Chương 52
Côn lôn song hại Nghịch thiên thất ma đao, liên tiếp chém ra bảy đao, đao trước mạnh hơn đao sau, mỗi nhát đao chém xuống, đều có thể thêm luồng sức mạnh hơn, bảy sức mạnh hợp lại với nhau, đó sẽ là sức mạnh hủy diệt khó có thể tưởng tượng được
Thần Nam bây giờ chỉ có thể chém ra được bốn đao, bời vì sau khi chém ra đao thứ tư, tử vong ma đao hoàn toàn bị vỡ vụn, rất lâu sau cũng khó có thể ngưng tụ lại,nếu như tiếp tục thi triển, thì cần phải truyền vào đó năng lượng sinh mệnh của chàng ta
Chàng biết rằng nếu như muốn thuận lợi thi triển loại nghịch thiên công pháp này, ngoài việc một ngày nào đó ‘hồn' của tử vong ma đao đủ mạnh có thể chịu đựng được sự phản lại của sức mạnh bảy lần chém liên tiếp mới được
Mười mấy ngày vất vả nghiên cứu lĩnh ngộ, Thần Nam mặc dù không bước vào lĩnh vực lục giai, nhưng cảm thấy ‘con bài cuối' của mình đã mạnh lên nhiều, nếu như chàng dám liều mạng, dùng năng lượng sinh mệnh hóa thành đao thứ năm, đao thứ sáu, đao thứ bảy. có lẽ đã có thể quyết chiến một trận sống chết vời một số cường giả trong lục giai lĩnh vực
Trong sơn thủy của Côn lôn huyền giới, tiên khí dày đặc, hoa lạ đua nở, cỏ mọc khắp nơi, tiên hạc bay lượn, bạch vượn nhảy nhót, giống như vùng đất cực lạc
Trên lưng chừng núi, Thần nam đứng thẳng trong một tòa đình đài, nhìn về vùng núi non phia xa, chàng cảm thấy cần phải có hành động
Nếu như cả đời này chàng trốn trong Côn Lôn huyền giới, không còn nghi ngời gì nhất định có thể an toàn cả đời, nhưng chàng bẩm sinh là một người không an phận, thường thích mạo hiểm vào khiêu chiến, chàng cần có một trận đại chiến ở trình độ cao để tăng võ công của mình lên, chỉ có chiến đống trong sinh tử, mới có thể có những bước đột phá. Chàng muốn trà trộn vào trong huyền giới của Đỗ gia để xem xét,, thiên ma tả thủ vẫn còn có thể dùng được một lần nữa, chàng vô cùng muốn đánh nhau trong huyền giới của đỗ gia
Cách nghĩ điên cuồng này khiến cho chàng vô cùng hưng phấn, nếu như đủ may mắn, đòn thiên ma tả thủ cuối cùng này sẽ tiêu diệt toàn bộ các lão yêu quái của đỗ gia, đó sẽ là một chuyện vô cùng kì diệu
Đoan Mộc lặng lẽ xuất hiện ở một tảng đá cách Thần Nam không xa, ông ta gật đầu nói: "Anh ta còn trẻ như vậy mà đã có được võ công như vậy, đúng là đáng để tự hào"
Yêu tộc vốn bị hạn chế về thể chất, chỉ riêng việc hóa thành hình người đã tiêu hoa mất bao nhiêu năm tháng rồi, tu luyện không nhanh như con người, ngoài trừ sau khi đạt được một cảnh giới nhất định, hoàn toàn có thể cải thiện thể chất, mới có thể tiến triển cùng tốc độ với những người tu luyện cùng cấp bậc
"Tiền bối ta đang có chuyện muốn tìm người, có chuyện thỉnh giáo người!"
"ngươi nói đi"
"Theo như những gì người nói, đông thổi chắc có một số lượng huyền giới nhất định, ta muốn thỉnh giáo làm thế nào để mở ra một không gian cho riêng mình? Rốt cuộc phải làm như thế nào?"
Đoạn Mộc cười nói: "Ngươi đúng là nóng vội, ngươi vẫn chưa đột phá vào lĩnh vực lục giai, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chẳng lẽ ngươi bây giờ đã đang nỗ lực theo phương hướng đó!"
"Chuẩn bị sớm còn hơn chuẩn bị muộn"
Đoạn Mộc gật đầu nói: "Võ công đạt tới lĩnh vực lục giai, sau khi tinh khí thần hợp nhất, có lúc có thể bước vào một trạng thái huyền diệu, đặt mình hòa nhập vào trong một tiểu thiên địa nhỏ. Trong trạng thái này, không chế được tiểu thiên địa ở xung quanh, như vậy người khống chế được sẽ hóa thân thành thiên địa đó, trở thành chúa tể tuyệt đối"
Thần nam gật đầu, trong trận giao chiến với đệ nhất thánh long kị sĩ của tây phương, Thần Nam đã từng cảm nhận cảm giác kì diệu đó, bảy tiếng bước chân giết chết thánh long, làm bị thương La Mạn Đức Lạp
Đoạn Mộc tiếp tục nói: "Vừa nãy đã nói làm thế nào để không chế được ‘ngoại thiên địa', cơ thể người là kì diệu nhất, có kho báu vô tận chờ đợi ngươi tới khám phá,cơ thể mỗi người đều có một ‘nội thiên địa', đối ứng với ngoại thiên địa, nếu như ngươi có thể tìm thấy nó, dùng nguyên khí của bản thân tế luyện, nắm bắt, sau đó dùng thiên địa nguyên khí để mở rộng, như vậy nội thiên địa nhỏ bé sẽ có thể càng ngày càng biến lớn, dần dần biến hóa thành một không gian, còn ngươi thì biến thành tọa tiêu trong thế giới thực của khôn gian đó"
Thần Nam dần dần hiểu ra, việc mở không gian nói thì dễ nhưng làm thì vô cùng khó. Tiếp theo đó, lời nói của Đoạn Mộc đã chứng thức những dự đoán của chàng ta
"Có thế mở được một không gian hay không cũng phải nói tới cơ duyên, có đại thần không nhất định có không gian của riêng mình, người tu luyện có thể mở ra một nội thiên địa cho riêng mình là vô cùng khó, và tiểu không gian được mở ra, phát triển thành huyền giới thì càng khó hơn. Ngoại trừ có cơ duyên rất lớn, nếu không thì cần phải có một sự nỗ lực của vô số đời, huyền giới trên thế giới này, không nhiều như ngươi tưởng tượng đâu"
Thần nam vốn đã biết, mở một không gian và huyền giới là vô cùng khó, bâu giờ cẩm thấy càng khó hơn, có thể nói rằng thật khó có thể thành công, thậm chí có thể nói người bình thường căn bản không thể nào thành công
Đoạn Mộc nói: "Nếu như có thể tu luyện ra một vùng thiên địa, bất luận là từ chiến đấu hay là những góc độ khác để nói những điều lợi là rất lớn, là không thể nào tưởng tượng được"
Thần nam thỉnh giáo rất lâu, những điều lợi có được là vô cùng lớn
Vốn dĩ Thần Nam vẫn muốn thỉnh cầu Đoạn Mộc đưa chàng tới huyền giới của Đỗ gia,, những bây giờ tạm thời chàng ta từ bỏ ý định đó, chàng tiếp tục bế quan một quãng thời gian, cần phải tham khảo lĩnh hội một số vấn đề về mở không gian
Đoạn Mộc giống như nhớ ra điều gì đó, nói: "Suýt chút nữa thì quên mất mọt chuyện, trong Côn lôn huyền giới có bức tranh của ngươi, thái thượng yêu tổ Hoàng Nghĩ trước khi bay đi đã từng dặn dò, nếu như người trong bức tranh xuất hiện, nhất định phải đưa quyển tranh giao cho người đó, một lát sau ta sẽ sai ngời giao cho ngươi"
Thần Nam có chút kinh ngạc, cảm thấy bức tranh đó tiềm ẩn huyền cơ,không biết thái thượng Yêu tổ Hoàng Nghĩ, hoặc giả là phụ thân của chàng Trần Chiến để lại
"Đúng rồi, Đoạn Mộc tiền bối, hai con rồng của ta đâu?"
Những ngày này Thần nam vẫn đang bế quan ngộ võ, cách xa nơi yêu tộc sinh sống, tuy nhiên, cho dù cách biệt với thế giới chàng vẫn có thể đoán ra được tình hình rõ ràng của hai con rồng, bởi vì chàng quá hiểu tính cách của hai con rồng đó, vì vậy trong lúc hỏi han Đoan Mộc chàng quả thật có chút lo lắng
Quả nhiên...
Đoan một là nhất linh căn hóa thân thành, không chỉ tóc màu xanh lục, để dã cũng phát ra ánh màu xanh nhạt, vừa nghe thấy Thần Nam nhắc tới hai con rồng vẻ mặt của lão yêu quái càng trở nên xanh lục
Trước khi Long Bảo Bảo tới, con rồng lưu manh đã là một tai họa, không chỉ thường xuyên ra vào tiên quả viên để ăn trộm linh quả, lại còn cả ngày hát hò, quấy nhiễu những con dân yêu tộc
Sau khi Tiểu Long tới, hay anh chàng này tụ tập lại với nhau, càng trở lên lợi hại hơn, tiên quả viên đã trở thành thê thảm, ngoài ra Long Bảo Bảo cả ngày lảm nhảm ‘Thần nói', tụ tập được một nhóm tiểu yêu quái, hai con rắn dẫn đầu, từ việc trước đây chỉ riêng lẻ, đã biến thành có tổ chức, hoạt động có kỉ luật
Trong những ngày này, con rồng lưu manh và Long bảo bảo rõ ràng đã trở thành tai họa của côn lôn huyền giới, được tất cả con dân yêu tộc gọi là côn lôn đại hại,tiểu hại
Khi Thần nam tìm tới hai con rồng, hai con sấm họa tinh ngoài việc bị đám tiểu đệ vây ở ngoài, thì xung quanh có càng nhiều những con dân yêu tộc phẫn nộ, hàng trăm yêu quái bao vây hai con vật tai hại này ở giữa
Tuy nhiên biểu hiện của hai con vật này thật sự là...
Con rồng bỉ ổi bộ dạng điếc không sợ súng, dùng giọng hát như lệnh vỡ của mình ngâm nga: ":"thương hải nhất thanh tiếu, thao thao lưỡng ngạn triều, phù trầm tùy lãng kí kim triêu..."
Càng quá đáng là, Long Bảo Bảo thì nháy nháy đôi mắt to tướng, vô tội nhìn đám đông con dân yêu tộc, giọng nói sặc mùi sữa nói: "Thật là buồn quá, đây không phải là kết cục...kết cục mà ta muốn, không được làm hại ta, tự do tự tại thật là vui vẻ, không được làm hại ta, ta có thể lạc mất chính mình, da..da...da...da... khúm núm, không phải là ta, không phải là ta cố ý tránh né, là các ngươi quá hung ác, lại còn tới trách cư s chúng ta, chúng không sai, không được làm hại ta... không được tới làm hại ta"
Ngất xỉu, Thần nam hoàn toàn ngất xỉu, hai anh chàng này đúng là biết gây chuyện
"Thật là quá đáng, hai đứa bọn chúng đúng là cường đạo"
"Các ngươi vốn là linh thú, sao lại có thể như thế này? Đó là ca khúc bái tế yêu tổ, nhưng các ngươi ngày ngày gầm gào, quấy nhiễu chúng ta, lại còn tên nhãi nhà ngươi tới đâu cũng thu nhận đệ tử, mê hoặc nhân tâm, thật là quá đáng!"
"Ta đã vất vả chăm sóc vườn tiên quả hàng nghìn năm nay, bản thân cũng rất ít đi hái, nhưng các ngươi thì hàng ngày đi dạo, không, đi ăn, ăn trộm các loại tiên quả làm cơm ăn, không thể nào tha thứ được."
"Đệ đệ của ta đã bị các người làm cho hư hỏng rồi, Chư vô năng qua đây,không cho phép ngươi chạy lung tung với bọn chúng"
"Ngưu ma vương người cũng ra đây cho ta!"
Quần yêu phẫn nộ, hai con rồng bị vây vào giữa, không ngừng có đông thêm, chớp mắt đã chuẩn bị đánh quần ẩu
"Thật là buồn quá, đây không phải là kết cục mà ta muốn... không được làm hại ta, tự do tự tại thật là vui vẻ, không được làm hại ta..."
"Con tiểu long này ngươi vẫn còn hát? Ngươi còn đáng ghét hơn là con tử kim thần long kia, chúng ta phát hiện ra rất nhiều sự việc đều là do ngươi đưa ra ý đồ xấu"
"Tên nhãi, thật đáng ghét"
Long bảo bảo vỗ đôi cánh màu hoàng kim, chớp đôi mắt to đen long lanh, vừa vô hại, vừa tủi thân nói: " Ta rất lương thiện, đúng là sự việc không có liên quan gì tới ta cả"
"hơn nữa, ngươi còn ăn nhiều hơn cả con tử long kia"
"Đúng, ngươi còn đáng ghét hơn, chỗ rượu của ta mấy ngày hôm nay đều đã bị ngươi uống trộm hết, trước đây con tử long kia thường để mắt tới, nhưng vẫn còn để lại cho ta một nửa!"
Những yêu quái này bẩm sinh vốn sợ thần long một phần, nhưng hai còn rồng này thật sự đã khiến cho cả đám đông đều phẫn nộ, đám yêu quái dường như đều không còn chút tâm lí sợ hãi chúng nữa, lập tức muốn động thủ
Thần Nam cố gắng xông vào, cầm long thủ vung ra, một tay túm lấy tiểu long ôm vào trong lòng, sau đó nhảy lên lưng của tử kim thần long dài mười một mười hai trượng, nói với đám yêu quái ở phía dưới: "các vị, thật sự xin lỗi. nê nhân và Đoạn Mộc yêu tổ muốn gặp hai anh bạn này, lần sau sẽ để bọn chúng tới xin lỗi mọi người"
Vốn dĩ con rồng bỉ ổi và Long bảo bảo cũng đã chuẩn bị bỏ chạy, hôm nay bọn chúng chơi đùa cũng thật quá đáng rồi. bây giờ Thần nam tới, đúng lúc cho chúng một lí do để bỏ chạy
"wào..." một tiếng rồng gầm, chấn động đến nỗi những dãy núi ở phía xa cũng chấn động, tử kim thần long quất đuôi, lao thẳng lên trời, nhanh chóng lao về dãy núi mà Thần Nam đang bế quan, tuy nhiên lúc nó sắp đi, không quên hát lên hai câu:"thương hải nhất thanh tiếu, thao thao lưỡng ngạn triều, phù trầm tùy lãng kí kim triêu..."
"Câm mồm, con cá trạch chết băm bay nhanh lên cho ta!"
Giao diện cho điện thoại