Thần Mộ 2

Biến thái hằng cửu viễn





Chương 241

Biến thái hằng cửu viễn

Thủ mộ lão nhân nhìn thần ma lăng viên khẽ lắc đầu nói: "Không phải ta, ta cũng không biết thần ma lăng viên là người nào kiến tạo nên."

"Ngài cũng không biết sao?" Thần Nam cảm giác vấn đề càng ngày càng phức tạp vô cùng.

"Ta không biết a, ta là một lão già xấu xa, làm gì có chuyện ta tốt tính đi xây lăng viên cho người chết huh? Ta mà xây cũng chỉ xây cho ta thôi, hơi đâu đi quản đến cái lũ thần ma làm người ta chán ghét này làm gì?"

Thần Nam khẽ hít một hơi khí lạnh nói "Vậy ngài bắt đầu ở đây từ khi nào?"

"Đại khái là mới vài ngàn năm trước, sáu hay bảy ngàn năm gì đó ta nhớ không rõ lắm. Haizzz tuổi già, trí nhớ bết bát quá. Già nhưng không bao giờ chết, muốn chết cũng chẳng dễ mà chết được thật là làm người ta thống khổ aaaaa!" Thủ mộ lão nhân khẽ cảm thán. Thần Nam lấy tay gạt mồ hôi lạnh trên trán, lão cổ đồng này quả thực là sống dai như đỉa. "Vậy sao ngài lại ở lại địa phương này?"

"Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt. Ngươi xem, nơi này đẹp biết bao, bốn mùa đều đẹp như mùa xuân, trăm hoa đua nở tranh nhau khoe sắc có thể nói đây là một thế giới tràn đầy hoa thơm cở lạ, khắp nơi chim hót líu lo, đúng là một chốn bồng lai tiên cảnh. Hơn nữa ở chỗ này ban ngày có thể xem thiên sứ bay lượn nhảy múa, nghe đông phương tiên tử ca hát, xem vũ thần múa kiếm, đây thực sự là một lạc thú aaa!"

Thần Nam mồ hôi toát ra như tắm! Thật sự là... sống lâu quá, càng sống càng... bệnh. Ứ hự,vì...vì lý do như vậy ư? Thân Nam cảm thấy không thể tin nổi.

"Haizzzz, thật ra, ta cũng muốn biết người nào đã xây nên tòa lăng viên này, thế nhưng ở chỗ này mấy ngàn năm cũng chưa phát hiện được cái gì, nhàn rỗi thì ra ngoài này chọc tức mấy lão thần ma trời đánh không chết này cho vui" "Tiền.. tiền bối...! Đối với lão nhân này, Thần Nam thật không còn biết nói gì nữa. "Thật là hết cách a, thật sự là ta muốn được chôn dưới đất, thế gian này chả còn cái gì đáng giá khiến ta lưu luyến. Ta thậm chí đã từng muốn tự sát, tự chôn mình ở thần ma lăng viên gần ngàn năm thế nhưng vẫn không chết được, cuối cùng vẫn bị mấy tên ôn thần ở đây quấy nhiễu làm thức dậy"

Nghe những lời này, Thần Nam chỉ còn biết toát mồ hôi lạnh thở dài mà cảm thán lão quái vật. "Tiền bối, ta muốn hỏi ngài một câu. Ngài có biết tại sao ta có thể được chôn tại nơi này không? Hẳn ngài thừa biết trước kia ta nào có phải là thần ma hùng mạnh gì đâu?"


"Ta cũng rất ngạc nhiên, sao ngươi lại được chôn ở đây? Ta đã ở chỗ này mấy ngàn năm, vẫn luôn nghĩ ngươi là một nguời chết cho đến khi ngươi sống lại chui lên một cách kì quái, thật sự ta nghĩ đó là một kì tích, dù thế nào thì ngươi có thể sống lại cũng là một điều quá tốt rồi. Lão nhân nói một cách thản nhiên, tựa như đó không phải là một chuyện quá sức phi thường."

"Ngoại trừ việc sống lại thì còn có cái gì tốt nữa đây?"

"Chẳng lẽ thế chưa đủ sao? Một người hồn phi phách tán có thể trọng tụ lại có thể xem như cơ duyên vô cùng lớn, tuy nhiên chưa phải là hết, sau khi ngươi sống lại đi ra từ phiến lăng viên này ta từng xuống đào bới ngâm cứu một ngày một đêm nơi ngươi trước kia được an táng, thật sự cái phần mộ của ngươi là một cái bảo huyệt đấy. Trước kia ta từng cho rằng nơi nào là tuyệt âm chi huyệt thì nơi đó tuyệt đối là một địa phương xấu, nhưng mà ta xem lại từ cuối lên đầu thì phát hiện có người đã làm rối loạn càn khôn, nghịch loạn âm dương, sử dụng phương pháp che dấu tài tình che dấu đi sự tình của ngươi ở bên trong mộ. Nói cho ngươi biết mộ của ngươi là đệ nhất bảo huyệt a! biết vì sao thi thể của các thần ma cứ động loạn khi ngươi đến không? Vì ngươi đã chiếm hết phần tiện nghi của bọn họ, từ nơi tuyệt âm biến thành dương, tận cùng của cái chết là sự sống... hiếm có, hiếm có...!"

"Tiền bối chẳng lẽ ngài thực sự không thể chỉ điểm cho ta một hai điều, ta dám chắc ngài biết bỉ ẩn trong đó." Lão nhân lãnh đạm nói: "Nói như thế nào nhỉ? Người kiến tạo thần ma lăng viên thủy chung không hề xuất hiện, ta không biết là liệu hắn có còn ý định gì không. Ngươi không thể nào mà vô cớ hồi sinh được mà lại còn có thể đắc thủ một kiện bảo vật vô giá, hai cái quang cầu ở trong cơ thể của ngươi, ta nghĩ chính ngươi cũng hiểu được, đó chính là tinh túy của thần ma lăng viên này, nhưng mà nếu người kiến tạo thần ma lăng viên xuất hiện ta nghĩ ngươi sẽ gặp nguy hiểm nhiều lắm đó, thiên bảo thành hình thì ngươi... hắc.. hắc..."

Thần Nam cảm thấy sống lưng mình hóa thành đá bời vì lão nhân giọng đột nhiên trở thành vô cùng âm trầm, mà cặp mắt đục mờ kia cũng biến thành đen thẫm hàn khí âm sầm, cả người toát ra bá khí. "Yên tâm đi, một nắm xương tàn như ta, đối với thế gian này đã sớm phai nhạt, đối với thiên bảo trong cơ thể ngươi ta cũng chẳng ham muốn gì. Thủ mộ lão nhân vừa nói vừa khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Sau một lúc lâu, Thần Nam lại hỏi "Tiền bối pháp lực thông thiên, có lẽ đã trải qua đại kiếp vạn năm trước, chúng thần ma bị tiêu diệt nhưng ngài vẫn bình an vô sự, không biết thời đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thủ mộ lão nhân lắc đầu nói: "Ta cũng không biết a, ta chỉ có thể nhìn thấy vô số cường giả chết khắp nơi nhưng ta thực sự không biết là đã xảy ra chuyện gì. Khi có một thần ma thi thể rơi xuống trước mặt ta ta đã vô cùng mừng rỡ tưởng rằng rốt cục cũng được giải thoát, nhưng không có nghĩ đến cỗ năng lượng hủy diệt bắn xuống thôn tính cái xác đó bắn xuống như vậy mà ta vẫn bình yên vô sư. Một đạo hào quang rất lớn tấn công ta không ngừng ta bị ấn xuống hàng ngàn trượng vào lòng đất xuyên qua nham thạch, rồi xuyên qua lớp băng dày lạnh lẽo dưới đáy đại dương sau đó lại bị oanh kích, ta bị văng lên thiên giới, ta thấy khắp nơi núi non sụp đổ, đại dương tan biến, một dãy thần sơn tựa như một tờ giấy trong nháy mắt tan thành bụi khói, thế nhưng ta không chết, thật sự làm người ta thất vọng mà!"

Nghe lão già kể chuyện có vẻ như lão rất hy vọng mình chết đi, lão lại tiếp: "Cuối cùng, ta bị thằng cha nào đó tống cho bảy tám đạo thông thiên thần quang đánh bật trở lại nhân gian, đang luống cuống tay chân thì ta va phải một cái gì đó, là... một cái chân quái vật đã bị đánh nát. Haizzz, hơi tiếc ta không được nhìn xem cái con xấu xí đó là cái dạng gì. Aaaa, thất vọng aaa, ta tưởng có thể bị giết chết,lại được giải thoát, thật sự là buồn, thất vọng thất vọng!"

Mồ hôi chảy ra như tắm, Thần Nam trợn mắt nhìn lão già, cái lão gia hỏa này tuy nói năng có vẻ linh tinh, nhưng sự tình mà lão trải qua Thần Nam chỉ tưởng tượng qua đã thấy lạnh người, bị đánh như vậy quả thật là thảm thiết đến cực điểm. Vạn năm trước sự tình xảy ra quả là đại thiên tai nghịch loạn càn khôn a.

Dù sao, cái lão cổ đồng này kể lại chuyện mà không hề kinh tâm. "Nhân sinh thật là vô thú a" Thủ mộ lão nhân khẽ cảm khái. Thần Nam thật muốn đánh cho lão già này mộ trận, lão cổ đồng này là lão quái vật từ hàng ngàn năm trước, đã từng cùng người đánh nhau đến xé trời xé đất, trải qua cửu tử nhất sinh của cuộc tuyệt thế đại chiến, nhưng mà lão tả lại thái độ hết sức khinh thị. "Ta biết tiền bối đã sớm chán sự vật trên thế gian, mọi sự đều không để trong lòng, thế nhưng chẳng lẽ không thể chỉ điểm cho ta 1 chút sao?"
"Ta chỉ là một lão già xấu xa mà thôi, kì thật không phải là một cao thủ siêu cấp như ngươi tưởng tượng đâu, những người này có thể giết chết ta, là do bọn chúng không giết mà thôi. Ta cũng vì thế mà vẫn tồn tại một cách vô vị, thật sự không có gì để chỉ điểm ngươi đâu bất quá ngươi từ thần mộ chui ra, ta cũng không hy vọng ngươi lại vì thần mộ mà chết đi. Ngươi đi đi, tốt nhất không nên đến gần thần mộ, ta cũng muốn rời khỏi thần mộ đây." Nói xong lời cuối cùng thủ mộ lão nhân bắt đầu nói những lời mà Thần Nam cảm thấy điên cuồng" Cuộc sống vô nghĩa aaa, muốn chết không được, thất vọng a!"


Đang nói chuyện, thân hình lão nhân đột nhiên hoa lên một cái biến mất vào bên trong rừng cây. Thần Nam trợn mắt ngây ngốc nhìn lão cổ đồng, lão chỉ đơn giản là đột nhiên biến mất, hắn lập tức triển khai thần vương dực rất nhanh lao vào trong rừng nhưng ngay cả cái bóng của lão nhân cũng không thấy đâu. "Ca ca..." Tiểu Thần Hi lạch bạch chạy tới nói: "Ca ca ơi cửu sắc lộc biến đâu mất rồi. A lão gia gia cũng đầu mất rồi?" "Lão gia gia đi rồi, chúng ta cũng đi thôi." "Vâng!"

Đi xuyên qua lớp rừng cây bao phủ bởi tuyết, Thần Nam thấy lại gian nhà cỏ khi xưa lão nhân từng ở, hắn nao nao, dẫn Thần Hi đẩy cửa đi vào, bên trong rất trống trải, chỉ có một giường, một ghế và một bàn, ngoài ra cái gì cũng không có. Bất quá Thần Nam phát hiện lão có để lại một đoạn thủ bút kahwcs sâu vào tường" thần mộ nghịch loạn âm dương"

"Đi thôi" Thần Nam dắt Tiểu Thần hi ra khỏi gian nhà cỏ rồi ôm nàng bay lên trời. Tiểu Thần Hi hỏi "ca ca, giờ chúng ta đi đâu?"

"Ca ca mang muội về Côn Lôn, ca ca phải đi làm một chuyện đại sự" "Ca ca lại muốn rời đi à? Muội cứ nghĩ được ở cùng một chỗ với ca ca" Tiểu Thần Hi buồn rầu nói.

"Thần Hi, ca ca đi làm chuyện rất nguy hiểm, không thể mang muội theo được, một cái thế đại ma vương xuất hiện, ca ca sợ sẽ không chiếu cố được cho muội. Thần Nam mang theo Thần Hi bay về phía đông, đã rời xa thần ma lăng viên hàng ngàn dặm. Ngay lúc này hắn đột nhiên thấy có điều gì đó không đúng. Hắn phát hiện hơn mười bóng người bay tới rất nhanh, hắn lập tức đình chỉ thân hình, lẳng lặng đánh giá bọn chúng.

"Thiên sứ ư?" đồng tử hai mắt hắn co rút lại, dù sao thì đây là thần tiên từ tiên giới, hắn cần phải cảnh giác. Mười mấy thiên sứ dung mạo tuấn mỹ, mái tóc dài màu vàng uốn lượn, đôi cánh chim tinh khiết, kèm theo là trường bào trắng như tuyết khiến cho bọn họ trông vừa cao quý vừa thánh khiết.

Cái làm Thần Nam chú ý nhất là bọn họ mỗi người đều có ba đôi cánh chim, đều là cao giai thiên sứ, có thể nói đây là một đội có thực lực không thể khinh thường, nhưng dù sao tây phương thiên sứ không dám tiến vào phương đông vì sao hôm nay lại tới nhiều như vậy? Điều này khiến Thần Nam cảm thấy khó hiểu. Bọn thiên sứ này thấy Thần Nam có thể bay trên không cũng có chút giật mình, bất quá bọn họ vẫn cao ngạo như cũ khệnh khạng hô:"sinh vật nhỏ bé phía trước mau mau tránh ra, không được ngăn cản đường đi của thần linh." Thần Nam bị làm cho tức giận đến phì cười nói: "các vị- cao quý thần linh- hình như không hiểu nhân tình thế thái lắm thì phải? nói chuyện khệnh khạng như vậy ngứa tai lắm. Ta không tránh, ờ, các ngươi làm gì ta?"

"Một lục giai tu giả nhỏ bé cũng dám cản đường ta? Hừ" Thiên sứ đứng giữa lạnh lùng quát: "Giết chúng!" Một gã thiên sứ bên cạnh nghe lệnh lập tức nhanh như tia chớp vọt tới, mắt không che dấu vẻ khinh miệt.

Thần Nam không muốn cho Tiểu Thần Hi thấy máu, hắn đưa nàng vào nội thiên địa rồi sau đó một luồng ánh sáng lóe lên, đại long đao lập tức chém xuống.

"Phụp" Đầu người bắn vọt lên, tử thi thiên sứ rơi xuống, máu me vung vãi khắp nơi. "Rút.. rút.. không phải lục giai tu giả, là thất giai tu giả, ngươi đã có năng lực phá toái hư không sao vẫn ở lại nhân gian?" Gã thiên sứ kia hai mắt như tóe lửa nhìn Thần Nam hỏi. Nếu không phải tên cao giai thiên sứ kia quá khinh địch, tuyệt không có khả năng để Thần Nam một đao chém rụng đầu, Thần Nam cười lạnh nói: "Họa đến từ miệng" Một cỗ lãnh khí bốc lên từ Thần Nam, trong nháy mắt bao phủ khắp phiến không gian này. Mười mấy tên thiên sứ chấn động, bọn chúng ánh mắt đều tập trung tại thanh đoản đao trong tay hắn, rồi đến đôi thần vương dực đột ngột hiện lên sau lưng hắn.


"Ngươi.. ngươi không phải là cái người đại náo thiên giới rồi phản hồi nhân gian- Thần Nam đó chứ?" "Đoàn chuẩn" Thần Nam âm thanh lạnh như băng.

Mười mấy tên thiên sứ lập tức cảm thấy không ổn, hôm nay gặp phải cái tên sát tinh trong truyền thuyết huyết chiến thiên giới! các thiên sứ thoáng nhìn nhau, bọn họ quyết định phân tán đào tẩu, không có ý muốn giảng hòa vì tại thiên giới Thần Nam đã bị coi là một tên ma vương tàn ác, không hiểu đạo lý. "Đừng có dại mà đào tẩu, ta có thần vương dực, kẻ nào manh động ta đánh cho ta xác ngay!" Nghe những lời lạnh lùng như đến từ địa ngục này, mười mấy người quả thực không có ai dám manh động. "Khẹc khẹc" Thần Nam cười to, mấy tên thiên sứ đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Nói cho ta biết các người vì sao hạ giới?" Tất cả các thiên sứ đều không dám nói gì. "Hừ không nói ta sẽ giết tất, kẻ nào nói trước ta sẽ tha mạng:T"

Nhìn tên ôn thần sát khí đằng đằng, mười mấy thiên sứ lập tức đồng thanh trả lời" Phụng thiên giới ma thần mệnh lệnh, chúng tôi đi truy tìm hai vị huyết chiến thiên sứ điện hạ hạ giới"

"Clgt? Huyết chiến thiên sứ trong truyền thuyết? được xưng là tây phương đệ nhất chiến thần huyết chiến thiên sứ nhất tộc? "Dạ, không lâu trước hai vị huyết chiến thiên sứ điện hạ mới sống lại từ tế đài ma thần. "Mạnh đến thế nào?" Thần Nam trầm giọng hỏi. "Có thể so sánh với một chủ thần!" Nghe đến đó hai mắt Thần Nam bắn ra hai đạo thần quang nói "Các ngươi như thế nào né tránh được thiên phạt xuống đây?" "Là từ tế đài ma thần triệu hoán tới, có thể tránh được thiên phạt!" Nghe đến đó Thần Nam chấn động mạnh đến biến sắc.

Sau một lúc hắn lại hỏi"Các người xuống cuối cùng là vì chuyện gì?" "Để đánh chết chuyển thế thánh chiến thiên sứ..." Mười mấy thiên sứ bị Thần Nam dọa nạt đành phải trả lời. Cái gì?? Hai thằng huyết thiên sử khốn kiếp đang ở đâu?? " Thần Nam nói sắc mặt lộ vẻ lo lắng. " ngay tại một dãy núi cách đây khoảng trăm dặm. "VÌ sao các ngươi lại vội vang trốn về Tây thổ??" Bởi chung ta tại nơi đó, ngoại trừ việc gặp đựoc Thánh chiến thiên sứ ra,còn có thể có cơ may gặp gỡ đông thổ Thần vương. Bọn ta không chiếm thể thượng phong... Nên chỉ có thể... Thần Nam không gặng hỏi nữa. Hắn bỗng cảm thời thời gian lúc này trôi qua vô cùng gấp gáp, liền hoá thành một đạo trường hồng ( dải cầu vông) bay thẳng lên thiên không chẳn káhc nào một vệt Lưu tinh vụt lướt qua bầutrời rồi nhanh chóng mất hút vào khoảng không rộng lớn.

Mười mấy vị thiên sứ lúc này trông thấy cảnh tượng đó toàn thân bủn rủn, toàn thân toát mồ hôi lạnhKhông dám trù trừ thêm chút nào mà nhanh chóng thẳng tiến về hướng Tây bay mất. Thần Nam đả phá truờng không, trong nháy mắt đã bay được trăm dặm, tới dãy núi trùng trùng điệp điệp này. vào thời khắc này, bô vọng lại những tiếng động ầm ầm không dứt vô cùng chói tai, có thể nhìn thấy tại nơi đó huyết quang trùng thiên ( màu máu bao trùm không gian). CHỉ trong nháy mắt, một đỉnh cự phong sơn đã ầm ầm sụp đổ, có thể tưởng tuợng được trạn chiến tại nơi này đang diễn ra ác liệt đến chừng nào.

Thần Nam tay trái rút trường kiếm, tay phải là thanh đại long đao, rất nhanh chóng tiến vào vùng hỗ loạn đó. Có thể thấy lúc này đại chiến sát khí dã dâng lên ngút trời.



Giao diện cho điện thoại