thương, tóc đã bạc trắng, khí sắc cũng không tốt lắm, trông già hơn và nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Diệp Thừa Tích nhìn sang hỏi: "Thế nào?"
Diệp Thừa Tùng lại quay đầu về phía Nhan Linh: "Chuyện về đứa nhỏ sau lưng ngươi, ngươi có gì để giải thích không?"
Nhan Linh siết chặt tay dưới ống tay áo, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Đại ca không ngại thì xin nói rõ ràng một chút."
Diệp Thừa Tùng nói thẳng, mắt sáng như đuốc: "Năm trăm năm trước, sau khi Cửu Hoang ra đời, tà ma đến Diệp gia trộm hài tử là do ngươi phái tới, là ngươi muốn giết chết con trai ruột của chính mình."
Ông ta vừa nói xong, các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Diệp Thừa Tích thậm chí còn nhìn anh trai mình như kẻ ngốc, nhưng đuôi mắt ông nhìn thấy thần sắc của Nhan Linh đang đứng giữa sảnh biến đổi. Ánh mắt ông hơi sững lại, một dự cảm bất thường len lỏi trồi lên trong lòng.
Diệp Thừa Tùng phớt lờ tất cả, chỉ vào Nhan Linh: "Bởi vì Cửu Hoang không phải con cháu Diệp gia chúng ta, hắn là cốt nhục của ngươi và Lão Hoang Sơn quân. Ngươi không ngờ Lão Hoang Sơn quân đoán được ngươi chuẩn bị hại chết đứa nhỏ này và đã đánh tráo nó rồi mai danh ẩn tích. Ngay cả ngươi cũng cho rằng nghiệt chủng này đã chết..."
"Đại ca!" Diệp Thừa Tích vỗ bàn đứng lên, giận không thể át, "Huynh biết huynh đang nói gì không?"
Song, sau khi nghe Diệp Thừa Tùng lên án, Nhan Linh ngược lại thở phào nhẹ nhõm, buồn cười nói: "Thật thú vị, chẳng lẽ thạch sư huyết mạch đặt phía trước bảo khố của Diệp gia là giả sao?"
Diệp Thừa Tùng nhàn nhạt nói: "Rất đơn giản, huyết mạch sư của Diệp gia là do hậu duệ Thiên Công làm ra, sư tử ấy không cắn người Diệp gia chúng ta, cũng không cắn người Thiên Công."
Ông ta chỉ Cửu Hoang, nói tiếp: "Lão Hoang Sơn quân là người Thiên Công tộc, còn hắn là con trai của Lão Hoang Sơn quân, đương nhiên cũng là người Thiên Công tộc, chỉ là huyết mạch của hắn đã bị Quả Hợp Đạo che lấp mất. Ta có cách có thể chứng minh, huyết mạch thiên nhân chỉ truyền một mạch, nếu là Thiên Công thì chắc chắn không thể là Thiên Võ..."
Nghe ông ta nói như thật, Diệp Thừa Tích nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Các trưởng lão cũng ngây ngốc.
Cửu Hoang đột nhiên hỏi: "Ngươi nói sư phụ ta mới là phụ thân ta?"
Diệp Thừa Tùng gật đầu: "Đúng vậy!"
Cửu Hoang hỏi tiếp: "Ta do nữ nhân này yêu đương vụng trộm với sư phụ mới sinh ra, nữ nhân này còn muốn giết ta?"
Diệp Thừa Tùng lại gật đầu, ngữ khí mang theo một tia thương hại: "Hài tử đáng thương!"
"Đủ rồi!" Nhan Linh quay đầu an ủi Cửu Hoang, "Lời nói vô căn cứ, con đừng tin..."
Cửu Hoang lại hơi tin, bởi vì hắn từng thử nghiệm và phát hiện mình có thể làm ra những bảo vật mà trên sách Thiên Công ghi rõ yêu cầu phải có huyết thống. Lúc đó hắn còn tưởng do mình quá thông minh.
Mặt vô cảm trong chốc lát, Cửu Hoang đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nụ cười không phù hợp này khiến hắn trông như đang sụp đổ, khiến người ớn lạnh.
Nhưng thật ra, nụ cười của Cửu Hoang xuất phát từ nội tâm, hắn thật sự rất vui.
Nhan Linh xuất thân danh môn, cao quý mỹ lệ như thế, lại lén lút có con với lão già nghèo kiết chán nản kia ư?
Vậy thì những đạo lý trước kia sư phụ dạy hắn nhất định hữu dụng. Hắn càng thêm tự tin về việc cưới được Lục Nương.