Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Thần Mộc Cào Hoài Không Hết - Chương 1: Thập Sát




“Đại gia, chủ nhân em chỉ còn lại một bộ quần áo này che đậy thân thể, em không thể để ta chết đẹp mặt chút được sao?”

Đại lục Thái Huyền, miền cực Nam, có ngọn núi tên Viêm Hỏa, trong vòng ba trăm dặm, liệt hỏa nơi đỉnh núi hừng hực, quanh năm không tiêu tan.

Một đạo ánh sáng lấy tốc độ cực nhanh từ phương Bắc đến, vội vã hướng về nơi sâu thẳm nhất trong sơn cốc, vô số điểm hoặc sáng hoặc tối theo sát sau đó, giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, chẳng màng tính mạng truy đuổi kẻ đầu sỏ gây tội, muốn bầm thây hắn vạn đoạn!

“Ôi……” Thuyền bay bị hư hại nặng nề dùng hết năng lượng, còn chưa kịp đáp xuống đất liền nháy mắt hóa thành bột phấn, Mạc Thiên Liêu khó nhọc ngã xuống đất, cuống quít cuộn cuộn người lăn vòng. Xiêm y đen tuyền đã sớm rách tả tơi, vừa ăn một vòng đã đính dầy cỏ cây bùn đất.

Đỉnh núi Viêm Hỏa không có một ngọn cỏ, dưới sườn núi lại xanh um tươi tốt, bốn bề quần sơn nguy nga sừng sững, nối thẳng tận trời. Nơi này chính là thung lũng giữa hai ngọn núi cao, mặt đất bằng phẳng, mọc đầy cỏ xanh biêng biếc, chỉ là giữa cốc có một gốc cây thấp to, hai cánh tay ôm không hết, nhìn có vẻ cực kỳ lạc lõng.

Mạc Thiên Liêu thở hổn hển, khó khăn lết xác về gốc cây lùn kia, hai chân không dùng sức được, liền dùng hai tay chống, dựa vào thân cây gắng gượng ngồi thẳng.

Hắn đã chạy trốn được ba mươi chín ngày, linh bảo quanh thân tất cả đều tổn hại, thân thể cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Thử vận chuyển một chút chân nguyên còn sót lại trong gân mạch, đan điền tức khắc truyền đến một trận nóng rực, chợt sặc ra một ngụm máu.

Là đại sư luyện khí ma đạo thành danh đã lâu, lâu lắm rồi Mạc Thiên Liêu chưa từng chật vật như vậy. Hắn chỉ là bỗng dưng nảy ra ý tưởng, muốn dùng một chút nguyên liệu kỳ dị để luyện khí, không ngờ lúc mở lò lại dẫn đến thiên tượng, khiến cho toàn bộ Tu Chân giới đều biết Đoán Thiên tôn giả sắp luyện thành một thanh thần khí đủ để hủy thiên diệt địa.

“Meo meo!” Một tiếng kêu non nớt từ ngực truyền đến, từ trong áo lót tơ đen tuyền lộ ra móng vuốt màu trắng nho nhỏ, mò trái mò phải, phát hiện cái này không phải là cái cổ áo mình từng ló đầu hồi trước, mà  hôm nay có thêm một cái lỗ mới, nhất thời tức giận nên cào một cái. Chỉ nghe “Rẹt” Một tiếng, vốn dĩ chỉ là một cái lỗ nhỏ trên áo ngoài, bây giờ đã thực sự biến thành một cái lỗ lớn.

Kiện linh bảo tùy thân cuối cùng của Đoán Thiên tôn giả, bị hủy bởi vuốt mèo……

“Đại gia, chủ nhân em chỉ còn lại một bộ quần áo này che đậy thân thể, em không thể để ta chết đẹp mặt chút được sao?” Mạc Thiên Liêu lau lau khóe miệng, bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn kia cục lông màu trắng kia chui ra khỏi cái lỗ vừa mới phá, ghét bỏ lắc lắc cọng cỏ dính trên móng vuốt.

Đó là một con mèo trắng nhỏ cực kỳ xinh đẹp, lông như tuyết trắng không xen lẫn một chút tạp sắc, mắt to tròn như đôi ngọc lưu ly nhạt màu, đẹp không sao tả xiết.

Mèo nhỏ ngồi trong  ngực Mạc Thiên Liêu, lẳng lặng nhìn hắn, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn bị vài vết máu che lấp, đối với loài mèo chỉ biết nhìn lông bóng loáng mượt mà, thì đây chỉ là gương mặt dễ nhìn, bây giờ thì càng trở nên xấu. Vì thế thẳng lưng, nâng vuốt, ban cho hắn một cái tát.

Mạc Thiên Liêu bắt được được cái chân nhỏ kia, hôn một cái,“Móng Nhỏ, ta……”

“Mạc Thiên Liêu, trốn chỗ nào!” Còn chưa đợi một người một mèo nói lời từ biệt lúc lâm chung, thì vài con “Ong vò vẽ” kia đã đến.

Phi kiếm, thuyền bay đủ loại kiểu dáng, chở nam nam nữ nữ đến từ những môn phái khác nhau, trong một lúc toàn bộ tụ tập tại bên trong sơn cốc.

Nâng tay nhét mèo nhỏ vào hốc cây sau lưng, Mạc Thiên Liêu gắng gượng dựa vào thân cây, mắt lạnh nhìn mọi người. Trong những người này có kẻ thù, có bạn bè cũ, có thuộc hạ, có Đạo tu, có Ma tu, còn có tu Phật tu bi trắc ẩn……

“Đoán Thiên, đừng chống cự vô ích, giao Thần khí ra, bọn ta sẽ không dây dưa nữa.” Trưởng lão Thanh Vân Tông, Vân Hạc, vuốt vuốt chòm râu trắng tuyết, vẻ mặt quang minh chính đại nói.

“Vân Hạc lão nhân, đừng có ở đó giả mù sa mưa,” Lão tổ Khô Cốt của Vạn Quỷ Môn cười khặc khặc đầy quái dị, nâng tay đưa ra một lá cờ nhỏ màu đen,“Thức thời thì giao ra thần khí, ta để cho ngươi ra đi vui vẻ một chút, bằng không liền để ngươi nếm thử tư vị của Phệ Hồn Phiên này!”

*Phệ Hồn Phiên = cờ cắn/nuốt hồn

Khô Cốt lão tổ vừa nói xong, mấy người đứng gần lão vội vã lui về phía sau.

Binh khí thế gian, cơ bản chia làm sáu cấp.

Lưỡi đao sắc nhọn ở nhân gian là binh khí, có thể để cho tu tiên người sử dụng gọi là pháp khí, có thể dùng thần hồn khống chế là bảo khí, linh khí được linh lực nuôi dưỡng, có thể vượt cấp trảm sát, tiên khí thì có khả năng hao một mà giết tới trăm. Mà thần khí trong truyền thuyết có thể hủy thiên diệt địa, đến nay chưa người nào thấy qua, chỉ trừ một thanh Mạc Thiên Liêu còn chưa hoàn toàn luyện thành kia.

Phệ Hồn Phiên trong tay Khô Cốt lão tổ, chính là thượng phẩm linh khí gần kề với tiên khí nhất, nghe nói là dùng một ngàn oan hồn ngưng luyện mà thành, phàm là bị thứ này cắn nuốt, ba hồn bảy phách sẽ  bị ngàn vạn ác quỷ xé nát, dù cho đã chết cũng vĩnh viễn không thể có ngày siêu thoát.

“Phệ Hồn Phiên……” Mạc Thiên Liêu nhìn lá cờ nhỏ xám đen được mạ vàng kia,“Chẳng qua chỉ là thứ phế phẩm.”

“Ngươi nói cái gì?” Khô Cốt lão tổ cả kinh.

Một bàn tay Mạc Thiên Liêu sờ rễ cây cuồn cuộn trên mặt đất kia, đầu ngón tay khẽ động.“Khô Cốt lão nhân, có nhớ rõ năm đó lúc ông cầu ta làm Phệ Hồn Phiên, thì đã làm ra những chuyện gì không?”

Nghe được những lời ấy, sắc mặt Khô Cốt lão tổ bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.

Lúc trước Mạc Thiên Liêu nói cho hắn, Phệ Hồn vật phải dùng hồn của người và thần hợp lại, cần lão ta lấy máu đầu tim của bốn mươi chín người có quan hệ huyết thống. Lão giết hết gia tộc họ hàng, còn chưa đủ số, bèn giết luôn bảy ái thiếp của mình. Ai ngờ, lúc Mạc Thiên Liêu cầm bình máu tươi đó, lại chẳng chút để ý chỉ dùng nó để vẽ hoa văn, miệng nói rằng thật ra ấy mà, dùng máu đầu ngón tay cũng chẳng sao đâu, hắn chỉ là cảm thấy nếu dùng máu đầu tim để vẽ thì càng đẹp mắt hơn thôi.

Chuyện này, thành tâm ma khó có thể vượt qua của Khô Cốt lão tổ, thế cho nên tu vi mấy trăm năm qua của lão tăng tiến khó khăn.

“Tính tình tàn bạo như thế, nếu như có được thần khí, Tu Chân giới chúng ta sẽ bị nguy hiểm.” Trưởng lão Thanh Vân Tông luôn miệng ca thán, nhóm Đạo tu bên danh môn chính phái đều gật đầu.

Người trong ma đạo tuy rằng khinh thường giọng điệu của Thanh Vân Tông, nhưng cũng đồng ý với lời nói này, ma đạo vẫn luôn chia năm rẽ bảy tự mình vi tôn, nếu để Mạc Thiên Liêu có thần khí, với cái tính vui giận thất thường kia của hắn, đến lúc đó ai cũng đừng mong có được ngày lành.

Phật tu mang bộ mặt hiền hoà, miệng tụng A Di Đà Phật:“Tôn giả, người tự sát đi.”

Cảm giác cái vuốt nhỏ trong hốc cây sau lưng không ngừng cào hắn, Mạc Thiên Liêu nhịn không được lộ ra một chút ý cười:“ Tiên khí thế gian đếm chưa qua được một bàn tay, các người có từng thực sự thấy qua?”

Trong lòng mọi người bỗng sinh ra vài phần dự cảm không tốt, Đoán Thiên tôn giả này bị bọn họ đuổi giết hơn một tháng, linh khí trong tay người này vô số, khiến cho bọn họ thương vong nặng nề, nay thật vất vả tiêu hao hết bảo vật mới bức được hắn trong u cốc này, chẳng lẽ còn có hậu chiêu gì sao?

Quả nhiên, còn chưa đợi mọi người phản ứng, vách đá u ám hai bên đột nhiên sáng rực hẳn lên, bãi cỏ vốn xanh  biếc chợt biến thành gai nhọn đỏ tươi, vô số tia sáng từ mặt đất từ khe núi phóng lên cao, trong phút chốc đất rung núi chuyển!

“Người tới đều là khách, mời chư vị đến xem, kiệt tác đỉnh cao của Đoán Thiên tôn giả ta.” Mạc Thiên Liêu như trước gắng gượng dựa trên thân cây, cười nhẹ như mây bay gió thoảng, tựa như chỉ là lời mời mọi người vào trong nhà uống chén trà.

“A –” những thứ tia sáng chạm phải, không gì không thể phá, nháy mắt đã bổ mấy người tu sĩ thành mây máu.

“Đoán Thiên, mau dừng tay!” Trưởng lão Thanh Vân Tông phản ứng kịp thời, xuất ra phi kiếm nhanh chóng nhảy tới giữa không trung, mấy người có tu vi cao đều vội vã làm theo, người tu vi thấp chậm một chút thì đều tan xương nát thịt.

Còn chưa đợi người trên không thả lỏng, một tiếng “Vù” vang lên, từ đỉnh vách đá hai bên, kết thành một quầng sáng, giống như một cái nồi thật lớn úp ngược xuống, cắt đứt đường đi mọi người, sau đó, bắt đầu lấy tốc độ không nhanh không chậm từ từ thu hẹp lại.

“Hỏng, một khi chạm đến vầng sáng kia, chúng ta cũng sẽ……” Quay đầu nhìn phần tay đứt chân gãy trên mặt đất, trong lòng kinh hãi mọi người khó có thể nói thành lời.

“Vật này, có tên là Thập Sát Cốc, thượng phẩm tiên khí, thập tử vô sinh.” Mạc Thiên Liêu vui vẻ giới thiệu kiệt tác hắn đắc ý nhất, cái gọi là Thập Sát, chính là phàm những thứ ở trong cốc đều sẽ bị sát diệt, bất luận thân phận, bất luận tu vi, cuối cùng ngay cả bản thân tiên khí cũng sẽ bị tổn hại gần như không còn, có thể nói cực phẩm bảo vật đồng quy vu tận.

“Đoán Thiên, ngươi là kẻ điên!”

“Tôn giả tha mạng, ta là bị người xúi giục mới làm ra này chuyện hồ đồ này!”

“Tôn giả……”

“Đoán Thiên……”

Chửi rủa, cầu xin tha thứ, khóc lóc, theo sau mưa máu nồng đậm nhảy múa giữa bầu trời.

Mạc Thiên Liêu trượt xuống, quay đầu, đưa mặt đến hốc cây chỉ lớn chừng nắm tay. Hốc cây này, là sinh môn duy nhất của Thập Sát Cốc, vốn định dùng để đặt di thư, mà nay, vừa vặn có thể thả mèo của hắn vào.

Hôn một cái lên đầu cục lông bên trong, Mạc Thiên Liêu nhỏ giọng nói:“May mà em với ta đến nay còn chưa ký huyết khế, về sau ta không có ở đây, em phải sống cho thật tốt, đừng để bị người khác bắt được…… Tự mình học bắt cá ăn, đừng vì ham chơi mà để bụng đói……”

Thanh âm huyên thuyên dông dài càng lúc càng nhỏ, thật ra ba ngày trước, Mạc Thiên Liêu cũng đã bị trọng thương trí mạng, giờ phút này rốt cuộc chống đỡ không nổi, từ từ khép lại hai mắt.

“Meo?” Mèo con trắng tuyết nâng tay vỗ vỗ mặt hắn, hồi trước mỗi lần hắn bị nó đánh thức thì sẽ cười cười, đưa cái mặt ngu ngốc đó qua đây, nhưng bây giờ hắn lại không tới gần nó, đôi mắt vẫn nhắm chặt như trước.

Vầng sáng trên bầu trời càng lúc càng áp sát, qua một lúc nữa, tên ngốc này không kiếm được thứ gì che lại sẽ bị chém thành thịt vụn, mèo con nôn nóng đẩy đẩy mũi Mạc Thiên Liêu, thấy hắn không động đậy, thử lại gần thăm dò, liếm một cái. Này, bổn tọa đã liếm anh, nếu còn dám tiếp tục giả bộ ngủ thì sẽ bị ăn đòn! Này!

Chờ mong hoài vẫn không thấy cái ôm thân thuộc, có, chỉ là ánh sáng càng lúc càng chói mắt.

“Ầm!” Sau một tiếng vang lớn, toàn bộ sơn cốc hóa thành phế tích, núi đá nghiêng đổ, không có một ngọn cỏ, chân tay vương vãi khắp nơi, máu chảy thành sông. Chỉ có một một thân cây lùn lùn thấp thấp, đứng thẳng không ngã.

Về sau, em chính là mèo của ta, theo họ ta……

Ây cha, xinh đẹp như vậy mà lại là mèo đực……

Lại cào ta, về sau gọi em là Mạc Tiểu Trảo vậy, ui da, đau đau đau……

*Tiểu Trảo = móng nhỏ

Móng Nhỏ đại gia, ăn cá này, cho ta hôn một cái, ui da, đau đau đau……

“Meo…… Meo……” Thanh âm non nớt vang vọng thật lâu trong sơn cốc trống trải thật lâu, cái tên da mặt thật dày luôn lại gần để cho nó cào, đã không còn  ở đây.

Tác giả có lời muốn nói: Mạc Thiên Liêu [mo tian liao] là công, tên gọi tắt Thợ Mộc ( Mộc Công)  [Này!]