Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 119




Chào tất cả đọc giả thân iu của ta~~~~

Ta đã quay trở lại sau một tuần vắng bóng ?

Ta đã suy nghĩ rất nhiều và đã quyết định chỉ sửa lại chập 119 và không xóa H...

Lý do là vì...

●Ta tự dưng muốn "ngược" nhìu chút!!! (Đọc chập này là bít ngược ai lun)

●Ta muốn tranh thủ ra chập mới để nhanh chóng hoàn truyện này thay vì mất thời gian đọc từ đầu rồi xóa - sửa tùm lum...(nhưng chủ yếu là ta rất lười???)

●Tháng 7 này ta phải học và thi (trg ta phải cuối tháng 7 mới được nghỉ hè ?) nên không có thời gian nhiều, chỉ có thể dành chút thời gian buổi tối để làm thêm chập mới thôi +_+

Mong m.n mãi lun ủng hộ ta ?

........................................................................

Đoan Hiên cảm nhận rõ nàng đang chăm chăm nhìn hắn như đang thăm dò...hắn dừng lại mọi động tác nhưng cũng không không có ý định ngồi dậy.
Hắn buông thả hai tay nàng ra, rồi nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng...

Có phải nàng đang rất giận hắn?

" Hy nhi... ta xin lỗi. Nàng đau lắm phải không?"

Hai tay nàng được tự do, thân hình hắn lại dịch chuyển lên trên một chút, nàng nhân lúc này nghiêng người thật mạnh sau đó hai tay nắm cổ hắn kết hợp với chân vật hắn ngã xuống sau đó đè ngược hắn lại...

Hộc hộc...

Nàng thở dốc cố gắng chế ngự Đoan Hiên.

" Không ngờ nàng lại thích chủ động~"_ Giọng hắn khàn khàn.

" Ngươi có thật là bị trúng độc!?"_ Cách ăn nói đáng ghét như vậy... làm nàng không muốn tin hắn bị trúng độc a ?

" A... ta rất khó chịu... nàng giúp ta..."_ Đoan Hiên giở giọng làm nũng, tay bắt đầu sờ soạn sau lưng nàng.

Nàng nhanh chóng điểm huyệt hắn... hắn rất nguy hiểm, nàng phải cảnh giác nếu không sẽ bị "ăn" mất!!!
Đoan Hiên dường như bị mất đi khí lực mà nằm yên bất động, nàng thở phào đứng dậy, khoác y phục lên người rồi lấy trong không gian một cái đèn pin.

Nàng chỉa thẳng đèn pin vào hắn... bây giờ nàng càng chắc chắn hắn chính là Đoan Hiên thật, chỉ là bây giờ hắn có vẻ chật vật, y phục xộc xệch, khuôn mặt thì ửng hồng, ánh mắt chìm đắm trong sự khao khát tìиɦ ɖu͙ƈ... nàng tiếp tục di chuyển ánh mắt xuống bộ phận bí mật ấy...

Khụ khụ... không biết hắn bị trúng độc bao lâu rồi mà "nó" giờ đã căng trướng lên thế này, dù cách qua vài lớp y phục nhưng nàng vẫn nhìn rõ "nó" rất to và nhô hẳn lên.

Nghe nói nam nhân bị căng to quá sẽ rất đau nha...

" Là cao nhân nào có thể hạ độc thủ với Thánh Tử thế này?"_ Nàng một chân chống một chân quỳ xuống cạnh hắn quan sát tổng trạng hắn, thuận miệng chọc hắn vài câu.
" Tống Nghi"_ Hắn thành thật trả lời, mắt thèm muốn nhìn vào khuôn ngực đầy đặn ẩn hiện trong lớp áo khoác hờ.

" Hừ! Ngươi còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!!!"_ Nàng vòng tay che ngực lại, liếc xéo hắn.

"... nàng thật đẹp..."

" Biếи ŧɦái!!!"

" Ta chỉ như vậy với một mình nàng"_ Hắn phì cười.

Nhạc Phượng Hy hững người lại...

Lại nữa rồi... sao hắn cứ làm cho nàng liên tưởng đến Dực vậy!?! Có thể nói hai người đó giống nhau một cách kỳ lạ.

" Bây giờ ngươi không thể làm càn... ngươi đường đường là Thánh Tử bị trúng độc thì tự mà có cách giải chứ?! Đêm hôm lại chạy sang chỗ ta đòi giải dược. Nhìn ta dễ dãi lắm hả???"

" Ngoài nàng ra... ta tuyệt đối không để bất kỳ ai chạm vào ta"

" Hửm!? Tại sao cứ phải là ta?"

" Vì ta yêu nàng... chỉ duy nhất một mình nàng"_ Hắn mỉm cười.
" Khụ... xin lỗi vì đã phụ lòng Thánh Tử rồi, ta đã có ý trung nhân"_ Đúng vậy! Nàng đã có Dực rồi, sao có thể chấp nhận hắn?! Còn chưa nói hắn còn là người của kẻ thù...

Đoan Hiên trầm mặc... sau đó cả người tỏa hàn khí bức người.

Nhạc Phượng Hy có linh cảm không ổn liền ngồi bật dậy... bỗng bàn tay hắn nắm chặt lấy chân nàng giữ lại.

" Ngươi... ngươi còn cử động được???"_ Nàng nhớ điểm huyệt hắn rồi mà?!

" Có phải là hắn?"

" Ngươi thả ta ra trước đi"

Đoan Hiên từ từ ngồi dậy, tay vẫn giữ khư khư chân nàng. Quả nhiên hắn không hề bị ảnh hưởng gì về huyệt vị.

" Lãnh Minh Dực..."

Nàng đang cố vùng ra thì nghe đến cái tên quen thuộc đó... nàng ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn có quen biết với Dực!? Nhưng nàng nhớ là hai người họ chưa bao giờ chạm mặt nhau mà???
" Ta đã nói rồi! Nếu nàng chọn hắn... ta sẽ gϊếŧ chết hắn sau đó sẽ chiếm đoạt nàng"_ Hắn gằn giọng. Đôi mắt bắt đầu đổi sang màu đỏ, hàn khí cũng chuyển dần thành sát khí.

Lực tay hắn nắm chân nàng ngày càng chặt... đến nỗi nàng tưởng chừng như xương đã bị bóp gãy vậy.

Đoan Hiên điên rồi!!! Hắn không còn lý trí nữa! Nhìn đôi mắt tràn ngập sát khí đó... cả người nàng run lên, dường như ẩn sâu linh hồn nàng đang run sợ hắn. Nàng phải nhanh chóng thoát khỏi tay hắn.

Nàng vận mộc linh tạo ra dây leo rắn chắc trói người hắn lại sau đó dùng dồn hết sức đạp tay hắn ra khỏi chân nàng.

Sau khi được giải thoát, nàng chạy thẳng ra cửa...

Ủa?! Sao không mở được vậy??? Nàng bực bội vận băng linh tạo thành một thanh kiếm rồi thẳng tay chém xuống.

Thế nhưng cánh cửa vẫn im lìm như chưa từng bị lực gì tác động. Nàng gấp gáp chém thêm mấy nhát nữa rồi chân cũng phối hợp đá vào cửa nhưng vô dụng...
Nàng nhìn sau lưng... Đoan Hiên đã cởi bỏ dây trói và đang từ từ tiến về phía nàng.

Phải rồi!!! Còn Dương Hàn Long!!! Hắn chắc chắn sẽ nghe thấy nàng gọi!

" Vô ích thôi! Ta đã dựng một kết giới tách biệt với bên ngoài... sẽ không có ai đến cản trở chúng ta đâu, nàng càng không thể trốn ta ngay cả không gian của nàng cũng vô dụng"_ Tiếng nói băng lãnh giáng lên đầu nàng. Hắn hình như đã biết nàng đang nghĩ gì... ý hắn nói là dù nàng có hét to cỡ nào cũng không có ai nghe hết hả??????

" Ngươi... làm sao ngươi biết ta có..."_ Không gian... chuyện này nàng vốn tiết lộ cho người ngoài rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nàng chắc chắn rằng nàng chưa hề lộ sơ sở gì về không gian cho hắn biết cả!? Làm sao hắn biết được!???

" Mọi chuyện của nàng, ta đều biết rất rõ"_ Hắn nhẹ nhàng vén tóc nàng.
Người này rất nguy hiểm... nàng lại hoảng sợ trong lòng.

" Ngươi... thì ra đây chính là âm mưu của ngươi. Ngươi không hề trúng độc!"_ Nàng cố giữ bình tĩnh kề kiếm băng lên cổ hắn, trong đầu tăng cường suy nghĩ cách giải quyết.

" Ta thật sự bị trúng độc và nàng sẽ là thuốc giải độc của ta"_ Hắn bẻ gãy kiếm băng của nàng một cách dễ dàng sau đó ép sát nàng vào tường.

Nhạc Phượng Hy bình tĩnh lại đi... mày vốn là sát thủ (mặc dù đã giải nghệ đã lâu) nên phải có bản lĩnh phòng thân chứ?!

Nàng giơ tay đánh mạnh vào cổ hắn, hắn nhanh chóng chặn lấy tay nàng. Nàng linh hoạt cúi người gạc mạnh chân hắn ngã xuống, rồi đá vào bụng hắn một cái...

" Nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi ta sao?"_ Đoan Hiên ôm chặt nàng lại. Tay điểm mạnh vào phía sau lưng nàng, bên tai nàng còn nghe hắn lẩm bẩm câu thần chú nào đó.
Nàng cảm thấy trong đan điền như có luồng khí nóng lạnh đang đấu đá nhau. Lập tức đầu nàng đau như búa bổ. Trong mắt nàng chỉ còn một màu đỏ như máu... nàng như chìm vào một khung cảnh máu đỏ đổ xuống như mưa, tử khí bao phủ cả bầu trời, một người vận bạch y đứng phiêu dật giữa cơn mưa máu đó, trên tay cầm thanh kiếm tràn đầy sát khí đang còn vương máu.

Và rồi... người đó quay người lại chìa tay về phía nàng... là Đoan Hiên!

Nàng do dự... không... phải nói là nàng đang sợ hãi kèm theo đó là sự đau thương tận sâu đáy lòng... nàng yêu người đó những cũng rất hận người đó

" Hy nhi... hãy đến bên ta..."_ Đoan Hiên vẫn mỉm cười

Nàng như bị thôi miên, từng bước từng bước tiến về phía người đó... có phải khi nàng đến bên hắn thì Hiên ca ngày xưa sẽ trở về bên nàng không?!
Khi tay nàng sắp nắm lấy tay hắn thì...

Phập!!!

Ngực trái hắn nhiễm một màu đỏ ướt đẫm cả áo...

Máu của hắn còn bắn lên mặt nàng... nàng mở to mắt nhìn, miệng không thể thốt lên một âm thanh nào, nước mắt nàng cứ thế tuôn dài.... tim nàng đau quá cứ như ai bóp chặt nó vậy.

Một vòng tay ôm lấy nàng áp vào ngực... là Lãnh Minh Dực.

Lãnh Minh Dực lạnh lùng cầm kiếm đâm xuyên qua ngực Đoan Hiên...

" Không..."_ Nàng thều thào.

Trở về thực tại... Đoan Hiên đã bế nàng về giường từ lúc nào. Nhìn ánh mắt nàng không tiêu cự nhìn vào khoảng không nào đó, nước mắt vẫn cứ tiếp tục lăn dài trên má.

" Chính hắn đã chia cách chúng ta. Nàng phải hận hắn chứ không phải ta!"

Đoan Hiên hôn lên khóe mắt nàng, liếm hết những giọt nước mắt ấy...

" Không phải như vậy! Ngươi lừa ta! Dực không phải là người như vậy!!!"_ Nàng thét lên. Dường như nàng vẫn mơ hồ giữa hư và thực...
Đoan Hiên tức giận một tay xiết cổ nàng.

" Tại sao nàng vẫn một mực tin tưởng hắn ta mà không phải là ta??? Những gì nàng thấy chính là ký ức tiền kiếp của nàng, chính Lãnh Minh Dực đã phong ấn chúng lại để nàng không thể nhớ lại được..."

" Vì... tin... hắn... sẽ không... làm những... chuyện như vậy..."_ Nàng bị bóp cổ không thể thông khí, nhưng nàng vẫn kiên định trả lời lại Đoan Hiên.

Hắn đau khổ bóp càng chặt cổ nàng... tâm ma của hắn không ngừng cổ động hắn mau chóng gϊếŧ chết nàng.

《 Thật ngu ngốc! Nàng ta thật ngu ngốc! Nàng ta không xứng đáng để có được tình yêu của ngươi》

《 Hãy gϊếŧ nàng ta đi》

Hắn điên cuồng xiết chặt các khớp tay với nhau... đúng vậy! nàng phải chết vì như thế nàng mới mãi mãi thuộc về hắn...

Cánh tay nàng dần dần mất lực buông xuống sắp lâm vào hôn mê, hắn hoàng hồn lại... buông tay mình ra...
Hắn... hắn vừa mới làm gì vậy???

《Còn chần chừ gì nữa... gϊếŧ chết nàng ta đi...》

《Thật vô dụng!!! Đưa thân thể cho ta!!! Ta sẽ giải quyết giúp ngươi!》

Nhạc Phượng Hy nhân cơ hội nghiêng người qua một bên hít lấy không khí... mém chút nữa là nàng chết ngạt rồi!!! Mặc dù nàng đã chết một lần nhưng cái cảm giác bản thân đang đứng ở ranh giới sinh tử chỉ cần trễ một giây là nàng có thể xuống đánh cờ với diêm vương được rồi•••

Bỗng nàng cảm thấy trên người mình bị bắn thứ nước gì đó ươn ướt lại ấm nóng... nàng nhìn lại thì phát hiện...

Đoan Hiên đang cầm dao tự đâm vào chân!!! Máu hắn cứ thế làm ướt đẫm nệm và người nàng cũng bị vấy lên vài giọt máu.

Nàng cứ thế trố mắt nhìn hắn. Hình ảnh hắn nằm giữa vũng máu đỏ lại hiện lên trong đầu...
《Không thể như thế được! huynh ấy không thể chết! Phải cứu huynh ấy!》_ Tận sâu trong tiềm thức nàng vang lên.

Tay nàng run run định cầm máu cho hắn bỗng hắn gầm lên hất tay nàng ra.

Cạch!

Cánh cửa phòng mở ra.

" Mau đi đi!"_ Ánh mắt đỏ ngầu nhìn nàng hiện rõ sự cố gắng kìm chế.

" Ngươi..."

" Nếu không ta sẽ gϊếŧ nàng!!!"_ Khuôn mặt hắn nhợt nhạt đi nhưng vẫn không giảm đi sát khí bao quanh.

" Đoan Hiên?"_ Nàng ngờ vực... hắn hình như có điều gì đó kỳ lạ.

" Ngươi đáng chết!"_ Đoan Hiên mất lý trí lao đến tấn công nàng.

Nhạc Phượng Hy nhanh chóng né tránh, cố gắng nghĩ biện pháp khống chế hắn... đó là ai? nàng chắc chắn hắn không phải Đoan Hiên.

Đoan Hiên như con dã thú điên cuồng lao vào tấn công mục tiêu. Nhạc Phượng Hy trong lúc né tránh bất ngờ để lộ sơ hở. Hắn cứ thế lao thẳng đến nàng...
" ĐOAN HIÊN!!!"_ Nàng hét lớn gọi tên hắn.

Cả thân người hắn run lên... rồi ngừng lại.

" Hy nhi... mau chạy đi..."_ Hắn thống khổ nói.

" Đoan Hiên? Là ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đã bị gì? Ta phải biết rõ thì mới giúp được ngươi chứ?!"

Đoan Hiên dường như sắp không chịu được nữa liền vận phong linh cuốn cả người nàng bay ra khỏi phòng sau đó liền đóng cửa lại rồi dựng cấm chú niêm phong.

Nàng cứ thế ngã ạch trước sân... khi quay lại thì đã thấy cửa phòng đã đóng im lìm, thỉnh thoảng lại phát sáng lên vòng tròn pháp chú.

Bây giờ nhìn nàng cứ như là người chồng lỡ làm cho vợ giận rồi bị đá thẳng ra khỏi phòng.

Phòng này... là phòng của nàng mà????

Khoan đã!? Chuyện đó không quan trọng!!!

Đoan Hiên... lúc đầu hắn đã nói bản thân bị Tống Nghi hạ độc, nàng mơ hồ không tin nhưng bây giờ thấy tình trạng hắn như vậy... nàng có chút lo lắng cho hắn.
Hắn rốt cuộc đã bị trúng độc gì mà phải phát điên thế này??? Liệu độc đó có hại chết hắn không???

Nàng tuyệt đối không thể cho Đoan Hiên chết được!!!

Qua đoạn hồi ức vừa rồi... nàng xác định được giữa Đoan Hiên và Lãnh Minh Dực và cả nàng đều có mối liên hệ nào đó từ tiền kiếp. Rốt cuộc tiền kiếp đó có bao nhiêu uẩn khúc??? Liệu khi nàng lấy lại tất cả ký ức đó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt chứ?!

Đoan Hiên... hắn thà làm tổn hại bản thân chứ không chịu động tay hạ thủ với nàng... chỉ vì... nàng chính là kiếp luân hồi của vị Thần Nữ kia nên hắn mới chịu hy sinh như vậy...

Thế thì... Lãnh Minh Dực thì sao? Cũng vì nguyên nhân như vậy nên hắn mới đối xử tốt với nàng... Có phải những hành động ôn nhu, cưng chìu với nàng trong thời gian qua là vì hắn xem nàng chính là người yêu kiếp trước của hắn????
Vậy nếu như nàng không phải Thần Nữ thì bọn hắn cũng không dây dưa với nàng làm gì!?

Nghĩ đến đây trong lòng nàng bỗng trỗi lên cỗ ghen tỵ! Nàng đang ghen tỵ với chính tiền kiếp của mình.

Ngốc!!!

Nàng lắc đầu xua tan cái suy nghĩ xấu xa này đi...

Bây giờ nàng cần tìm cách phá bỏ pháp chú này!