Thần Mộ 2

Nhất hoa nhất thế giới





Chương 53

Nhất hoa nhất thế giới

Đợi đến khi tới được dãy núi, Thần Nam nhìn hai con vật, tức giận nói: "Thật không ngờ, các ngươi đúng là thật phiễn nhiễu, đi tới đâu cũng gây ra tai họa, đã làm náo loạn khiến cho Côn lôn huyền giới chó gà cũng không yên"

Con rồng lưu manh thì vẫn bản tính cũ, bộ dạng không vui, Long bảo bảo thì đập đôi cánh màu hoàng kim, chao đảo bay trên không trung, liên tục chớp mắt, vô tội nói: "Ta rất lương thiện, sự việc không có liên quan gì tới ta cả"

"Đi nào, con tiểu thần côn nhà ngươi, đúng là không phải một chiếc đèn tiết kiệm dầu" sau đó, Thần Nam lại nói: "Chúng ta sống ở đây, có nhiều điểm cần dựa vào bọn họ, xin các người hãy ngoan ngoãn một chút được không?"

Tuy nhiên cứ nói mãi, giọng tức giận cũng thay đổi

"ừm, lần sau lúc các người lại đi, thì chân tay phải nhanh nhẹn một chút, đương nhiên điều quan trọng nhất là không được quên... phần của ta! Hai tên nhà các ngươi đã ăn những thức đặc biệt, lại quên mất ta, đúng là không thể tha thứ được"

"ối"

"ối"

Hai con rồng đồng thanh kêu lên

Từ đó về sau, hai con rồng vẫn là hai mối họa của Côn lôn huyền giới, không có gì thay đổi cả, tuy nhiên, Long Bảo bảo lần này đã học được cách lấy phần, mỗi lần đều mang về một đống đồ, chi cho một người nào đó...

Thần Nam tay đỡ lấy một quyển họa đã ố vàng, trong lòng có chút xót xa, hai mắt dần mờ đi, bức tranh này chính là bút tích của mẹ chàng...



Vạn năm sau môt mình tỉnh lại, người thân, bạn bè, người nhà tất cả đều đã không còn nữa, chàng từng bàng hoàng, từng cô đơn, từng đau lòng, cảm giác đau đơn luôn luẩn quẩn quang chàng

"Mẫu thân..." Bây giờ nhìn thấy bức tranh mà người thân nhất của mình vẽ, trong lòng chàng vô cùng đau đớn, chàng muốn bật khóc

Trong thời loạn thế này, chàng phải một đơn độc chiến đấu với Đỗ gia, một mình chống lại Lí gia, là kẻ thù của vô số cường giả, lúc nào cũng đang uy hiếp đến tính mệnh của chàng, bây giờ chàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi

Soạt

Đúng trong lúc này, đột nhiên xảy ra một sự thay đổi lạ thường, quyển họa cổ xưa đột nhiên phát ra hao đạo kim quang, bao phủ lấy Thần Nam ở bên trong, không gian đang kịch liệt uốn cong, thần nam cảm thấy mình dường như bước vào một thế giới khác

Trong hàng nghìn hàng vạn đạo hà quang, một bóng người lặng yên đứng ở nơi đó, mặc dù không có phát ra ngoài khí tức mạnh mẽ, nhưng lại cho người ta một cảm giác kịch liệt, người này chính là thiên, chính là địa, chính là chúa tể của vạn vật

Thần nam vô cùng kinh ngạc, người đó chính là phụ thân của chàng, ánh mắt của Thần Chiến vừa trí tuệ vừa thâm thúy, dường như có thể nhìn thấu tất cả hư ảo của thế gian, ông ta lặng lẽ nhìn Thần Nam nói: "Không cần nói gì với ta, ta chỉ là một đoạn tinh thần lạc ấn hư ảo mà thôi, chỉ duy nhất có dao động tinh thần của con mới có thể làm phát ra đoạn ấn kí trong quyển họa này, con có thể tới, chứng minh rằng con đã thành công sống lại, bây giờ giao những thứ thuộc về con cho con"

Một hạt giống màu vàng nhanh chóng bắn về phía Thần Nam, tuy nhiên lại chỉ dừng lại ở bên ngoài cơ thể cách chàng một tấc

Đây là một hạt giống của thế giới, con tự chọn lấy một bộ phận nào đó của cơ thể để dung nạp nó

Thần Nam trong lòng giật mình, chàng đưa cánh tay phải ra, đưa ngón tay giữa ra, chàng chọn ngón tay giữa chính là vì chàng từng luyện khổ công trên ngón tay giữa, từng thử thông tất cả những vi mạch nhỏ bé của nóng tay này. Hạt giống màu vàng lóe sáng lên rồi tắt, nhập vào tỏng ngón tay giữa của chàng, nhưng không hề có bất cứ cảm giác nào
"đây chính là nội thiên địa của con, là một hạt giống thế giới hoàn mĩ nhất, khi xưa khi con mất tích bốn năm, ta không muốn nó héo khô trong người con, nên đã bị ta lấy ra, phong ấn trong quyển họa này, có được nó, thành tựu trong tương lai của con sẽ vượt qua ta, con cần phải cố gắng tế luyện"


Thần Nam vô cùng kinh ngạc, đó chính là nội thiên địa cất giấu trong người chàng, là một hạt giống của thế giới, còn Thần Chiến lại có thể lấy được nó ra ngoài, điều này thật quá kì dị. "Khi xưa, có một người pháp lực thông thiên, lấy người con làm chiến trường, từng đấu với ta trong bốn năm liền. chỉ cần con có thể sống, mọi chuyện năm đó sẽ sớm muộn gì cũng được sáng tỏ, tới lúc đó con tự nhiên sẽ biết được mọi chuyện"

Thần Nam vô cùng kinh ngạc, thông tin này hoàn toàn nằm ngoài những tưởng tượng của chàng ta, chẳng nhẽ đói với chàng ta mà nói, bốn năm đen tối không có ánh sáng chính là vì nguyên cớ này sao?

Người pháp lực thông thiên đó là ai? Chẳng lẽ lại là...Đạm Đài Tuyền? Không thể nào, khi đó bà ta tuyệt đối không đủ tư cách là đối thủ của phụ thân chàng, tuy nhiên Thần Nam có một cảm giác, chuyện này và Đạm Đài Tuyền nhất định có chút ít liên quan, trong truyện này không thể nào xem thường vai trò của bà ta được.

"trắc trở không phải là thất bại, lưỡi của thanh bảo kiếm là do mài mà có, càng gặp khó khăn sẽ càng dũng cảm... con là con trai của ta, ta tin rằng con có thể phá vỡ được những khó khăn cuối cùng"

Kim quang dần dần mờ dần, bóng của thần chiến cũng dần dần biến mất, tia sáng cuối cùng lóe lên rồi vụt tắt, Thần Nam đứng nguyên chỗ đó, quyển họa trong tay chàng ta đã nát vụn, hóa thành những vụn nhỏ bay xuống đất

Chàng đứng đờ đẫn, chàng tin chắc rằng những chuyện xảy ra ban nãy là sự thật!

Thần Chiến giao lại nội thiên địa của chàng cho chàng, nếu như ngón tay giữa của cánh tay phải của chàng có một hạt giống thế giới hoàn mĩ nhất, mở ra một không gian thuộc về mình, có lẽ dùng không được bao lâu rồi!

Chỉ có điều, chuyện lần này xảy ra nhanh chóng và kì diệu, khiến cho những câu đố trong lòng Thần Nam lại nhiều lên một chút, THần Chiến vẫn chưa nhắc tới sự việc xưa kia, cũng không nói cho chàng biết sắp xếp Đỗ gian, Hoàng Nghĩ... quá khứ xa xưa đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thần Chiến không đưa ra cho chàng mọt phương hướng rõ ràng?

Những ngày sau đó, Thần Nam lại một lần nữa bế quan, tinh khí thần hợp nhất, cảm nhận ngoại thiên địa, nội cảm hạt giống thế giới đó

Trong thời gian một tháng Thần Nam ở lại Côn lôn huyền giới, giới tu luyện đông thổ đang sôi sục, đông thổ hoàng tộc Đỗ gia, và đệ nhất môn đạo loạn chiến môn khi xưa, liên tục phát các thanh niên đệ tử trong gia tộc, tới khắp các nơi ở Đông đại lục khiêu chiến với các cao thủ, gây lên vô số những trận chiến nảy lửa, giới tu luyện đông phương khó duy trì được yên ổn

Cũng trong thời gian đó, vùng đất lạnh nhất của bắc bộ đại lục, một thanh niên cường giả hùng mạnh đi thẳng xuống phía nam, rất nhiều minh túc đều bại trong tay của hắn ta, không có kẻ địch nào chịu nổi mười chiêu, không ai có thể chống lại hắn

Người này mặc dù đơn thương độc mã, nhưng những phong ba mà hắn tạo ra, còn mạnh hơn cả đám thanh niên đệ tử của Đông thổ hoàng tộc và loạn chiến môn, ba phương hình thành nên thế lực đỉnh ba chân, giống như ba cơn bão mạnh đổ bộ vào đông thổ

Thời gian lại qua tiếp nửa tháng nữa, thần Nam cả ngày nghiên cứu võ học, tuy nhiên dù làm thế nào đi nữa thì chàng cũng không thể cảm ứng được nội thiên địa, mặc dù biết rằng hạt giống thế giới đó nằm trong ngón giữa của bàn tay phải của chàng, nhưng chàng nhất thời không thể nào thấu ngộ ra điểm quan trọng

"Mỗi người đều có nội thiên địa, thông thường sua khi đạt tới lục giai cảnh giới, người có thiên phú sẽ có cảm ứng, tuy nhiên đây cũng không phải là tuyệt đối, hơn nữa, bây giờ ta đã một chân bước vào lĩnh vực lục giai rồi, nên có chút cảm ứng mới đúng chứ, chẳng nhẽ là ta không có thiên phú trong mảng này sao?"

Thần Nam tu luyện nghịch thiên thất ma đao, đã tới một vùng cao nguyên, nhưng không tể nào chém ra được nhát ma đao thứ năm, nên chuyên tâm nghiên cứu nội thiên địa, nhưng bây giờ cũng không có chút tiến triển nào hết, điều này khiến cho chàng có chút lo lắng"

Đoan Mộc lại một lần nữa tới, đưa cho anh ta một tia hi vọng, lão yêu quái này đã sống hàng nghìn năm, điển tịch của các nhà điều có biết, ông ta giải thích cho Thần Nam: "Từ rất xa xưa, có một kẻ kì tài khổ luyện cả đời mà không thể mở ra một không gian cho riêng mình, cuối cùng trong sự lo lắng ưu sầu, tóc đều rụng hết, biến thành một tên trọc, tuy nhiên tên trọc này bất chợt ngộ ra, đưa ra một lí luận huyền giới nổi tiếng: ‘nhất hoa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường, nhất diệp nhất quang đầu, nhất sa nhất cực lạc, nhất phương nhất tĩnh thổ, nhất tiếu nhất trần duyên, nhất niệm nhất thanh tịnh"

Phụt

Thần Nam vừa uống được hớp trà vào miệng lập tức phụt ra hết

"ta...sao ta có cảm giác đây là một hòa thượng nói?"



Giao diện cho điện thoại