" Ngươi... ngươi nói láo!!! Ngươi không hề say... ngươi muốn lợi dụng vào An cô nương"_ Tiêu Dao không chịu thua.
" Hazzz tửu lượng của ta nói tốt thì không tốt nhưng không phải là quá kém. Ta quả thật uống có vài ly thì đã say rồi nhưng sau đó lại nhanh chóng tỉnh rượu nên làm mọi người hiểu nhầm... thật thất lễ rồi"
" Hừ... làm gì có người có tửu lượng như vậy, càng nói càng vô lý"_ Đinh Lạc Doanh ánh mắt sắc bén nói.
" Chẳng phải có ta sao? Nàng cần kiểm tra thân thể ta không?"_ Nhạc Phượng Hy nhếch miệng chọc ghẹo Đinh Lạc Doanh.
" Vô liêm sỉ!!!"_ Định Lạc Doanh nghiến răng nói.
" Nói nhiều với tên này để làm gì?! Cứ trực tiếp dạy hắn bài học là được"_ Tư Khắc Tiêu Dao vận trên bàn tay một quả cầu lửa phóng về phía Nhạc Phượng Hy.
Tức khắc một tia sáng chiếu ngang qua làm tan vỡ cầu lửa...
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay lên trên...
Chính Thánh Tử đã ra tay sao? Để cứu cái tên vô liêm sỉ này sao???
" Các vị... đây là yến tiệc, mọi người không nên căng thẳng với nhau để mất vui"_ Đông Kình nhẹ nhàng nói.
Những người ngoài bắt đầu thấy tình hình càng ngày bất ổn, Thánh Tử lại có mặt ở đây... làm sao họ lại dám làm loạn, nên mỗi người một câu khuyên nhủ muốn chuyện này êm nhẹ đi.
" Các người không nói lại được liền ra tay động thủ... muốn đánh nhau sao?"_ An Nhiên tức giận nói.
" An Nhiên... đừng nóng!"_ Nhạc Phượng Hy vỗ vai dỗ dành... nhưng thật ra đang cổ vũ An Nhiên gây loạn tiếp. Chuyện của hai người kia còn chưa giải quyết xong mà~???
" Tiểu Nhiên... muội không muốn đòi lại công đạo cho tỷ tỷ mình sao?"_ Lưu Trác Phàm cau mày nói.
" Nếu ta đòi lại công đạo cho tỷ tỷ ta thì ta sẽ đến đánh ngươi đó!!! Muốn không?"_ An Nhiên hùng hổ vén tay áo lên.
" Tại sao?"
" Còn hỏi tại sao? Ngươi cùng Lưu gia của ngươi đều vô tình vô nghĩa, ham cao sang hư vinh... tuyệt đối không thể giao tỷ tỷ cho ngươi được!!!"
" Ta thật lòng yêu Hiểu Hiểu... ta sẽ cưói nàng, sẽ bảo hộ nàng thật tốt"
" Nhị đệ im ngay!!! Hừ! Lưu gia chúng ta từ lâu đã không còn quan hệ với An gia các ngươi. Hà cớ gì nay lại chạy đến đây gây sự? Rốt cuộc các ngươi muốn gì đây?!"_ Lưu Trác Thiên hỏi.
" Bọn ta vốn đến đây tham gia thi đấu chứ không rãnh hơi mà tìm loại người phụ tình này"_ An Nhiên hất mặt về phía Lưu Trác Phàm... ngụ ý chỉ hắn chính là phụ tình.
" Không ngờ An gia lại dạy ra loại nữ nhân vô lễ như vậy? Nhị đệ! Đệ mau tránh xa họ ra! Chúng ta sẽ nói khéo với gia gia tha lỗi cho đệ"_ Mị Nhi nói.
" An gia dạy dỗ chúng ta thế nào cũng không đến lượt ngươi xen vào!!!"_ An Nhiên nghênh mặt.
" Nhiên Nhiên đừng làm loạn nữa"_ An Hiểu ngăn cản.
" Đại tẩu, đệ tuyệt đối không rời bỏ nàng nữa"_ Lưu Trác Phàm nắm chặt tay An Hiểu.
" Đệ đừng quên chúng ta có hôn ước với công chúa... đệ không được làm Lưu gia mất mặt được!!!"_ Mị Nhi cố gắng khuyên nhủ.
" Về hôn ước này... vốn từ đâu là do mọi người tự dựng nên, không hề hỏi ý kiến của đệ. Đệ sẽ đến gặp công chúa xin hủy hôn"
" Nhị đệ..."_ Mị Nhi định nói thêm nhưng lại bị Lưu Trác Thiên chặn lại.
" Nhị đệ... để ta coi đệ sẽ ăn nói thế nào với gia gia và phụ thân"_ Lưu Trác Thiên kéo theo Mị Nhi tức tốc trở về Lưu gia.
" Chúng ta..."_ An Hiểu run run.
" Muội yên tâm. Huynh sẽ sớm giải quyết hết mọi chuyện. Có điều..."
" Sao?"
" Muội không được tiếp xúc với hắn ta nữa"
An Hiểu khó hiểu nhìn sang Nhạc Phượng Hy sau đó lại vẻ mặt đầy vị chua của Trác Phàm... nàng phì cười.
" Muội cười gì? Muội hứa với huynh đi"
" Muội không hứa"_ An Hiểu lắc đầu.
" Muội... muội vẫn còn thích hắn ta"
" Đúng vậy... rất thích!"_ An Hiểu thành thật gật đầu... vị bằng hữu này nàng không bỏ được.
" Vậy còn huynh?"_ Lưu Trác Phàm gấp gáp hỏi. Hắn đã làm như vậy rồi mà vẫn không thể lọt vào trong tim nàng sao?!
An Hiểu đỏ mặt không nói...
" Lưu thiếu gia... ta có ý này. Chúng ta làm một vụ cá cược"
" Ngươi muốn gì?"
" Nếu ngài có thể trong một ngày giải quyết hết chuyện của Lưu gia, chính thức công bố rằng sẽ hủy bỏ hôn ước với công chúa và thành thân với An Hiểu thì ngài thắng. Còn ngược lại ta sẽ thắng và ta sẽ không giao An Hiểu cho ngài"_ Nhạc Phượng Hy phẩy quạt tiêu soái nói.
" Ta chắc chắn làm được!"
" Đêm yến tiệc ngày mai... ta sẽ chờ kết quả từ ngài"
" Muội hãy chờ ta..."_ Lưu Trác Phàm ôm chặt An Hiểu một cái sau đó bước đi. Hắn chắc chắn sẽ thắng!!! Dù có phải từ bỏ cả Lưu gia hắn cũng không từ bỏ nàng ấy được.
Tư Khắc Tiêu Dao và Đinh Lạc Doanh trở thành người vô hình từ lúc nào đã trở về chỗ cũ, thầm mong thời gian trôi qua nhanh một chút để mau đến ngày thi đấu...
Tức thật! Đã đụng độ hai lần rồi mà vẫn chưa thấy tên này bộc lộ thực lực, trong khi đó những người xung quanh hắn lại rất mạnh. Họ mạnh như thế mà lại đi cùng với tên này, ắt hẳn tên này không hề tầm thường. Nhưng nhớ đến thái độ kiêu ngạo đó, họ lại muốn đánh hắn một trận!!!
" Khụ... mọi người có vẻ đã mệt, ta sẽ cho người sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người. Mong mọi người thoải mái khi ở trong phủ của ta"_ Đông Kình nói, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc yến tiệc này mà về phòng nằm ngủ, mệt cái thân già này rồi ???
" Tỷ tỷ~ thấy sao rồi?"_ An Nhiên choàng tay qua vai An Hiểu tươi cười.
" Thật là... sao hôm nay muội nghịch ngợm vậy?"_ An Hiểu nhéo mũi An Nhiên.
" Không có a~ muội chỉ nghe theo người kia chỉ bảo thôi~"_ An Nhiên chỉ chỉ Nhạc Phượng Hy
" Phượng Hy... ta..."
" Hazzz lần đầu tiên ta làm vụ cá cược thua lỗ như vậy a~"_ Nàng giả vờ tiếc nuối.
Sau đó Nhạc Phượng Hy vuốt nhẹ lên đầu An Hiểu...
" Ta mong ngươi có thể tìm được hạnh phúc đích thực cho mình..."
An Hiểu cảm động gật đầu.
" Phần còn lại phải xem hai người có vượt qua được không!?"
" Ta tin huynh ấy"
" Vậy còn ngươi?"
" Ta???"_ An Hiểu ngẩn người.
" Một khi Lưu gia đã không chấp nhận ngươi chắc chắn họ sẽ gây khó dễ với ngươi và cả An gia. Hắn không thể lúc nào cũng bảo vệ ngươi được"
Không thể cứ mãi sống nhu nhược như vậy được!!!
" Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi... Phượng Hy"_ An Hiểu kiên định nói. Nàng phải kiên cường hơn, phải mạnh mẽ hơn nữa, càng không thể sống mà phải phụ thuộc vào người khác...
" Được rồi. Ta về phòng ngủ đây... oáppp"_ Nàng ngáp một hơi dài... chắc uống quá nhiều rượu rồi ?
........................................................................
Trong phòng...
" Đoan Hiên... ta có pha chút trà hoàng liên đẳng sâm có thể giải rượu, huynh uống một chút đi"_ Tống Nghi ân cần lấy ấm trà pha ra một tách.
Đoan Hiên lạnh lùng nhìn từng cử chỉ của Tống Nghi...
" Trời có vẻ hơi lạnh, ta đã cho người đốt chút than sưởi. Huynh thấy thoải mái không?"
" Được rồi. Lui ra đi"
" À... ta có chút thông tin về người mà chúng ta muốn tìm, hay là chúng ta đêm nay vừa uống trà vừa bàn bạc chuyện này?"
" Ngươi có thông tin gì?"_ Hắn nhận tách trà uống.
Ánh mắt Tống Nghi léo lên một cái nhìn Đoan Hiên.
" Hiên ca..."
Choang!!!
" Ngươi vừa gọi ta là gì?"_ Hắn gằn giọng. Ngoài nàng ra hắn tuyệt đối không cho phép ai khác gọi hắn như vậy. Rõ ràng hắn đã cảnh cáo nàng ta rồi... đây là muốn chết!!!
" Hiên ca... ta yêu huynh"_ Tống Nghi chợt nhào vào ôm chầm lấy Đoan Hiên.
Đoan Hiên hừ lạnh... mạnh tay đẩy nàng ta xuống đất.
" Muốn chết!!!"
" Hiên ca... ta yêu huynh nhiều như vậy? Huynh không cảm nhận được gì sao? Hay là vì nữ nhân kia..."_ Tống Nghi nắm chặt vạt áo, đôi mắt hằn tia ngoan độc.
" Hahahaha... ả ta có gì hơn ta? Tại sao huynh không yêu ta??? Hiên ca... huynh biết không?! Đêm nay chúng ta sẽ thuộc về nhau"_ Tống Nghi từ từ tiến lại gần Đoan Hiên.
" Ngươi nói vậy là có ý gì?"_ Đoan Hiên nhíu mày.
" Có phải bây giờ huynh cảm thấy cơ thể không thể cử động, lại nóng bức khó chịu. Huynh vừa mới uống Tình Dược ta đã lén pha trong trà cùng với việc đốt thêm Hoạt Dục Hương sẽ càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ của huynh, chỉ có giao hợp mới có thể hóa giải. Hiên ca, nếu không phải huynh ép ta thì ta cũng sẽ không làm chuyện này"
Dược này chính là do Lâm Như Tuyết đưa cho nàng. Nàng ta nói nếu muốn chiếm giữ nam nhân thì trước hết phải chiếm giữ thân xác hắn sau đó mới bồi dưỡng tình cảm sau. Đoan Hiên là Thánh Tử cao cao tại thượng, thấu hiểu chuyện đời nhưng hắn cũng là nam nhân, không thể nào kiềm chế được du͙ƈ vọиɠ theo bản năng được. Khi gạo nấu thành cơm thì hắn cũng sẽ chấp nhận chịu trách nhiệm thôi. Lâm Như Tuyết còn đảm bảo dược này tuyệt đối không làm hại được hắn càng không có biện pháp nào ngoài giao hợp để giải dược.
Vốn dĩ nàng cũng không muốn làm tới bước này nhưng khi chứng kiến cảnh tình tứ của Đoan Hiên cùng với nữ nhân khác... nàng đã không còn cách nào khác nữa rồi...
Tống Nghi lần lượt cởi từng lớp y phục đến khi không còn mảnh vải nào trên người, nàng ta đưa tay chạm vào khuôn ngực rộng lớn của Đoan Hiên mà vuốt ve...
" Để ta cởi y phục giúp huynh..."_ Tống Nghi e thẹn, tay di chuyển xuống đai lưng hắn.
Pặc!!! Rắc!!!
" Aaaaaaaaa"_ Tống Nghi đau đớn ôm cánh tay bị bẻ gãy của mình. Không thể ngờ được Đoan Hiên vẫn còn giữ được khí lực mạnh như vậy.
" Ngươi có biết hạ độc ta sẽ có hậu quả gì không?"_ Hắn bây giờ như tu la dưới địa ngục, hàn khí từ hắn tỏa ra làm đóng băng hết mọi thứ trong phòng...
" Độc?! Không phải! Huynh đừng hiểu lầm, nó không phải là độc..."_ Tống Nghi run rẫy.
Đoan Hiên đứng dậy, đập vỡ ấm trà...
Choang!!! Ấm trà bị vỡ vụn, lấp tức có luồng hắc khí thoát ra ngoài... điều đó chứng tỏ trong trà có độc.
Đây chính là Tình Độc. Hậu quả nếu người uống phải nó chính là sau một canh giờ thì bị nội thương xung huyết nặng, nếu không được giao hợp thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị vỡ nát, thân thể thối rửa từ bên trong sau đó dẫn đến tử vong.
Tống Nghi sắc mặt tái xanh... bây giờ nàng mới nhận ra nàng đã bị mắc bẫy của Lâm Như Tuyết!!!
" Hiên ca... huynh... huynh nghe ta giải thích. Đó không phải của ta... ta không cố ý hạ độc huynh"_ Tống Nghi khóc lóc ôm lấy chân Đoan Hiên.
Đoan Hiên ghê tởm đá nàng ta ra...
" Hiên ca... ta yêu huynh nên ta sẽ không làm hại huynh đâu. Huynh phải tin ta. Mọi chuyện đều do Lâm Như Tuyết gài bẫy ta..."
" Lâm Như Tuyết sao?"_ Đoan Hiên nhướn mày hỏi.
Thấy thái độ này của Đoan Hiên, Tống Nghi vui mừng chạy lại dựa vào hắn...
" Đúng vậy! Là Lâm Như Tuyết đã hại ta, làm huynh hiểu lầm ta. Hiên ca... ta biết huynh sẽ tin ta mà... hự..."
Đoan Hiên bóp chặt lấy cổ Tống Nghi nâng nàng ta lên cao. Tống Nghi như không thể tin được, Hiên ca trước mặt nàng bây giờ tràn ngập sát ý, đôi mắt đỏ ngầu, miệng cười lạnh. Nàng cố vùng vẫy nhưng sức tay hắn càng mạnh hơn...
" Tại... sao...?"
" Chính ngươi tự chuốc lấy. Yên tâm! Ta cũng sẽ đưa Lâm Như Tuyết xuống bồi cùng ngươi"
Rắng rắc!!! Bịch!
Đoan Hiên bẻ gãy cổ Tống Nghi sau đó quăng xác xuống đất... tay lấy khăn lau kỹ như bản thân vừa mới chạm vào vật bẩn thỉu.
" Người đâu!!!"
" Vâng"_ Một hắc y nhân xuất hiện, cung kính với Đoan Hiên.
" Xử lý"
" Tuân lệnh chủ tử"_ Hắc y nhân lấy chăn bọc xác lại rồi nhanh chóng khiêng đi.
Đoan Hiên lấy ra một lọ thuốc giải... toan định uống nhưng chợt nhớ đến điều gì đó... hắn cất thuốc giải rồi nhếch miệng cười đầy toan tính.
........................................................................
Cộc cộc!!!
" Ai đó?"_ Nhạc Phượng Hy dụi dụi mắt... giữa đêm hôm tự dưng có ai đến gõ cửa vậy?!
Nàng cầm ngọn đèn dầu bước đến mở cửa. Lập tức có một thân hình to lớn đổ ập vào nàng.
Cạch!
Ngọn đèn rơi xuống đất rồi vụt tắt trả lại căn phòng là không khí đêm tĩnh lặng... à không... có nghe tiếng thở dốc của một người nào đó.
" Này! Ngươi là ai? Dậy ngay! Này!!!"_ Nàng lay lay người dậy... đè nặng chết bà rồi! >_
" Hy nhi... ta bị trúng độc"
" Đoan Hiên???"_ Nàng nhận ra giọng nói đó. Hắn nói hắn bị trúng độc sao? Thánh Tử như hắn thì ai dám hạ độc thủ chứ?! Không biết chừng chưa kịp hạ độc thì đã bị hắn gϊếŧ chết rồi.
Nhưng mà... nghe cách thở khó khăn của hắn, cả người thì run rẩy, thân nhiệt tăng cao... hình như là trúng độc thật ?
" Ngươi trúng độc thì không lo tìm người giải độc đi, chạy đến phòng ta làm gì?!"
" Hộc... hộc... chỉ có nàng mới giải được độc cho ta..."
Hắn nhanh chóng đè lên người nàng, hai tay nàng bị hắn bắt giữ ở trên đầu, hắn cúi xuống hôn nàng rồi nhanh chóng cạy mở miệng nàng mà tiến nhập vào khoang miệng càn quấy...
Nhạc Phượng Hy chống cự nghiêng đầu tránh né nhưng lại bị hắn dời môi xuống cắn lấy cổ nàng...
" A... tên khốn! Mau buông ta ra!!!"_ Nàng bị đau mà hết sức vùng vẫy nhưng hai tay hai chân nàng đều bị hắn áp chế rất chặt, ngoài việc uốn éo thân thể ra thì hoàn toàn không thể làm gì được.
Soạtttt!!!
Hắn nắm lấy cổ áo nàng mạnh bạo xé rách...
Ban đêm nàng ngủ chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ trắng mỏng nên chỉ cần một lực mạnh thì đã bị rách nát ?
Hắn cúi xuống cắn nhẹ lên từng tất da trắng noãn của nàng, thậm chí hắn còn day day đôi nhũ hồng của nàng làm cho nàng vừa đau vừa ngứa... khó chịu quá đi a~
" Đoan Hiên... ngươi bình tĩnh lại. Ta biết ngươi trúng độc, chúng ta từ từ nghĩ cách giải quyết"_ Nàng cố gắng duy trì lý trí, với biểu hiện của hắn chắc chắn là ai đó đã hạ thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ tìиɦ ɖu͙ƈ rồi.
" Hy nhi... cho ta... ta rất nóng..."_ Đoan Hiên di chuyển lại môi nàng, hơi thở gấp gáp của hắn phả thẳng vào mặt nàng.
" Ngươi chịu khó kiềm chế một chút đi. Ta sẽ tìm cách trị cho ngươi"
" Ta... không được..."
" Ngươi làm được mà... cố lên"_ Theo kinh nghiệm vài năm làm bác sỹ, khi đối phó với những thành phần như vậy thì phải kiên nhẫn... đúng vậy... phải thật kiên nhẫn...để giúp hắn lấy lại lý trí.
Mẹ kiếp! Hắn lại cắn nàng!!! Trước đây hắn cầm tinh con chó à???
Không được rồi! Lúc bình thường hắn đã biếи ŧɦái với nàng, bây giờ lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn lại càng biếи ŧɦái hơn... cứ đè nàng mà cắn thôi T_T
" Hy nhi... thật khó chịu"
" Ngươi khó chịu thì việc gì phải cắn ta??? Ngươi đói à?"_ Nàng bực bội.
" Đúng... ta rất đói... ta muốn ăn nàng"
" Ưʍ... ưʍ..."_ Môi nàng bị hắn chặn lại... nàng mạnh miệng cắn vào môi hắn.
Không ngờ hắn chỉ gầm lên tỏ ý đau đớn nhưng vẫn cố chấp ngậm lấy đôi môi nàng thậm chí còn cố ý cho nàng uống máu của hắn. Hắn nhanh chóng luồn lưỡi vào sâu khoang miệng nàng, bắt lấy lưỡi nàng mà trêu đùa...
Máu hòa quyện vào nước bọt mấy chốc đều bị nàng uống gần hết, phần còn lại thì vương vãi ngoài khóe miệng hai người... nếu bây giờ căn phòng có ánh sáng chắc chắn sẽ nhìn thấy một phòng cảnh tràn đầy ái tình.
Không biết nụ hôn bạo lực này đã kéo dài bao lâu... đến khi hắn thỏa mãn dời môi ra kéo theo một sợi chỉ bạc... nàng bắt đầu hít một hơi thật sâu... như chưa bao giờ được thở.
Nàng bị hôn đến chóng mặt, bao nhiêu không khí trong miệng đều bị hắn cướp đoạt hết... nếu mà hắn kéo dài thêm nữa không chừng nàng bị ngạt thở mà chết a ?
" Nàng có thể thở bằng mũi mà... thật ngốc!"
Nghe câu nói đó...Nhạc Phượng Hy chợt bừng tỉnh lại... nghi hoặc nhìn nam nhân trên người... trong căn phòng tối tăm, nàng không thể nhìn thấy gì nhưng nàng vẫn mơ hồ thấy hình bóng đen đang đè trên người nàng, còn cảm nhận rất rõ hơi thở quen thuộc ấy, cả điệu bộ, câu nói ấy... tất cả đều có gì đó rất giống với Dực.
Nếu không phải vừa rồi nàng đã chứng minh hắn là Đoan Hiên thì nàng còn lầm tưởng rằng đây chính là Lãnh Minh Dực!!!