Thần Mộ 2

Ngũ Âm Ma Ngục





Chương 226

Ngũ Âm Ma Ngục

"Thần... Nam, chính là ngươi, ngươi... vẫn chưa chết..."

Năm vị tiên nhân thần tìn khó coi, bọn họ thế nào cũng không thể tưởng được. Thần nam đã nhảy vào Ma Chủ Chi Mộ, vậy mà vẫn bình yên như cũ, nhanh chóng đã xuất hiện tại nhân gian giới.

Đồng thời trong lòng họ cũng âm thầm kinh hãi. Trong truyền thuyết, Ma Chủ Chi Mộ quán thông Thiên Nhân lưỡng giới. Đó là sự thật!

"Ta không muốn nói nhảm nữa, các ngươi muốn sống hay muốn chết?" Thần Nam thanh âm lạnh như băng, làm cho mấy vị tiên nhân không tự chủ được rùng mình một cái.

Phải biết rằng Thần Nam tại Thiên giới lúc đào vong, từng đại khai sát giới. Cũng không biết đã chém giết bao nhiêu tu giả, đích thị là một sát tinh. Ngay cả thần vương truy đuổi, cũng đều bị hắn sát, có thể nói hung danh lan khắp Thiên giới.

"Ngươi..."

Năm vị Thiên giới tu giả trên mặt vừa đỏ vừa trắng, dưới con mắt của mười mấy vạn người trên mặt đất khiến họ muốn chết còn hơn. Thật sự làm cho bọn họ quá mất mặt. Bất quá, nếu thật sự muốn cùng tên sát tinh này đối đầu, sợ rằng chỉ có duy nhất tử lộ.

Bây giờ Thiên giới ai không biết, hắn chính là Thần gia "Đệ thập nhân" trong truyền thuyết. Mặc dù cùng với phụ thân hắn xuất từ Thiên giới Thần gia, nhưng trong cơ thể hắn lại chứa đủ các loại thần binh chi hồn. Ngoài ra hắn trong tay nắm Hậu Nghệ Cung cùng Huyền Vũ Giáp, thực lực đã tiếp cận thần vương. Thiên giới tu giả bình thường nào là đối thủ của hắn?

Một vị tiên tử dung nhan tú lệ sắc mặt phi thường bất hảo nhìn hắn, nói: "Thần Nam ngươi chớ có khinh người quá đáng!"

"Ta không phải khinh người. Ta là muốn giết người!"

Thần Nam trong tay xuất Đại Long Đao. Mặc dù chỉ có nửa thanh tàn đao, nhưng đã sớm truyền đi khắp Thiên giới. Đặc biệt là qua trận chiến huyết tinh của Thần Nam tại Ma Chủ Chi Mộ, khiến nó trở thành thanh đại hung đao nổi danh.

Trong mắt những kẻ tu luyện giả, Thần Nam quả thật rất cuồng vọng, cư nhiên muốn phệ sát tiên nhân, điều này... quả không thể tưởng tượng được! Hơn nữa, bọn họ mơ hồ từ trong giọng nói của năm tiên nhân biết được. Tựa hồ, mấy vị tiên nhân đã sớm nghe nói qua về Thần Nam, hơn nữa hình như rất e ngại hắn,... thật sự là quá điên khùng, Thiên giới tiên nhân lại e ngại phàm giới nhân.

Bất quá, rất nhiều người đều biết, sự quật khởi của Thần Nam như tuệ tinh hoa phá trường không. Trong nháy mắt đã chiếu sáng khắp Đông thổ, tu vi tiến cảnh của hắn nhìn mắt thường cũng có thể nhận thấy.

Quả nhiên chỉ một đường 'Chiến', như trường hà cuồn cuộn, uy thế càng ngày càng mạnh, trực nhập thượng hải. Rồi sau đó phá vỡ võ đạo cực cảnh, đạt tới Ngự Không Phi Hành chi cảnh. Tiếp nữa đại chiến tại Tây thổ, đấu với Thượng cổ thần long Khôn Đức đều tự hắn ra tay. Hơn nữa, mặc dù bị phong ấn tại mười tám tầng địa ngục, hắn vẫn chạy thoát được chẳng tổn hao gì.

Bây giờ, Thần Nam tại trong mắt của phàm nhân giới, lập trở sự thần bí càng cường đại lên. Ngự trên hai thần long mà đến, bức năm vị tiên nhân dù giận cũng không dám mở miệng. Hết thảy đều khiến hắn càng thêm vẻ không giống bình thường.

Tiên nhân có tôn nghiêm của tiên nhân. Bị Thần Nam bức bách, lại đúng lúc mười mấy vạn người đối với bọn họ đính lễ cúng bái. Năm vị tiên nhân đã vài lần muốn ra tay, nhưng đều cố gắng đè nén lửa giận.

Một người trong hai vị trung niên tú sĩ, âm thanh lạnh lùng nói: "Thần Nam ngươi hôm nay cơ hồ đã trở thành Thiên giới công địch. Người của Thiên giới không tìm ngươi phiền toái, ngươi nếu cẩn thận ẩn nấp còn có thể bảo toàn tánh mạng. Bây giờ ngươi dám cuồng vọng xuất hiện như thế, không sợ Thiên giới xuất cao thủ tới lấy mạng ngươi à?"

"Ha ha... ta sợ người của Thiên giới?" Thần Nam cười to nói: "Lúc trước tại Thiên giới, ta ngay cả thần vương cũng dám giết, còn có sự tình gì mà ta không dám làm? Ta còn gì để sợ hả? Xem ra các ngươi lại nghĩ rằng ta đang hư trương thanh thế. Tốt nhất nên dùng hành động thực tế khiến các ngươi tin tưởng."



Đao thần Đại Long tóe ánh sáng như ngọc, Thần Nam triển khai thần vương cánh. Tại chỗ cũ để lại một đạo tàn ảnh, vọt tới gần năm vị tiên nhân, cử đao quét ngang. Hành động tiến công này có thể nói cuồng vọng cực kỳ, một đao hoành phách năm vị tiên nhân.

Phía dưới mười mấy vạn người đang xem cuộc chiến, miệng nhất thời đều trương thành hình chữ O.

Năm vị Thiên giới tu giả vội vàng phản kích. Bất quá Thần Nam quá nhanh, thần vương cánh trong người, so với năm tên tu giả vừa mới đạt tới thất giai cảnh giới mà nói, chẳng khác nào tốc độ ánh sáng.

Mặc dù để tránh Thiên phạt phủ xuống, Thần Nam chỉ vận dụng thất giai lực lượng, nhưng với tốc độ như chớp của hung đao vậy là đủ rồi!

Xoát xoát xoát

Thần Nam không ngừng biến ảo phương vị, đao mang chiếu sáng âm u cả bầu trời. Bông tuyết trong vòng mười trượng đã bị đao khí tán loạn khắp không trung, rồi biến mất.

Năm vị tiên nhân bị vài đạo tàn ảnh vòng quang, nhanh chóng lách khỏi, phản công.

Mười mấy đạo sáng chiếu rọi, một đạo thần quang tựa như thất luyện, đột ngột xuất hiện tại gần nơi của vị trung niên tú sĩ mới nói vừa rồi. Hắn kinh hãi thất sắc, nhưng không thể tránh né, bị Thần Nam một đao bổ trúng.

Đao mang đỏ rực từ đầu hắn bổ xuống, cả người trong nháy mắt bị chém thành hai nửa. Huyết vũ bay đầy trời, trung niên tú sĩ ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra đã bị Thần Nam chém giết. Huyết vũ của hai nửa tàn thi ập xuống một tảng đá lớn.

Phía dưới vô số người đang xem cuộc chiến thất thanh kêu sợ hãi.

"Trời ơi... là trờ!"

"Thần Nam đã giết chết một vị thần tiên!"

"Ma vương a, một thần tiên hạ phàm đã bị giết chết."

"Ta nhất định nhìn lầm rồi, tiên nhân như thế nào chết được, như thế nào lại có thể bị con người giết chết thế này?"

"Sát tinh! Ma vương! Thần Nam đích thị là ma vương đó!"

Phía dưới mười mấy vạn người, có một nửa là tu luyện giả, còn có một nửa tới xem là người bình thường. Trong đó không hề thiếu những loại vương công quý tộc, hôm nay cảnh này đã đánh sâu vào sự hiểu biết của họ, thần tiên được xưng là bất tử, cư nhiên bị một gã thanh niên nhân gian giới chém giết! Đã đánh vỡ tín niệm trong lòng họ."

"Ngươi dám chém giết sứ giả tiên giới hạ phàm? Thần Nam ngươi cừu địch trải rộng Thiên giới, thật sự chẳng biết đến sống chết." Một vị tiên tử mặt đầy vẻ giận dữ, bất quá khó nén khỏi hoảng sợ. Nàng lớn tiếng phẫn nộ để tự trấn định mình.

Thần Nam cười lạnh, Đại Long Đao trảm về phía nàng, miệng như hát: "Người trong Thiên giới làm cho ta hiểu được, hết thảy đều phải có thực lực mới nói chuyện được. Ta bất quá bây giờ không cần phải nghe các ngươi."
Trên trời cao, đao khí tung hoành, đao mang đỏ rực dâng lên như sóng cồn. Sau lưng Thần Nam, một đôi thần vương cánh chớp động. Tại không trung để lại từng đạo tàn ảnh, cuối cùng hắn đột ngột xuất hiện sau lưng vị tiên tử kia, một đao chém về phía trước.


"Phốc"

Dòng suối máu phún trào khắp không trung, Thần Nam dụng đoạn đao, chém xuống đầu lâu của vị tiên tử, tử thi không đầu hạ xuống.

Mọi người đang xem cuộc chiến kinh hãi.

"Quá tàn nhẫn!"

"Như thế nào đến ngay cả tiên tử đều bị giết?"

"Tiên tử thật đáng thương, gặp phải tên ma vương a!"

Bất quá cũng có người nhỏ giọng nói: "Nếu là cừu địch, người nào không thể giết, cho dù là tiên tử thì như thế nào?"

Mọi người tại trang tâm tình kích động vô cùng. Thần Nam làm được những việc ngoài sức tưởng tượng của họ. Chưa bao giờ có ai tin rằng con người có thể chém giết tiên nhân. Hôm nay Thần Nam đã đánh vỡ điều này.

Bất quá, bây giờ bọn họ đã dần dần hiểu ra Thần Nam cùng với con người không phải một loại. Tất cả mọi người hiểu được con người không thể có khả năng làm được điều này.

Bây giờ tại tràng chỉ còn lại ba gã Thiên giới tu giả, ba kẻ câm như hến, đối mặt với Thần Nam, vẻ mặt thất sắc, rốt cuộc không dám va chạm với chàng nữa.

"Hừ. Các ngươi che giấu tốt lắm. Nhưng ta từ trên người các ngươi cảm ứng được hơi thở của Tuyệt Tình ma vương. Các ngươi là người của hắn phải không? Theo lý thuyết ta nên đem bọn ngươi sát tuyệt, nhưng ta vốn là người rất nhân từ, quyết định cho các ngươi một cơ hội."

Lời nói lạnh như băng của Thần Nam vang vọng tại hư không. Mọi người đang xem chiến địa nhất thời không nói gì. Người này mà nhân từ à? Một chút cũng không nhíu mày đã chém chết hai vị tiên nhân, phá hủy tín niệm trong lòng của người trần về sự bất tử của thần tiên, hắn có thể tự xưng là nhân từ? Đúng là ma vương a!

Bất quá, tại không trung, ba gã Thiên giới tu giả không nghĩ như vậy. Bọn họ nghe qua vốn đã sớm đoán ra xuất thân của Thần Nam. Quả thực bị làm cho hồn phi phách tán, bọn họ tại Thiên giới sư môn cùng Thần Nam chính là tử địch. Không nghĩ lại nghe được hắn chừa cho một đường sống.

"Các ngươi muốn chết hay muốn sống?"

"Muốn... sống!". Tên trung niên tú sĩ còn sống, mặt đầy bi phẫn ra tiếng đáp.

Thần Nam ngang nhiên đứng tại hư không, tay cầm Đại Long Đao đối mặt ba người âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi hãy truyền lời cho ta đến các lộ thần vương tại Thiên giới. Ta, Thần Nam không có chết tại Ma Chủ Chi Mộ, bọn họ tốt nhất nên rửa cổ sạch sẽ, chờ ta mang đao tới. Đồng thời nói cho bọn họ nếu sai người xuống hạ giới giết ta, gặp một người giết một người. Gặp hai người ta giết hai người! Nếu bọn họ không phái người đến cùng ta khai đao, ta liền diệt hết căn cơ tại nhân gian, chém giết giùm đám đệ tử của chúng."

Trước mặt chúng nhân, Thần Nam cư nhiên muốn cùng Thiên giới thần vương khai chiến, quả nhiên là một kẻ ma nhân điên cuồng!

"Từ nay về sau nhân gian nhất định sẽ rất rối loạn a!"

"Ngao ô... thật sự làm cho ta quá hưng phấn, ngẫm lại long đại gia sau này đã có thể đối mặt với cuộc sống mạnh mẽ cao quý của họ nhà long rồi. Ta thật muốn ngửa mặt lên trời hống khiếu a, ngao ô..."

Nam Cung Ngâm sắc mặt tối đen, ngẫm đi ngẫm lại, hắn thật sự hối hận là đã chết. Cư nhiên cùng một kẻ điên cuồng hòa thành một, từ nay về sau thật không biết thế nào là sống chết.

"Mệnh khổ a, lấy của ta mất năm trăm năm, thì đừng nên cho ta cùng với tên điên khùng này đồng sanh một đời chứ!" Nam Cung Ngâm thống khổ rên thán.

Ba Thiên giới tu giả giật mình, xem ra Thần Nam đúng là đồ đệ của một kẻ điên khùng, cư nhiên chủ động hướng Thiên giới khai chiến. Thế này là quá mức cuồng vọng!

Bất quá cẩn thận nghĩ tới sau này, ba người phát giác Thiên giới nhất thời nửa khắc sợ rằng khó có thể thu thập Thần Nam. Thần vương nếu không có cơ duyên, thật sự không dám mạo hiểm hạ giới. Cho nên nếu phái cao thủ bình thường dưới tay đuổi giết Thần Nam, chỉ sợ đúng như những gì hắn nói, gặp một người giết một người, gặp hai người giết hai người!

Thần vương môn cam tâm để Thần Nam tiêu diêu tự tại tại hạ giới chăng? Đáp án tất nhiên không cần phải trả lời, bọn họ sẽ sai khiến tất cả môn hạ diệt sát Thần Nam. Tương lai sợ rằng sẽ có rất nhiều tiên nhân bỏ mạng tại nhân gian!

"Cho các người trong thời gian mười hơi thở, lập tức biến mất khỏi mắt ta, từ nơi nào đến thì về lại chốn ấy!"

Cuồng vọng!

Tự đắc!

Nhưng với lệnh này ba vị Thiên giới tu giả hận không thể phản kháng!

Muốn bảo tồn mạng sống, không để chiếc đầu lâu cao quý rời khỏi cổ, đành cam nguyện trước mặt mười mấy vạn con người thấp giọng hạ khí, khi đối mặt với một thanh niên nhân gian cường bạo.

Phía dưới mười mấy vạn người, Thần Nam quả thực giống như là Ngục địa ma vương. Là tiên nhân như ba vị này cũng bị hắn dạy bảo. Điều này thật là bất khả tư nghị.

Một chút tín niệm trong lòng bọn họ đều bay mất!

Hư không phá toái, ba vị Thiên giới tiên nhân, chuẩn bị đối kháng Thiên phạt, trở về Thiên giới.

Không ngờ lúc này, một tiếng hét lớn từ viễn không truyền đến.

"Các ngươi còn muốn quay về Thiên giới? Hừ, bỏ mạng tại nhân gian đi! Ngũ - Âm - Ma - Ngục!"

Bốn chữ thoát ra, một chữ dừng lại, ba lỗ đen khổng lồ xuất hiện tại trời cao, chắn ngay trước thông đạo Thiên giới, từng hàng Thiên phạt lôi quang đánh xuống đều bị nuốt vào.



Giao diện cho điện thoại