Chương 277
Hải đế thần miếu (Hải để thần miếu: thần miếu dưới đáy biển) Theo cách nào đó mà nói, Cổ Tư căn bản vẫn chưa được coi như một "hoạt nhân", thực chất hắn vẫn chỉ là một vong hồn, bất quá tái thể đổi từ khô lâu vào thân thể Lôi thần. Nếu muốn trở thành người sống đủ xương đủ thịt cần phải có sinh mệnh cường đại có đủ khả năng tẩy lễ linh hồn hắn hoàn toàn trong Tử vong ấn ký.
Bất quá, chuyện này vốn là một kỳ tích, liệu có vong hồn nào có thể chiếm đoạt nổi thân thể chủ thần? Thân thể chủ thần vốn bất diệt, nên vong hồn tái thể cũng cần phải cường đại nhất.
Nếu có một ngày nào Cổ Tư có thể tẩy hết Vong ấn ký, cùng thân thể Lôi thần hoàn toàn dung hợp, thì tiền đồ hắn khó thể mà tưởng tượng được. Tới lúc đó biển sâu tựa cá nhảy, trời cao chỉ như chim bay, chuyện sinh tử không thể trói buộc thân thể hắn.
Rồng bỉ ổi đánh giá Cổ Tư không chút hảo ý, cười hắc hắc: "Sự thể sao thành như này đây? Tự dưng thay đổi linh hồn. Aiii, mỗi lần gặp Lôi thần, ta đều muốn đập cho hắn một trận thôi, xem ra từ nay về sau không còn cơ hội nữa rồi."
Vừa nói chuyện,Thần Nam, Cổ Tử, Tử kim thần long vừa bay dọc theo bờ biển được hơn mười dặm. Bọn họ đang theo Tử kim thần long dắt tới chỗ Hải Để thần miếu hắn vừa phát hiện.
Bất quá, đám Thần Nam phía sau cảm ứng được một cổ năng lượng kỳ dị đang rung động, tựa như có cuộc đại chiến ở ngay phía trước.
" Cẩn thận chút!" Thần Nam nhắc nhở.
Bọn họ bám sát mặt nước lướt nhanh về phía trước.Thần Nam trông thấy xa xa Ám Hắc đại ma thần cùng Tà Dục ma thần đang đại chiến cùng với Nguyên Tố thủy thần giữa đại dương nơi sóng lớn ngập trời.
Thần Nam giật mình. Lúc hắn đánh nhau với Âm Ảnh ma thần chi tế, Âm Ảnh ma thần ngửa mặt lên trời thét dài báo hiệu, nhưng lại không thấy Ám Hắc ma thần cùng Tà Dục ma thần tới cứu viện. Hóa ra là do bọn họ trên đường tới đụng phải Nguyên Tố thủy thần mà xảy ra cuộc chiến này.
Hai đại ma thần cùng hợp lực đấu lại Nguyên Tố thủy thần mà lại không lấy được chút ưu thế áp đảo. Trái lại còn có chút phải dè chừng mà chịu cảnh dưới thế hạ phong.
Thần Nam tâm sinh cảnh giác, càng lúc càng hiểu rằng không nên coi thường thần vương pháp tắc. Sở dĩ Nguyên Tố thủy thần có thể đấu lại nổi với hai đại ma thần kia, chủ yếu bởi nơi này chính là biển rộng ba ngàn dặm. Thần vương pháp tắc của nàng càng thêm trải rộng, phát huy đạt tới cường đại, có thể nói thực lực của nàng nếu so với khi ở nơi khác tăng lên một cấp bậc cao không tưởng.
Do vậy dù có là cường giả như Hắc đại ma thần và Tà Dục ma thần cùng song chiến với nàng, cũng không thể lấy được chút ưu thế hơn gì.
"Oanh"
Sóng lớn ngàn trượng kinh dị phát ra thanh âm trầm muộn, như thiên quân vạn mã chồm tới oanh kích bầu trời, khiến từng đám mây trắng tan dần.
Từng đám mây tan ra. Trời sạch như tẩy.
Hải thủy thật như xứng với tên "Tẩy thiên chi thủy!"
Uy thế có thể điều động cả sóng lớn dũng động đám bạch vân ở trên, thiên thượng chắc chỉ có duy nhất Nguyên tố thủy thần thần vương tài năng thiên phú mới có thể làm được!
" Tiểu nương thật sự hùng mạnh!" Tử kim thần long lẩm bẩm. Hắn dù thân là bực thần long, trời sinh có thể thao túng giang hà hồ hải, nhưng nếu đem so với Nguyên Tố thủy thần này thật chả đáng là bao.
Thần Nam nói: "Xem ra thật vô tận. Đối với Tây Lạp Tệ Li có thể nói đã trở thành sinh vật tốt nhất trong cuộc chiến. Theo cách nào đó, bây giờ nàng so với Ám Hắc đại ma thần còn phải sợ. Chúng ta tốt nhất không nên trêu chọc, cứ để bọn họ sống chết với nhau đi!"
Thần Nam, Cổ Tư, Tử kim thần long cùng rời xa chiến trường này, tiếp tục bay về phía trước.
Sau khi bay khỏi tòa đại đảo chừng trăm dặm, xuất hiện một tiểu đảo như ngọc bích minh châu giữa đại dương. Nơi đó màu xanh biếc thực rất khác thường, quang hoa xanh biếc không ngừng ánh lên, cả hòn đảo đều toát ra lục quang mờ nhạt.
" Linh khí thật dày đặc a!" Thần Nam giật mình thở dài: "Quả nhiên là chốn động thiên phúc địa (động thiên phúc địa: chốn tiên cảnh)!"
" Hắc hắc..." Tử kim thần long đắc ý cười: "Sau khi ta và tiểu đậu đinh tiến vào tầng địa ngục thứ mười bảy, vừa lúc xuất hiện trên bầu trời phiến đảo này. Các ngươi nhìn kỹ coi, thực vật trên đảo này đều không phải dị vật sao?"
" Thiên a, không phải sinh mệnh chi thụ đó sao?" Cổ Tư kinh hãi thốt.
Trên đảo tự thanh bích thúy lục lóe ra trận trận thần quang xanh biếc, sinh mệnh chi năng vô tận tràn ngập. Thần Nam kinh dị vô cùng, hắn phát hiện trên hòn đảo này quả nhiên có vô vàn sinh mệnh chi thụ bao phủ, vốn cùng căn nguyên với Hậu nghệ cung bản thể.
" Không thể tưởng tượng nổi a!"
Thần Nam không khỏi sợ hãi mà thốt lên. Trên thế gian này sinh mệnh chi thụ vốn cực kỳ hiếm hoi. Ngay cả chi thụ ở Tinh Linh bộ lạc Tây phương hạn hữu cũng chỉ có vài nhánh hữu thù, mà đó còn là do nữ thần sinh mệnh Thiên giới trồng lại ở Nhân gian, thường nhân khó mà có cơ duyên gặp được. Thế mà ở trên tiểu đạo trải dài ba mươi dặm này lại trồng vô số thần thụ, như thế không khiến người giật mình sao được.
Đáp xuống mặt đảo, Thần Nam nhất thời cảm giác thần thanh khí sảng. Cổ Tư thỏa thích nằm lên mặt đất, tham lam hấp thụ linh khí trên đảo, hắn trăm lần muốn tẩy sạch linh hồn trong Tử vong ấn ký.
Tiến vào trong hải đảo, Thần Nam thở dài: "Thật sự kỳ diệu a! Vô số sinh mệnh chi thụ như này, sợ rằng thần thụ tập hợp trên Sinh mệnh thần điện ở Thiên giới so cũng chưa tới một phần mười. Quả là đảo quý a!"
" Phiến đảo này thực quá tà môn!" Tử kim thần long nói: "Từ trên cao nhìn xuống, sinh mệnh chi thụ nảy trồi cả một vùng mênh mông nối tiếp nhau tạo thành hình như bàn tay."
"Không thể nào?"
Thần Nam bật phóng lên trên cao bầu trời cẩn thận nhìn xuống. Hắn lập tức phải kinh ngạc. Quả nhiên đúng theo lời rồng lưu manh nói vậy, trên phiến đảo này giải đất ánh lên quang hoa lục sắc liên tiếp nối với nhau, hình thành hình đồ giống như một bàn tay cực đại.
Tử kim thần long nói: "Tọa đảo này nên gọi là "Thủ đảo". Mặc dù nghe có chút cổ quái nhưng thật sự thích hợp a."
Cổ Tư lòng đầy hoài nghi hỏi: "Chẳng lẽ có thần nhân nào đã bày ra trận pháp này?"
" Chuyện này có thể a!" Tử kim thần long tiếp lời: "Ta ngờ rằng có đại nhân vật nào đó án chiếu theo hình nhân thể dọc đại dương mênh mông bày ra trận pháp kỳ quái này, trong đó ngay cả sinh mệnh chi thụ cũng là trận đồ."
Thần Nam trầm tư một lúc, nếu sự việc thật sự như thế thì có thể khẳng định còn có nhiều đảo tương tự như này nữa. Sự việc này thật đáng kinh ngạc. Nhưng nếu giữa đại dương mênh mông thật sự có đại trận, rốt cuộc có bao nhiêu đảo trên bố pháp a, phạm vi của nó bao trùm thật quá bao la. Rốt cuộc dùng trận pháp này để trấn cái gì? Hay là vẫn còn cái gì bị phong ấn nơi đây?
" Thần Nam..." Thanh âm kinh hải từ hải đảo vang lên bầu trời. Long bảo bảo như tiểu bì cầu (bì cầu: cuộn len) kim sắc lắc lư bay lên không trung, đôi mắt to tròn sáng ngời hấp háy hấp háy không ngừng.
Tiểu đồ bản tính khó dời, đôi trảo tử kim sắc, một bên cầm đôi cánh gà nướng, một bên nắm chặt bình rượu, giọng say rượu lè nhè: "Thần nói, chúng ta dưới địa ngục hội sự! Dưới Địa ngục chúng ta còn thấy vui vẻ nữa là trên Nhân gian còn thoải mái gấp bội phần." Dứt lời, tiểu đồ tử say mê nốc từng một ngụm rượu lớn rồi quẳng vò rượu đi, thỏa mãn xoa tròn bụng nhỏ.
Ợ hơi một tiếng, Long bảo bảo mới lầm bầm: "Thần nói, ta không cảm thấy đảo này giống trận đồ, ta nghĩ phiến đảo này thực ra đang phong ấn cự chưởng nào đó."
Mặc dù chỉ là do tiểu đồ tử say rượu mà phán, nhưng lại khiến trong lòng Thần Nam chấn động.
Cổ Tư mở miệng: "Thật sự có thể a, ta nghĩ so với trận đồ vừa nói thì chuyện này dễ dàng tiếp nhận hơn."
Tử kim thần long phản bác: "Chuyện này sao được? Làm gì có tay ai mà lớn cỡ vậy?"
Cổ Tư đáp: "Có vài nhân vật cấm kỵ trong truyền thuyết tu luyện đã đạt tới cảnh giới cao thâm, chân thân không cố định. Bọn họ có khả năng hóa núi thành sông, thậm chí có thể ẩn thân trong cát bụi. Đối với những bực nhân vật này mà nói không có gì là không thể xảy ra!"
Thần Nam nói: "Thôi được rồi, trước nhất không nên tranh luận nhiều. Cá trạch mau dẫn chúng ta tới Hải Để thần miếu xem rốt cuộc nó là nơi như nào?"
Bọn họ bắt đầu bay hạ xuống.
Trên tọa đảo này bất quá không hơn một ngàn người, kiến trúc trên hải đảo so với Nhân gian cũng không có mấy khác biệt, hơn nữa so với những đảo mà hắn đã đi qua xem ra đảo này còn văn minh hơn nhiều.
Bọn họ có thể nấu rượu, sản xuất binh khí sắc bén, cũng có cả phường may dệt vải, trên thân người không ai mặc đồ da thú cả.
Chứng kiến bọn Thần Nam từ trên trời giáng xuống, đám cư dân tưởng thiên thần liền lập tức cúng bái. Long bảo bảo dụng tinh thần ba động trấn an bọn họ, tư thái như một vị thần côn mẫu mực.
Thần Nam quay ra hỏi hai con thần long: "Trên hòn đảo này ắt cũng phải có vài vị đồ đằng, các ngươi đã gặp qua chưa?"
Tử kim thần long bĩu môi: "Chuyện này nên để tiểu đậu đinh nói."
" Thịt sói có ngon cách mấy cũng không ăn!" Tiểu long bất mãn lầm bầm.
Thần Nam chỉ hoàn toàn im lặng.
Phát hiện Hải Để thần miếu đều do công Long bảo bảo. Tiểu long không ở trên thần miếu nhận cung phụng, mà lại lén lút đột nhập tửu điếu nhân gia ăn trộm. Kết quả say gần chết, bất cẩn làm sập đổ tửu điếu, rơi xuống huyệt động dưới mặt đất.
Cuối cùng lại phát hiện dưới hải đảo có động trống rỗng, tiểu đồ tử nhất thời tò mò liền mò mẫm dọc theo địa động dò xét đi xuống, vô tình phát hiện ra Hải Để thần miếu,
Đám Thần Nam đi dọc theo "quỹ tích quang huy" của tiểu long, từ vết nứt trong tửu điếu xuống dưới lòng đất.
Thuật lại ngày đó, tiểu đồ tử không nén được lộ ra một tia thần thái, nhỏ giọng nói thầm: "Nếu ta không uống nhiều rượu, thì giờ làm sao có thể phát hiện Hải Để phá miểu ở hải đảo này đây..."
Đi dọc một lúc theo thông đạo trống rỗng dưới lòng đất, liền thấy xuất hiện phía trước một hồ nước. Nơi đây huyệt địa cùng đại dương thông tiếp nhau, đồng thời phía dưới thấu phát ra trận trận quang hoa mờ ảo, phản chiếu lên trên mặt nước.
" Ta còn tưởng rằng có hải bảo gì đấy, kỳ thật chỉ là khối đá bể." Tiểu long thốt giọng có chút bất mãn.
Thần Nam, Tử kim thần long, Cổ Tư, Long bảo bảo nhảy xuống dưới mặt nước, lặn sâu được tầm trăm trượng cũng ruốt cuộc tới trước Hải để thần miếu.
Tòa cổ miếu này không rõ từ ngày tháng năm nào mà kiến tạo thành, bị nước biển sói mòn cơ hồ như sắp sụp xuống. Miếu thể kết cấu bằng hắc sắc huyền thạch, cửa sổ sớm như không còn tồn tại, chỉ lưu lại cửa lớn trống rỗng.
Đám Thần Nam bước vào, xuyên qua ba thánh đường mới tới trung tâm chính điện. Giữa trung tâm cũng chỉ có một khối bia đá thờ cúng, ngoài ra đằng sau cũng chẳng còn bất kỳ vật gì.
Ánh mắt Thần Nam bị thu hút vào chữ lớn duy nhất được khắc trên bia đá: Thần!
Trong lòng hắn nhất thời kịch chấn, giữa tầng địa ngục thứ mười bảy có mấy người họ Thần? Có thể là phụ thân hắn!
Bất quá chữ viết khắc trên bia cũng không phải từ tay phụ thân hắn. Nhưng tấm bia đá này tựa hồ phong ấn một cổ lực lượng, khiến nó ánh lên trận trận quang thải.
" Chân khí nhân!" Long bảo bảo dùng thần thức truyền thanh: "Trước ta thấy tấm bia đá phát quang cũng đã ý muốn thử đẩy nó ra, quả nhiên khó có thể rung chuyển phân nào. Bây giờ bốn người chúng ta ở đây cùng thử lại xem."
" Chắc bởi vì có năng lượng phong ấn." Thần Nam nói: "Nếu thật sự cổ quái vậy, chúng ta cứ thử xem."
Thần Nam hóa ra một đạo quang chưởng cực đại dùng sức đẩy tấm đá, kết quả cố sức mãnh liệt mấy lần cũng không thể khiến nó chuyển động chút nào. Sau đó, rồng bỉ ổi cùng Thần Nam hợp lực tác động kịch liệt.
Năng lượng hai cao thủ cấp thần vương hợp lại có thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc bây giờ phiến đá cũng có chút diêu động, bất quá vẫn như cũ chưa thể bật hẳn ra.
Long bảo bảo cũng muốn giúp một tay, bay lại tương trợ bất quá bị Thần Nam chặn lại. Bởi lúc này hắn cảm ứng được một cổ áp lực lớn lao từ bốn phương tám hương tụ lại ào đến.
" Không hay rồi, thật quái dị! Chạy mau!" Đoạn bay dọc theo lối cũ phóng ra ngoài.
Tử kim thần long, Cổ Tư, Long bảo bảo cũng lập tức cảm ứng được cổ năng lương rung động, theo sau Thần Nam nhanh chóng thoát ra khỏi mặt đất. Trong chớp mắt đã thoát khỏi địa điện.
Lát sau, trên đảo nổi ra một trận đại loạn. Tất thảy cư dân thổ xứ đều quỳ lạy trên mặt đất cúng bái. Bọn Thần Nam ngó lại, nhất thời khổ não.
Chỉ thấy trên trời cao, một bàn tay cực đại trải dài chừng hơn mười lý, ánh lên lục quang rực rỡ hiện lên trên không trung, phát ra năng lượng ba động vô tận.
" Ngẫu đích thần a!" Long bảo bảo kinh hô: "Không phải ta nói đúng sao? Thật sự đúng là phong ấn một thủ chưởng cực đại."
"Chạy mau!"
Thần Nam cảm giác tình huống có chút không ổn,vội lao về phía. Đám Long bảo bảo cũng khẩn cấp theo sau.
Lúc đấy, bàn tay to lớn giữa không trung chuyển động khiến trời đất rung động, hướng về đám Thần Nam mà đập tới.
"Thần nói, thật đáng sợ quá đi!"
Mọi người đã kịp đào thoát lên phía trên đại dương, tránh né được một chưởng nguy hiểm.
"Oanh"
Xung quanh hơn mười lý bị thủ chưởng cự đại đập xuống khiến sóng biển dâng ngập trời, sóng nặng ngàn cân, nước biển đền dâng cao tới tận trời xanh.Thanh thế thật khiến người ta sợ hãi tột độ.
Thần Nam cùng đám Tử kim thần long ngoái lại nhìn, lại cảm thấy một phen đau đầu. Giờ bàn tay cực đại vô cùng đang vọt thẳng lên, kéo theo từng lớp sóng vô tận, lao ra khỏi mặt nước hướng về phía bọn họ đập xuống.
"Ngao ô... tổ tông nhà rồng, còn không để cho ta sống!" Tử kim thần long chửi rủa.
Giao diện cho điện thoại