Chương 66
Trương cuồng "wào..." Tử kim thần long kinh hãi lao lên trên trời, muốn tránh đòn tấn công của Đỗ Hạo và Đông phương Trường minh rồi sẽ tính tiếp
Chỉ có điều, không chỉ có Mộng Khả Nhi và Lí Nhược Lan có thể bay đuổi theo nó mà ngay cả Đỗ Hạo và Đông Phương Trường Minh cũng tấn công nó một cách có hiệu quả
Thuận thiên thất thần kiếm mà đỗ hạo dùng huyết ma thái cực đồ để điều khiển đã không còn là màu hoàng kim thuần túy nữa mà màu vàng của thanh kiếm đã nhuốm thêm màu đỏ huyết nhạt, mặc dù không p hải là thiết kiếm thật sự, nhưng thanh quang kiếm gần như đã thực chất hóa này càng đáng sợ hơn, bay thẳng lên theo sự điều khiển của Đỗ hạo, nhanh chóng đuổi lên trên không trung
Tử kim thần long bị Mộng Khả Nhi và Lí Nhược Lan đuổi theo trên không trung, kim kiếm nhuốm màu đỏ huyết nhanh chóng đuổi theo, mặc dù bị tử kim song tiệt côn đánh tan, nhưng cúng khiến cho nó trúng một đòn nặng như trùy giáng, cả người nó ru lên
Cũng trong lúc này, liệt thiên thập kích vô thượng ma công của Đông Phương Trường Minh đánh tới, cương khí tử sắc hóa thành một đám mây màu tím lao tới bao phủ lấy nó ở bên trong
Tử kim thần long gầm lên một tiếng, phun ra một ngọn lửa chân long, đánh bay đám mây khói màu tím, nhưng nó cũng bị đòn tấn công đó đánh bay ra mười mấy trượng
Lí Nhược Lan tóc dựng thẳng đứng, hai mắt phát ra hai đạo ngân quang, thân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo thất luyện, chém về phía tử kim thần long vừa mới đứng vững được lại
Đồng thời cũng trong lúc này, Mộng khả Nhi đứng trên Ngọc liên đài cũng nhanh chóng lao về phía trước, bốn phiến ngọc liên hộ thân, năm cánh hoa ngọc liên to bằng gian nhà chém mạnh về phía rồng lưu manh
"leng keng leng keng.." binh binh binh binh...
Bùm
"wào...Đau... mẹ mìn Mộng kia lại vẫn là cái chiêu cũ rích này!"
Cho dù Tử kim thần long vung tử kim song tiệt côn phóng ra những đợt tử quang, nhưng cuối cùng cũng khó mà chống lại được các cao thủ đồng loạt tấn công thế này, nó bị đánh lún sâu xuống dưới đất
"Wào... Thần Nam cái tên tiểu tử khốn nạn, sao lại thật thà thế chứ? Ta..." nói tới đây giọng của rồng lưu manh nhỏ hẳn đi, rõ ràng là có chút ngại ngùng, nói: "ta... chẳng qua là khách sao với ngươi mà thôi, ngươi...sao không nhanh tới giúp một tay' tử kim thần long nhanh chóng lao lên mặt đất.
"chết vì sĩ diện, đáng đời!" thần nam tay cầm tử vong ma đao bước nhanh về phía trước, khí tức tử vong vô tận lan tràn khắp không gian, chàng nhìn mấy người thanh niên cao thủ ở trước mặt nói: "Các ngươi đều cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất thanh niên cao thủ sao, bao vây tấn công tử kim thần long như vậy mà không cảm thấy xấu hổ sao?"
Mộng Khả Nhi nhìn thấy Thần Nam tới gần tử kim thần long, cho dù vẻ mặt của nàng ta có vẻ bình tĩnh, tuy nhiên Thần Nam vẫn phát giác ra ngọc liên đài dưới chân nàng ta khẽ rung lên, nàng ta đang cố gắng kìm nén những dao động tình cảm kịch liệt trong lòng
Lí Nhược Lan tóc dựng đứng hết lên, đôi mắt tràn đầy sát khí, ả cuồng nữ háo chiến này phát ra chiến ý vời vợi, thần kiếm trong tay chỉ vào Thần Nam, vừa tự phụ vừa cao ngạo nói: "Ta nhất định lấy được đôi sừng rồng này, từ trước tới giờ ta không hề liên thủ với bất cứ ai đối phó với con rắn bốn chân này, không cần biết ai tranh sừng rồng với ta, tất cả đều là kẻ thù của ta!"
Đỗ Hạo cũng cười nhạt: "Ta cũng muốn có sừng rồng, Thần nam ngươi có phải muốn ngăn cản ta? Ta không ngại sẽ đánh với ngươi một trận, yêu tâm sẽ không có ai nhúng tay vào trận đấu giữa ta và ngươi đâu. Ta cần phải khiến cho cả giới tu luyện đông thổ này biết rằng, rốt cuộc ai mới là chí tôn trong giới thanh niên!"
Đông Phương Trường Minh đưa mắt nhìn Lí Nhược Anh, Mộng Khả Nhi, Đỗ Hạo, rồi lại nhìn THần Nam, dùng ngôn ngữ của đại lục vạn năm trước cười lớn nói: "Ha ha ha... thật là thú vị, không ngờ lại có nhiều đối thủ hùng mạnh tới vậy, vạn năm trước muốn tìm một đối thủ tầm cỡ trong số những người đồng trang lứa đúng là một chuyện vô cùng khó khăn, vạn năm sau lại chỉ trong chớp mắt có thể gặp được vài kình địch, thật là khiến người ta vui mừng! tuy nhiên, bọn chúng dường như đều có ý thù địch rất lớn với ngươi!"
Thần Nam cũng dùng ngôn ngữ của đại lục vạn năm về trước nói: "hừm. Ngươi muốn so sánh với vạn năm trước, thật sự là khác biệt rất lớn! vừa nãy chẳng qua chỉ là đánh vài chiêu với Đỗ Hạo để thăm dò mà t hôi, chẳng lẽ ngươi lại sợ thua trong tay hắn ta sao! Nếu như thế, ngươi không có tư cách để khiêu chiến với ta, bởi vì Đỗ Hạo từng là bại tướng trong tay ta. Tuy nhiên may mắn thoát chết khỏi tay ta mà thôi. Nếu thật sự muốn giao chiến với ta, thì trước tiên hãy đánh bại hắn ta đi đã!"
"ha ha...ngươi đang kích ta sao? Muốn ta giúp ngươi loại trừ một kẻ địch? Hừm..., tuy nhiên cái này thì có sao đâu, giết chết Đỗ Hạo đối với ta mà nói đó chẳng qua là một việc rất nhẹ nhàng."Đông Phương Trường Minh cười tàn nhẫn, giống như một con dã thú, hắn ta quay đầu lại, nói với Đỗ Hạo: "Ngươi đã từng bại trong tay Thần Nam?"
Nghe xong lời này, Đỗ Hạo xấu hổ chuyển sang giận dữ, hắn ta từng thề rằng phải lấy Mộng Khả Nhi làm vợ, hôm nay ở trước mặt người vợ mà hắn ta đã thầm chọn ra, lại có người nhắc tới nỗi đau khiến hắn ta cảm thấy mất mặt
"hừm. thảo mộc cũng có thời kì khô héo, có khô thì mới có lớn mạnh lên, không trải qua thất bại, không phải là một người tu luyện đúng mực, chỉ có trắc trở không ngừng, những cuối cùng sẽ giẫm chân lên tất cả cường địch, đây mới gọi là những người thắng lợi thực sự. Thần Nam giết không nổi ta, nhưng lần này ta sẽ giẫm hắn dưới chân, tính mệnh của hắn, máu của hắn, sẽ trở thành đá mài đao của ta khi tiến quân vô thượng võ đạo! kẻ thắng lợi cuối cùng sẽ là ta!"
"ha ha ha... nói cho cùng thì vẫn từng thất bại, lần này người chẳng qua là muốn rửa nhục mà tới, tuy nhiên, ngươi chắc sẽ không có cơ hội nữa rồi, trận chiến đế giả cuối cùng, ngươi dường như không đủ tư cách! Ngươi... sẽ là đã giẫm chân của ta, sau khi giết ngươi, ta sẽ giao chiến với Thần nam!" Đông Phương Trường Minh cuồng thái lộ ra, một luồng khí thái bễ nghễ thiên hại hiện ra
Thần Nam có chút ảo giác, cái thế ma vương Đông Phương Khiếu Thiên của vạn năm trước dường như đã sống lại!
Đỗ Hạo tức giận tới cực điểm, tóc tai dựng ngược, Thuận Thiên thất thần kiếm ‘keng' một tiếng xuất hiện trong tay của hắn ta, chỉ thẳng vào tim Đông Phương Trường Minh, thét lớn: "Như vậy cũng được, Giết ngươi trước, rồi giết Thần Nam, ta phải để cho mọi người trong khắp thiên hạ này biết rằng rốt cuộc ai mới là chỉ tôn của thời đại mới"
Đông PHương Trường Minh quay đầu lại nhìn Thần Nam, cười nhạt nói: "Theo như nguyện vọng của ngươi, bây giờ ta tạm thời giúp ngươi giải quyết một địch thủ, ngươi đừng để ta thất vọng, giữ lại tính mệnh của ngươi, giữ được đôi sừng của thần long, đợi ta, ta cần phải quyết đấu với ngươi trong thời kì mạnh nhất của ngươi, như vậy mới không nuối tiếc!"
Có thể tưởng tượng ra sự điên cuồng của Đông Phương Trường Minh,vì muốn cùng Thần Nam đấu một trận công bằng, để kết thúc những ân oán vạn năm trước, đã giúp thần nam chống lại một kẻ thù hùng mạnh, đặt mình vào trong cơn lốc
"Hey..." Đông Phương Trường Minh tóc tung bay, chân khí tử sắc cuồng bá phóng ra, xung quanh hắn ta dường như dấy lên một con sóng lớn màu tím
"Đỗ Hạo chịu chết đi!" Anh ta tung ra một quyền về phía trước, con sóng màu tím cuồn cuộn phát ra tiếng gầm rú đinh tai, giống như bao phủ toàn thiên địa lao về phía trước
Đỗ Hạo toàn thân kim quang chói lóa, chân khí kim sắc mạnh mẽ phóng ra, khiến cho hắn ta trông giống như một chiến thần kim giáp, đối điện với cơn sóng chân cương khí tử sắc đang sục sôi lao tới, hắn ta vung mạnh thuận thiên thất thần kiếm trong tay lên chống lại!a
‘ya...'
‘a...'
Hai người giống như hai con sư tử giận dữ điên cuồng lao vào nhau, cả không gian kịch liệt rung chuyển
Bùm
Đông Phương Trường Phong không dùng binh khí, hoàn toàn dựa vào hai thiết quyền, chống lại với thần kiếm không gì cản nổi của Đỗ Hạo, nhưng lại đã làm cho thanh thần kiếm kim sắc mãnh mẽ đó hết lần này tới lần khác vỡ vụn
Đỗ hạo giận dữ, Thần Kiếm cứ mỗi lần vỡ vụn đều có nghĩa rằng hắn ta đã tăng công lực thêm một bậc, thuận thiên thất thần kiếm kiếm thứ hai...thuận thiên thất thần kiếm kiếm thứ năm...
Tuy nhiên Đông Phương Trường Minh trong người có khoáng thế ma công Liệt thiên thập kích tấn công một cách điên cuồng giống như đợt sóng sau cao hơn đợt sóng trước, hắn ta giống như một ma vương vô địch, với khí thế không gì có thể nào chống lại
Thần Nam nhìn Đông Phương Trường Minh, sau đó chàng quay người, ngẩng đầu, Ma đao hướng lên trời, nói: "Lí NHược Lan Lí gia nhà các người và Đỗ gia không phải là tới tìm ta sao? Trận chiến giữa ta và ngươi là không thể nào tránh khỏi! vậy thời gian hãy định là lúc này đi, để ta xem xem đệ nhất thanh niên cao thủ của đệ nhất đạo môn ở đông thổ rốt cuộc mạnh tới mức nào?"
Chàng ta không nhìn Mộng Khả Nhi, đối với thánh nữ của Đạm đài cổ thánh địa, bây giờ chàng không biết nên đối xử như thế nào
"wào..." RỒng lưu manh vốn nhanh nhẹn, dường như phát hiện ra điều gì, nó bay lên không trung, ngăn cản Mộng Khả Nhi
"hừm, kẻ cản ta phải chết!" giọng nói của Lí Nhược Lan vô cùng lạnh lùng, trong lúc này ả cuồng nữ háo chiến phát ra chiến ý vao vời vợi, giống như nữ chiến thần chuyển thế, hay tay cầm kiếm, hóa thành một đạo cầu vồng dài kinh thiên, từ trên không trung lao về phía thần Nam
Mộng Khả Nhi đối diện với Thần Nam mặc dù tìm cảm đao động kịch liệt, nhưng đã được nàng ta kiềm chế lại, tuy nhiên lúc này nàng ta cũng bắt đầu hành động, mục tiêu chính là tử kim song tiệt côn trong tay Tử kim thần long
Bùm bùm bùm...
Một trận đại chiến kinh thiên cứ thế diễn ra, năm vị đỉnh phong thanh niên cao thủ của đông thổ, lại thêm một thần long chỉ xuất hiện trong truyền thuyết đã phân biệt ra bắt đầu đại chiến
"A..." Đông Phương Trường Minh thét lớn trấn động thiên đia, da thịt của hắn ta đã dần dần biến thành màu tử kim, bên ngoài cơ thể phát ra những con sóng khí màu tím cuồn cuộn, một quyền đánh ra giống như thiên lôi giáng lâm, đánh vụn cả thiên địa, sóng khí cuồng bạo, chưởng lực cuồng liệt, khiến cho hắn ta giống như một ma vương, cái thế ma công liệt thiên thập kích,kinh thiên động địa
Bùm
Đông Phương trường Minh một quyền đánh lên Thuận thiên thất thần kiếm của Đỗ hạo, không chỉ đánh vụn nó mà còn đánh bay Đỗ Hạo ra xa mười mấy trượng
"Thượng cổ ma công Liệt thiên thập kích quả nhiên danh bất hư truyền" Đỗ Hạo vẻ mặt vô cùng ảm đạm, hắn ta từ từ bò từ dậy lau vết máu trên khóe mép, khẽ thở dài nói: "Đừng có rằng ngươi chắc chắn thắng rồi, thuận thiên thất thần kiếm của ta vẫn còn một kiếm chưa xuất ra!"
Đông Phương Trường Minh gằn giọng, vẻ mặt hắn ta vô cùng lạnh lùng, hai mắt dữ dằn giống như dã thú, lạnh lùng nói: "Vạn năm trước ta xưng hùng trong những người đồng trang lứa, vạn năm sau, ta vẫn xưng tôn trong những người đồng trang lứa, tất cả mọi người đều trở thành đã giẫm chân để ta bước vào ma đạo cực phong!"
"ha ha ha..." Đỗ Hạo cười điên cuồng đứng dậy, hộ thể cương khí dần dần mạnh lên, chân khí kim sắc giống như ngọn lửa bùng b bùng thiêu đốt ở bên ngoài cơ thể
Đông Phương Trường Minh ngươi cũng thật mạnh mồm, ta thề rằng sẽ khiến ngươi phải hối hận vì những lời nói của ngươi! Thuận thiên thất thần kiếm! a...!" Hắn ta ngửa cổ lên tròi thét lớn, ánh sáng của thanh thần kiếm trong tay càng ngàng càng chói lóa, giống như một mặt trời kim sắc,kim mang rực rỡ phóng ra khắp bầu trời.
Giao diện cho điện thoại