Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Thần Mộc Cào Hoài Không Hết - Chương 2: Bất Tẫn (Vô Cùng)




Đại lục Thái Huyền có hai loại người, một loại là phàm nhân, một loại là người tu chân. Người tu chân lấy linh khí thiên địa tự mình tu luyện, mong cầu đắc đạo phi thiên.

Cầu tiên vấn đạo, vốn dĩ nghịch thiên, sau khi thành công, ba hồn bảy phách của tu sĩ sẽ dần dần ngưng hợp, cuối cùng tu thành một thần hồn hoàn chỉnh. Không có ba hồn bảy phách, đương nhiên không thể đầu thai chuyển thế, cũng chẳng thể sinh tử luân hồi.

Một khi thể xác bị tổn hại,  nếu thần hồn không thể nhập vào xác khác trong vòng ba hơi thở, thì sẽ tiêu tan.

Mấy đạo lý này, Mạc Thiên Liêu trước khi chết tu vi đã không thấp đương nhiên biết rõ. Bởi vậy, đương một đạo sấm mùa xuân vang lên, đánh thức hắn dậy sau mấy tháng phiêu đãng vô tri vô giác, Mạc Thiên Liêu nhất thời ngơ ngẩn.

Thần hồn rời xác, cũng giống như miếng băng mỏng trơ mình giữa tam phục thiên*, yếu đến mức không thể chịu nổi một kích, một trận gió nhẹ đều có thể thôi bay nó. Nhưng hắn vẫn còn có thể lãng đãng trôi, ý thức thanh tỉnh, những chuyện hồi trước vẫn nhớ rõ ràng. Nhìn trái nhìn phải, nơi này vẫn là địa giới của núi Viêm Hỏa, nhưng đã không biết khi nào hắn đã bị gió thổi tới đỉnh núi.

*thời kỳ nóng nhất trong năm

Thử thăm dò một luồng cảm xúc Thần hồn, phát hiện ra hắn đang được một tầng năng lượng nhu hòa bao lấy, tựa như trùng nhỏ bị phong trong hổ phách, an toàn không lo.

Tuy rằng còn có ý thức, nhưng chung quy chỉ là vầng sáng nửa trong suốt, không có sức mạnh gì, Mạc Thiên Liêu chỉ có thể cuốn theo gió giữa núi rừng, phiêu du không mục đích, một lần theo gió thổi, thổi đến mấy trăm năm.

Ba mươi năm đầu tiên sau khi tỉnh lại, Mạc Thiên Liêu liền học được cách lợi dụng sức lực mỏng manh của thần hồn, thay đổi hướng bay, hắn không dám đến nơi có nhiều người, sợ bị người có tu vi cao thâm nhân nhìn thấy, nên vẫn ở lại núi Viêm Hỏa. Mấy trăm năm trôi qua, đủ để hắn xem rành mạch từng tất đất trong vòng ba trăm dặm quanh núi này.

Đỉnh núi Viêm Hỏa, liệt hỏa quanh năm không tắt, không có một ngọn cỏ, lại có một cây đại thụ sừng sững không ngã.

Đại thụ kia cao ba trượng, người ôm không xuể, cao ngất thon dài, không có chạc cây, chỉ mỗi cây độc mộc, sắc màu cháy khô. Núi Viêm Hỏa tháng tư sẽ nổi lửa, cháy suốt mười hai tháng, vào tiết đầu xuân ngọn lửa dịu lại, khối gỗ này sẽ một tầng chồi non, khi lửa nổi mạnh thì lá sẽ rơi.

Mạc Thiên Liêu luyện khí nhiều năm, đối nguyên liệu trân quý khắp thế gian rõ như lòng bàn tay, khi nhìn đến liệt hỏa như rồng cuộn vòng quanh độc mộc, nhưng làm cách nào cũng không thể thiêu cháy được nó, trong lòng mừng như điên thực  khó nói nên lời. Thần thụ thượng cổ, bất tẫn chi mộc!

Bất tẫn, mang nghĩa sinh sôi không ngừng, thần mộc này, có thể dùng làm thân thể!

Tuy rằng không rõ tầng năng lượng bảo hộ hắn là từ đâu ra, nếu còn chưa có chết hẳn, Mạc Thiên Liêu đương nhiên là muốn tìm một thân thể thích hợp nhập vào sống lại. Tìm một thân thể trẻ con có căn cốt thượng cấp cũng tốt, nhưng dù linh căn* có tốt cách mấy, so ra cũng kém thần mộc thượng cổ nha!

*căn cốt linh hồn

Tu tiên hiển nhiên phải chú ý căn cốt, linh căn càng tốt, trở ngại lúc tu luyện càng ít, cơ hội thành tiên tự nhiên cũng càng cao. Trước mắt thì biết, linh căn tốt nhất là thiên linh căn, người có linh căn này, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa nhanh nhất, ngộ tính cũng tối cao.

Nhưng mà, nếu có bất tẫn mộc làm thân thể, cái này còn ngầu hơn cả thiên linh căn. Nguyên nhân không có gì lạ, là thần mộc thượng cổ, vốn là linh vật sinh ra từ thiên địa, hấp thu linh khí thiên địa đương nhiên là không bị trở ngại!

Mạc Thiên Liêu dạo một vòng rồi lại một vòng quanh thần mộc, này chắc hẳn là gốc bất tẫn mộc duy nhất trên thế gian này, nói thế nào thì hắn cũng không nỡ bỏ nó. Chỉ cần mượn một đạo thiên lôi, chia hồn phách của hắn ra, rồi chầm chậm luyện hóa lại là được.

Đổi lại là thần hồn người khác thì đương nhiên không có năng lực nhập vào một khúc gỗ, nhưng hắn không giống như thế, rời xác mấy trăm năm, thần hồn của hắn đã sớm được hắn ngưng luyện cực kỳ vững chắc, chống lại một đạo thiên lôi không có gì đáng kể.

Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, hiện tại Mạc Thiên Liêu chỉ cần một đạo thiên lôi đến đánh hắn.

Thiên lôi, không phải cứ muốn bị đánh thì nó sẽ tới, Mạc Thiên Liêu chỉ có thể dùng sự kiên nhẫn vô cùng lúc còn là đại sư luyện khí trông chừng thần mộc, chờ mong đến một ngày thiên lôi có thể đánh xuống.

Hoa nở hoa tàn, biển rộng hóa nương dâu, một lần thủ hộ đã hết trăm năm.

“Ầm ầm ầm đùng –” Một đạo sấm sét vang vọng trời đất xuyên qua tầng tầng mây đen, bổ thẳng xuống, Mạc Thiên Liêu cuống quít bay lên giữa không trung, khó khăn  tránh khỏi tia sét đánh nát mọi thứ thành than trong chu vi chục dặm kia.

Đợi cả trăm năm, rốt cuộc đợi được thiên lôi tới, mà không ngờ lại là cửu thiên huyền lôi, cũng không biết tên khốn xui xẻo nào ở trong này độ kiếp, Mạc Thiên Liêu quả thực muốn chửi mẹ nó.

Độ kiếp chính là bước cuối cùng trước khi phi thăng thành tiên, chỉ cần qua khỏi lôi kiếp là có thể đắc thành đại đạo.

Nhưng mà, giữa lôi kiếp với lôi kiếp cũng có khác biệt, có người được lôi kiếp như mưa bụi, chỉ bổ nhẹ xuống, có người lại kinh thiên động địa, mãi cho đến khi đánh chết người thì mới chịu dừng. Cửu thiên huyền lôi này, chính là cái phía sau.

Mạc Thiên Liêu muốn mượn thiên lôi, chỉ có thể đành thao túng hồn lực không nhiều của hắn, cố hết sức tránh phải né trái.

Thiên lôi đó bổ xuống ước chừng một ngày một đêm, lúc này mới dần dần yếu bớt, Mạc Thiên Liêu canh đúng thời cơ, cắn răng nhắm mắt, thả người bổ nhào vào thần mộc.

“Ầm –” Tiếng nổ toang như trời sập đất nứt, đánh thẳng vào chỗ sâu trong linh hồn, Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy thần hồn bị xé ra từng tấc một, lại bị mạnh mẽ ghim vào một thứ gì đó cứng rắn ở bên trong, thống khổ muốn gào thét, nhưng lại không có thân thể, không thể phát ra tiếng kêu nào.

Thần mộc thượng cổ xuất phát từ bản năng bài xích linh hồn xâm nhập, mặc dù đã đau đến mức sắp hồn phi phách tán, Mạc Thiên Liêu vẫn cắn răng giữ lại một chút thanh tỉnh, cố gắng đem thần hồn chính mình thâm nhập vào mạch lạc bên trong bất tẫn mộc.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thần hồn Mạc Thiên Liêu càng lúc càng suy yếu, lực sinh sôi của bất tẫn mộc lại chưa từng ngừng nghỉ. Lẽ nào cứ như vậy mà xong? Không, hắn thủ hộ thần mộc trăm năm, cũng không phải để bị thần mộc chiếm đoạt!

Cỗ năng lượng vẫn luôn che chở hắn hình như có cảm giác, dần dần tản ra bao vây lấy thần hồn của hắn, năng lượng ấm áp như dòng suối chảy, chậm rãi chải lại thần hồn, từng chút từng chút hòa thành một thể. Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng, sau khi dung hợp cùng năng lượng lượng thần bí kia xong, thần mộc lại không bài xích hắn nữa!

Cửu thiên huyền lôi, vẫn bổ xuống bảy ngày bảy đêm, tu sĩ Độ kiếp xui xẻo kia, sớm đã bị chém thành mảnh vụn.

Sau một trận mưa lớn, trời quang mây tạnh.

Đúng lúc tháng ba không lửa, bất tẫn mộc xanh rờn chậm rãi thu nhỏ lại, biến hình, cuối cùng, hóa thành một thân hình nam tử cao gầy. Mày ngài như rìu đục, tóc mai như đao khắc, tuấn mỹ dị thường, chính là Mạc Thiên Liêu luyện hóa từ bất tẫn mộc.

Mấy trăm năm phiêu lãng, cuối cùng bước chân cũng đạp được xuống mặt đất, Mạc Thiên Liêu sinh ra vài phần xúc động muốn ngửa mặt thét dài. Nhưng mà, việc cần kíp bây giờ, là tìm một kiện quần áo che đậy thân thể.

Thần mộc biến hóa, nhưng không có biến ra quần áo cho hắn.

Hoạt động tứ chi có phần cứng ngắc, Mạc Thiên Liêu cất bước, hướng tới cái hố sâu cực bự nơi sườn núi, lôi kiếp bảy ngày bảy đêm, không chỉ đem chém lão tổ độ kiếp xui xẻo kia ra thành mảnh vụn, cũng phá đi tất cả cây cỏ núi đá quanh đây.

Cẩn thận dùng thần hồn cảm ứng một lúc lâu sau, không phát hiện thần hồn của lão tổ độ kiếp nọ, Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng thở ra, mới vừa sống đã bị người khác đoạt “nhà”, vậy quả thật oan cùng cực, rồi lại lập tức cười cười, người giống hắn, không biết đụng phải may mắn gì mới có thể có thần hồn bất diệt, chung quy vẫn rất hiếm.

Mạc Thiên Liêu tìm kiếm một vòng trong hầm, đại đa số linh bảo đều hủy, lục lọi nửa ngày, chỉ tìm được một cái vòng tay chứa đồ. Vòng tay này đen thui không có phẩm chất gì, tu sĩ đã chết, ấn ký thần hồn cũng theo đó biến mất, Mạc Thiên Liêu dễ dàng lấy ra được những thứ bên trong.

Không gian bên trong vòng tay rất nhỏ, chỉ đựng một số linh thạch bể nát cùng với mấy bộ quần áo, Mạc Thiên Liêu nhướn mày, vẻ mặt có chút không thể tin được. Vòng tay này là kiện pháp khí kiếp trước hắn luyện ra được, bên trong vòng, thời gian sẽ không ngưng lại, nên không thể bảo tồn linh thảo linh đan, không gian cũng rất nhỏ, tác dụng duy nhất chính là có thể kháng lôi kiếp. Nói vậy người nọ chắc là nghe nói nó có thể kháng lôi kiếp nên mới mua về, nhưng nói không sợ lôi kiếp là chỉ bản thân cái vòng, còn người thì vẫn bị đánh chết……

Sờ sờ mũi, vì tu sĩ bị lừa này thương tiếc một lát, Mạc Thiên Liêu cầm một bộ quần áo tối màu ra, cẩn thận kiểm tra, không phát hiện ấn ký môn phái nào, cũng không phải pháp bảo cao cấp gì, lúc này mới mặc vào người.

Có quần áo, có tiền, cũng là lúc nên rời núi. Tâm tình Mạc Thiên Liêu rất tốt, búng ngón tay kêu vang:“Đi!”

Vì thế, đầu ngón tay phát lửa ……

Mạc Thiên Liêu mở to hai mắt nhìn ngọn lửa bốc lên từ ngón tay, màu sắc diễm lệ, hiện lên một chút sắc xanh, nếu hắn không có nhìn nhầm, đây là…… Mộc trung hỏa*!

*Lửa trong cây

Trong thiên địa ngẫu nhiên sẽ sinh vài loại dị hỏa, ví dụ như thạch trung hỏa, băng trung hỏa, các loại lửa này tồn tại trong những vật có thuộc tính khác nhau, bản thân nó cũng mang thuộc tính khác biệt. Không ngờ  tới bất tẫn mộc này bị liệt hỏa thiêu đốt vạn năm, lại sinh ra mộc trung hỏa, lửa này cũng giống như bất tẫn mộc, có sinh lực sinh sôi không ngừng, nếu dùng để luyện khí, nguyên liệu linh khí quý giá có thể không bị tổn hại.

Kiếp trước tìm mãi vẫn không kiếm được mộc trung hỏa, cuối cùng lại được trời ban cho một cái bánh lớn đập thẳng xuống mặt, trong phút chốc Mạc Thiên Liêu ngây dại cả ra.

Lại tiêu tốn vài ngày thích ứng với cái bánh lớn này, Mạc Thiên Liêu bây giờ mới nhấc chân đi Thập Sát cốc.

Nơi này năm đó tu sĩ chết quá nhiều, oán khí thật lâu không hề tiêu tan, với thân thể thần hồn yếu ớt của hắn, vẫn không thể tới gần, nay có thân thể mới, đương nhiên muốn đến xem.

Trước mắt điêu tàn, chỉ có gốc cây trơ trọi nọ, Mạc Thiên Liêu ngồi xổm bên thân cây, sờ sờ hốc cây lớn bằng nắm tay kia. Nhiều năm như vậy, mèo đã chạy lâu rồi.

Mạc Tiểu Trảo là yêu thú căn cốt kỳ giai, năm đó nhặt được nó, Mạc Thiên Liêu tuy có tâm tư muốn thu nó làm thú hầu, nhưng phần nhiều vẫn là vì thích cục lông kia, cho nên chỉ cần Mạc Tiểu Trảo không muốn, hắn sẽ không bức nó ký huyết khế. Bé cưng yếu ớt, không có hắn chăm sóc, cũng không biết sống như thế nào.

Có lòng muốn tìm mèo nhà hắn, nhưng trời đất bao la, không có huyết khế ràng buộc, Mạc Thiên Liêu cũng không biết đi nơi nào mà tìm, nay tuy rằng thần hồn có lực, nhưng thân thể căn bản  không có tu vi, thực lực thấp cũng không có năng lực báo thù. Mạc Thiên Liêu thở dài, vì kế sống bây giờ, trước tiên vẫn nên tìm môn phái đặt chân, luyện lại tu vi mới là chính sự.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc: Ta chiếm được đùi vàng rồi ha ha ha

Móng Nhỏ: Cái gì?

Thợ Mộc: Thuộc tính mộc thuần khiết tự nhiên!

Móng Nhỏ: Có thể mài móng vuốt

Thợ Mộc: Cả mộc trung hỏa cực kỳ ngang tàng nữa

Móng Nhỏ: Có thể nướng cá

Thợ Mộc:……