Chương 240
Thủ mộ lão nhân Thần Nam lấy tay chạm xuống mặt đất lạnh như băng, thần sắc hoảng hốt, đây là chuyện quá sức tưởng tượng. Người đã chết hơn năm ngàn qua, như thể từ phiến cổ mộ phục sinh, từ bùn đất chui lên.
Thiên thu vạn năm, tựa như một giấc mộng, thương hải tang điền, nhân thế phù trầm, tỉnh mộng thiên cổ hóa hư không! Những chuyện tưởng là hôm qua, nhưng nay hiện ngay trước mắt, Thần Nam thanh âm khàn khàn, nói với Tiểu Thần Hi: "Biết không? Ca ca từng ngủ nơi đây hơn vạn năm, cơ thể ca ca ẩn giấu những sự tình bí mật nhất thế gian."
Thần Nam vốn chưa bao giờ coi Tiểu Thần Hi như một tiểu hài tử, dù trải nghiệm của nàng còn ít, nhưng trong cơ thể hài đồng lại là một tiểu thiên sứ thông tuệ. Tiểu Thần Hi chút mơ hồ thắc mắc: "A, chuyện này sao có thể, ca ca sao lại ngủ ở đây hơn vạn năm đây?" Thần Nam ngồi xuống bên ngôi mộ hắn đã từng nằm dưới, quay về Tiểu Thần Hi kể lại đủ chuyện ngàn năm trước, tất thảy bí mật trong lòng nhất nhất đều trút hết ra.
Mãi lâu sau, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thần Hi đầy vẻ khiếp sợ, hắn nhẹ xoa đầu nàng, nói: "Thần Hi đâu phải đứa trẻ bình thường, cho nên ca ca kể hết cho ngươi tất thảy sự tình. Bây giờ ngươi có thể biết được chỗ này đối với ta có ý nghĩa ra sao." "Ta hiểu..." Quay lại nhìn tấm bia thần mộ bên trong lăng viên thành, nơi đây toát lên thần khí vô cùng trang nghiêm, không chút ghê sợ. Từng đạo hư ảnh thần linh mờ ảo không ngừng thoáng hiện, viễn cổ thần ma thần niệm cường đại bất diệt vạn năm trôi qua vẫn không thay đổi. Bất quá, nơi đây vẫn còn vương vấn ít oán niệm mà thôi, linh hồn tự cảm có chút gì đó thiếu xót. Xa xa, đình gỗ cây lá xanh biếc lay động nhẹ trong gió, cánh hoa trắng rụng bay đầy trời càng khiến Thần ma lăng viên nổi tiếng đại lục càng thêm vẻ thần thánh lạnh lẽo.
Thần Nam đột nhiên quay lại, phát hiện bên ngoài lăng viên có lão nhân già nua dị thường đang đứng đó từ lúc nào. Râu tóc bạc trắng, da nhăn nheo, thân thể khô gầy lảo đảo, tựa hồ chỉ một trận gió đi qua cũng có thể thổi bay. Bất quá trong thoáng chốc, Thần Nam cảm ứng một cổ kỳ dị trong lòng. Lão nhân kia bề ngoài nhìn tưởng vô cùng suy yếu, nhưng lại sinh ra một cổ ảo giác dị thường vô song. Khí tức tang thương bao trùm thiên địa, quét ngang phiến không gian. Trong mắt Thần Nam, lão nhân kia như cổ thạch hóa, một cổ tượng đá đã đứng đó từ ngàn vạn năm trước! Vững chắc, bất khuất, uy nghiêm, không thể suy chuyển!
Thần Nam dùng sức lắc đầu, ảo giác đáng sợ tiêu tán, nơi đó vẫn chỉ có một lão nhân yếu ớt, run rẩy đứng. Tượng đá viễn cổ mới đó tan thành mây khó, chỉ còn lại khí tức thần thánh Thần ma Lăng Viên bao phủ mờ nhạt. Thần Nam đứng dậy, nắm tay Tiểu Thần Hi đi về hướng lão nhân đang đứng giữa rừng phong tuyết. Tiểu Thần Hi tò mò nhìn lão nhân, đôi mắt tròn xoe như hai viên ngọc đen lấp lánh vẻ thích thú.
"Kính lễ tiền bối." Thần Nam thi lễ với lão nhân. Tiểu Thần Hi cũng lễ phép thi lễ: "Lão gia gia!" "A ha, ngoan..." Lão nhân cười hiền từ, thanh âm già nua, nhìn Thần Nam nói: "Người trẻ tuổi, chúng ta lại gặp, ngươi hiện tại và trước kia có nhiều sự biến đổi lớn."
"Người luôn luôn thay đổi. Đa tạo lão nhân gia đã chi ân nuôi nấng lúc trước."
"Chút chuyện nhỏ hà cớ phải bận tâm a." Lão nhân cười thiện ý bất quá nếp nhăn trên mặt dúm dó lại, nhìn vào có chút quái dị. Hắn vẫy tay Tiểu Thần Hi nói: "Hài tử nom thật khả ái, năm nay đã bao tuổi rồi?" "Năm tuổi ạ." Tiểu Thần Hi không chút sợ hãi, vui sướng trả lời.
"Tiểu tiên tử này thật hoạt bát dễ thương a." Đang nói, lão nhân chậm rãi tiến hai bước, giơ bàn tay phải nhăn nheo như vỏ cây, khẽ vuốt đầu Tiểu Thần Hi: "Hài tử, ta thực lòng chúc phúc ngươi. Nguyện trọn đời ngươi không bị tà ma xâm nhiễu, như vậy tiểu tiên tử khả ái vĩnh viễn vui sướng hạnh phúc. Nếu có khí tức tà ác gần ngươi đều phải thoái lui." Tiểu Thần Hi vui sướng cảm tạ: "Cám ơn lão gia gia đã chúc phúc!" Thần Nam thủy chung chú ý bàn tay lão nhân lúc chuyện diễn ra. Trong lòng vạn phần khẩn trương, hắn hiện tại không còn là gã thiếu niên mới bò ra khỏi thần mộ năm nào nữa. Hắn nhận ra lão nhân trông mộ này tuy dáng vẻ như một lão già ốm yếu đã trải qua bao phong sương, dù không cảm giác được chút khí tức của tu luyện giả, nhưng trực giác bản năng nói cho Thần Nam biết lão nhân này không phải phàm nhân.
May mắn thay, lão nhân vẫn từ ái vuốt ve đầu Thần Hi, không phát sinh sự tình gì khiến hắn phải kinh hãi. Nhưng, tại thời khắc lão nhân thu tay lại, Thần Nam bỗng nhiên cảm ứng được có biến đổi lớn trên người Thần Hi. Hắn toát mồ hôi lạnh, bất quá vẫn chỉ mở to mắt chăm chú quan sát Tiểu Thần Hi, tuy vậy cũng không phát hiện được điều gì. Lão nhân tựa hồ không chú ý điều gì, thân gù run rẩy đi tới tuyết phong trong rừng, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi không nên tới Thần ma Lăng Viên a!"
Thần Nam trong lòng kinh hãi, sớm đoán được lão nhân này không phải phàm nhân, bây giờ càng thêm khẳng định! "Xin tiền bối chỉ giáo!" Thần Nam nhanh chóng bước theo sau.
Lão nhân ho khan một tiếng nhẹ, một cửu sắc thần lộc xuất hiện giữa khu rừng, hoa văn kỳ dị che kín khắp thân cao lớn, ánh lên quang mang chói mắt.
"Lộc nhi thật xinh đẹp." Tiểu Thần Hi hoan hô. Cửu sắc thần lộc từ từ bước tới trước mặt Thần Hi, đột nhiên quỳ xuống, ý bảo Thần Hi ngồi lên thân nó. Thần Hi hoan hô, rồi leo lên lưng cửu sắc thần lộc, bay lên trời, đưa Thần Hi tiến vào sau trong rừng tuyết phong. Lão nhân trông mộ đưa mắt nhìn cửu sắc thần lộc đi xa, đoạn mới nói: "Có những điều không nên để tiểu hài tử nhìn thấy a." Dứt lời, lão xoay lại, hướng đối diện Thần ma Lăng Viên, khí chất toàn thân trong chớp mất thay đổi, thần thái hiền từ dần dần tan biến, quay lại nói với Thần Nam: "Mỗi lúc ngươi tới, Thần ma lăng viên đều xảy ra biến cố."
Lúc lão nói, bên trong lăng viên thần thánh vốn tưởng hiền hòa, đột nhiên truyền ra trận trận tiếng rít chói tai. Dãy phiến bia thần mộ to lớn đột nhiên lắc nổi lên. Khắp mộ địa rung động mãnh liệt. Ngay sau đó, tiếng rít càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng thê lương, càng lúc càng thảm lệ. Thần ma lăng viên vang lên từng tràng huýt như quỷ khóc sói tru, đất trong lăng viên bắt đầu nứt ra từng khe lớn, một cánh tay vỡ nát từ dưới đất vươn lên. Tiếng rống thê lương không ngừng, thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng như tiếng biển gào, lay thiên động địa. Tiếng rống kinh sợ, ma khóc quỷ hờn, như vang khắp thiên địa, truyền tới tam giới sáu đạo.
"Hống..." "Hống..." Thần ma bia mộ từng hàng hàng sụp xuống, mỗi tòa phần mộ đều chấn rung kịch liệt, ác quỷ địa ngục như muốn thoát ra khỏi, đại địa sôi sục, động đất không ngừng. Tất thảy tử thần ma, hồn phách chôn vùi dưới mộ tựa hồ sắp lao ra, khắp Thần ma lăng viên huyên náo chấn thiên!
Khí tức sinh tử. Thần ma khí vô cùng vô tận, ngập ngụa, nhanh chóng bùng lên, khuếch tán khắp ngõ ngách phiến thiên địa này. Bàn tay trong Thần ma mộ khua động, mờ hồ huyết nhục. Từng lớp bạch cốt dày đặc như từng đợt sóng lớn. Nhưng lại không có thi thể ma quỷ nào có thể lao ra khỏi, chỉ có thể nhìn thấy thi thể thần ma đều đang giãy dụa, tựa như có một cổ lực lượng thật lớn lao giam cầm chúng, khiến chúng vô phương thoát ra được phần mộ. "Chuyện này... là sao đây?!" Thần Nam khiếp sợ nhìn vào bên trong Thần mộ lăng viên đại loạn. "Mỗi lần ngươi tới đây, phiến lăng viên này lại sôi trào như thế." Lão nhân trông mộ thản nhiên trả lời.
"Vì cái gì?" Thần Nam dù đã ở Thần ma lăng viên Tây phương từng chứng kiến qua cảnh tượng kinh hoàng nhưng đó là bởi vì duyên tao ngộ, hay là vì cái gì đây? Chẳng lẽ thật sự như lão nhân trông mộ nói, thực bởi vì hắn.
"Ngao hống..." "Ngao hống..." Hai tiếng rít gào thê lương, hai Thần ma bia mộ thật lớn bị một cổ năng lượng vô biên đánh trúng phi thẳng lên cao, hai tòa Thần mộ rung động mãnh liệt, nổ một tiếng "oanh" lớn. Một nam tử Tây phương tóc vàng, cao lớn uy mãnh, ngửa mặt lên trời rống giận, từ trong phần mộ đứng dậy. Toàn thân trên là thân hình kim quang sáng lạn, bất quá từ ngực đổ xuống thân hình chỉ là bộ xương khô cốt. Bên phần mộ khác, một kẻ Đông phương vươn lên. Tóc đen bóng mượt tựa hồ vẫn còn hơi thở của sự sống, chỉ là sắc mặt mơ hồ huyết nhục, hung phúc bị xuyên thủng trông rõ đủ mười tám lỗ đáng sợ, toàn thân ma khí bay quanh, phát ra sát khí ngập trời.
"Chuyện này..." Thần Nam giật mình vô cùng, tại Tây phương hắn từng gặp bái tướng đài và trấn ma thạch trấn áp thi thể thần ma, nhưng cũng như nơi ấy, chỗ này bây giờ thần ma cũng đang sôi trào muốn hồi sinh, chẳng lẽ tất cả là do hắn dẫn động? Hắn bây giờ phải nhanh chóng thoái lui sao?
"Nam tử tóc vàng năm đó ở Tây phương là chiến thần, không rõ đời thứ mấy, tên hiệu Khải Tát. Nam tử tóc đen là ma đầu Đông phương, tên Ngạo Thiên. Hai tên này không phải là cao thủ siêu cấp nhất nhưng lại là hai kẻ có khả năng hồi sinh nhất." Lão nhân trông mộ nhẹ nhàng nói tựa hồ chỉ đang giải thích một chuyện bình thường ở Nhân gian. Thần Nam ngầm kinh hãi trong lòng, bọn họ đều là cường giả ngàn năm, mà lão nhân này điệu ngữ thản nhiên kể chuyện. "Bọn họ... thường...?" Thần Nam cảm giác miệng mình khô khốc lại. "Cũng không hẳn, cứ cách một ngàn năm hoặc giả như có cá nhân phi thường nào đó đến thì bọn chúng đều trở nên hoạt náo. Haizzzzzz, thật là nghịch ngợm, làm cho ta rất phiền não aa." Lão nhân khẽ thở dài. Thần Nam ráng sức nuốt ngụm nước bọt, hỏi: "Thường thì ngài phải làm thế nào, dùng cách gì để khiến bọn họ có thể yên tĩnh trở lại?"
"Chôn!" Lão nhân bật một chữ, thanh âm vang lên mà như có sức mạnh, một chút cũng không giống với một lão già yếu ớt. Hơn nữa chữ "chôn" này phảng phất một cổ ma lực lớn lao, khiến người ta tin tưởng câu chuyện. Chữ "chôn" vừa được bật ra từ miệng lão nhân, trong một chút ngắn ngủi khắp lăng viên đột nhiên yên lặng. "Ngao hống..."
Bất quá, chỉ trong một chớp mắt yên lặng, trong Thần ma lăng viên lại vang lên từng tràng rống chấn thiên động địa. Tất thảy phần mộ đều nứt toác, nội lăng viên khe nứt lớn càng lúc càng rộng ra.
"Tiền bối ngươi còn chưa khống chế sao?" Phía sau, chiến thần Tây phương Khải Tát, Đông phuonwg Ngạo Thiên đã thoát khỏi phần mộ. "Chôn!" Lão nhân thét một tiếng lớn, một cước dài tiến sau vào Thần ma lăng viên, đại địa đang rung động lập tức vững ổn trở lại, từng đạo khe lớn trong chớp mắt cũng khép lại. Lão nhân tiến một bước, tất thảy những cánh tay, cốt trảo tàn vỡ như bị một cổ năng lượng vô hình kéo vào trong phần mộ. Cùng lúc, Khải Tát và Ngạo Thiên như hai kẻ say rượu, thân hình ngả nghiêng, sau đó phốc phốc hai tiếng, ngã lăn xuống bụi rậm, lao vào mộ huyệt.
Trận phong ba đi qua, âm thanh chấn thiên, bụi trần ngập trời, bất quá cây cối gần bên lại không chút ảnh hưởng. Toàn bộ sa thổ rơi xuống các mộ huyệt, bia mộ Khải Tát và Ngạo Thiên thần ma cũng từ trời rớt xuống chỗ cũ, tất thẩy thần mộ trong phút chốc phục quy nguyên dạng.
Thần Nam sững người ngạc nhiên! Lão nhân trông mộ chỉ dùng sức giậm một cước, một tầng quang huy mờ ảo nhanh chóng bao phủ thần mộ, cuối cùng cũng tan biến.
"A a..." Lão nhân trông mộ thản nhiên cười: "Thần ma này vốn đã sớm bị diệt vong, bất quá chỉ còn lại chút tia oán niệm làm loạn mà thôi, chuyện hồi sinh là đã vô vọng, không còn vài tia thần lực. Bọn họ không giống với sự tưởng tượng của ngươi là 1 cái gì đó ghê gớm đâu, sự tình thực ra rất đơn giản." Thần Nam há mồm cứng lưỡi, thốt không lên lời. Đơn giản sao? Cái này phải xem kẻ trước mặt là ai mà nói a! "Tiên bối... có phải ngươi cũng đã biết ta vốn từ phiến lăng viên sống lại... chui ra?" Thần Nam lo lắng hoài nghi, cuối cùng hạ quyết tâm nói ra những nghi vấn trong lòng. Lão nhân này quá cao thâm khó lường, hắn nhất định phải hỏi rõ, mặc dù có bị lão nhân đem chôn sống dưới huyệt mộ, hắn cũng không do dự nữa. "Đúng vậy, ngày đó ta trong rừng tuyết phong đã chứng kiến ngươi chui ra từ trong tiểu mộ vô danh, thật vô cùng kinh dị a! Thật không biết do kẻ nào sắp đặt."
Thần Nam cảm giác miệng lưỡi khô khốc, máu đông lại hỏi: "Lúc ấy... người... sao không chôn ta lại?" "Chôn ngươi? A a..." Lão nhân nở nụ cười: "Ngươi hồn phách đã hồi tụ, linh thức phục sinh, mặc dù trong cơ thể còn thoáng nhiều tử khí, nhưng sau hết chỉ cần ngươi có sinh khí đã xem ngươi như người sống. Ta chỉ mai táng người chết, rất ít khi ra tay sát sinh."
Thần Nam xấu hổ, cảm giác bộ dạng mình mới rồi có chút ngây ngô. Sau đó hắn cung kính hướng lão nhân thi lễ thật sâu, nói: "Tiền bối quả đại thần thông, quả thực không người nào tưởng tượng được! Ta có điều muốn thỉnh giáo, phiến Thần ma lăng viên do người tu kiến sao?"
Giao diện cho điện thoại