Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 125




Không rõ hai tỷ đệ Nhạc Thiên Kỳ làm gì trong phòng. Mọi người đều đứng ở ngoài chờ đợi, có người kỳ vọng, có người lo lắng, có người hiếu kỳ...

" Oáppp~"_ Hiên Viên Ninh dựa vào vai Hiên Viên Ngạo mệt mỏi dụi dụi mắt.

" Muội mệt mỏi cả đêm rồi, về phòng nghỉ ngơi đi"_ Hiên Viên Ngạo ôn nhu vuốt đầu tiểu muội.

" Mọi người đều thức được thì muội cũng chịu được! Tiểu Kỳ cũng không ngủ..."_ Hiên Viên Ninh lắc đầu từ chối.

" Ngày mai muội phải thi đấu rồi, nghe ca, về phòng nghỉ một chút đi"

" Nhưng..."_ Hiên Viên Ninh định cải lại nhưng thấy đại ca trừng mắt cảnh cáo làm nàng run sợ đành phải lủi thủi quay về phòng. Hức? trong nhà nàng sợ đại ca nhất >_
" Xin lỗi vì đã nhọc công mọi người..."_ Thiên Lâm cúi người xin lỗi.

" Dù sao chúng ta cũng coi như là quen biết, tiện tay giúp đỡ thôi"_ Hoàng Ái Ny vỗ vai an ủi.
" Đa tạ..."

" Mà... Nhạc Phượng Hy đó..."_ Lưu Trác Phàm ấp úng lên tiếng. Không phải hắn là Lãnh Phi sao? Nay lại đổi thành Nhạc Phượng Hy vậy???

" Hừ! Nếu không phải vì ngươi thì tỷ tỷ ta sẽ không tức giận như vậy. Còn dám có sát ý với tiểu Kỳ... ngươi quả là chán sống!!!"_ Vũ Hồng tức giận đâm kiếm xuống đất.

" Vũ Hồng... ta thay mặt Phàm ca xin lỗi mọi người, xin lỗi Nhạc Phượng Hy... tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ ta mà ra"_ An Hiểu giọng run run.

" Tỷ tỷ... sao lại là lỗi của tỷ?! Là do huynh ấy tự làm tự chịu"_ An Nhiên an ủi tỷ tỷ, còn trừng mắt với hắn.

" Ta... lúc đó ta nhất thời không giữ được bình tĩnh nên mới nói như vậy... thật ra ta không có ác ý gì... xin lỗi"_ Lưu Trác Phàm cúi đầu xin lỗi.

" Thôi nào... để giải quyết xong chuyện này rồi muốn xin lỗi cảm ơn gì đó cũng được"_ Bạch Khinh Lục lên tiếng hòa giải.
Hoàng Thiên cố gắng vỗ về Vũ Hồng bớt giận...

" Cho ta hỏi..."_ Một cánh tay giơ lên.

" Không biết Đinh tiểu thư có chuyện gì?"

" Lãnh Phi...có phải là nữ nhân...?"_ Hít một hơi thật sâu, Đinh Lạc Doanh lấy tinh thần hỏi một vấn đề chủ chốt.

"...."

Bầu không khí im ắng lạ thường...

" Khụ... thật ra tên nàng là Nhạc Phượng Hy, vì thân phận có chút đặc biệt nên phải giả nam trang lấy tên giả là Lãnh Phi"_ Đông Phương Triệt giải thích, thỉnh thoảng lại dò xét thái độ của Hoàng Việt Minh... chỉ sợ bản thân có nói gì không đúng ý của hắn ta...?

" Vậy... hắn là nữ thật á???"_ Tiêu Dao trố mắt hét lớn. Từ bộ dạng đến cách cư xử của hắn, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt với nữ nhân... hắn có cái gì giống với nữ nhân chứ???

" Hứ! Tỷ tỷ ta mà vận nữ trang còn đẹp gấp nhiều lần so với ả Lâm Như Tuyết kia nữa"_ Vũ Hồng nhận thấy Tiêu Dao có vẻ không tin nên tự hào giới thiệu tỷ tỷ mình.
"...."

" Chuyện này... tốt nhất không nên để lộ ra ngoài. Tại hạ tin tưởng các vị sẽ giữ kín chuyện này"_ Tiêu Vận nhẹ nhàng nói.

Cạch!

Cánh cửa mở ra...

Nhạc Thiên Kỳ hớn hở chạy ra thông báo mọi người có thể vào...

" Hắn cần phải nằm tịnh dưỡng tránh để động đến vết thương... có lẽ đến trưa mai hắn sẽ tỉnh lại... Tiểu Kỳ!"_ Nhạc Phượng Hy vừa rửa tay vừa dặn dò.

" Vâng!"_ Nhạc Thiên Kỳ nhanh chóng lấy ra tờ đơn thuốc_" Đây là đơn thuốc mà tỷ tỷ ta đã kê ra, các người dựa vào đây mà sắc thuốc. Ta đã gói sẵn một thang bây giờ có thể đem đi nấu..."

" Đa tạ ân nhân! Dù có chết ta cũng phải báo đáp ân tình này"_ Thiên Lâm quỳ xuống bái lạy.

" Tại hạ không dám nhận ân tình của công chúa..."_ Nàng lãnh đạm nói_ "Hồng nhi... muội đưa tiểu Kỳ về phòng nghỉ ngơi đi"
" A! Đệ còn phải đi sắc thuốc"_ Nhạc Thiên Kỳ định ôm gói thuốc ra ngoài chợt hững người lại.

" Ai bảo đệ đi sắc thuốc chứ?"_ Vũ Hồng giật gói thuốc trong tay hắn.

" Các vị đã vì chúng ta mà đã mệt mỏi nhiều rồi... để thuốc cho ta"_ Thiên Lâm nói.

" Công chúa à~ người tốt nhất là không nên động tay vào mấy việc này"_ Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười, ý của nàng rất rõ a... từ nhỏ sinh ra trong hoàng thất, sống trong nhung lụa áo gấm, cơm nước dâng sẵn tận miệng, có bao giờ động tay chân làm việc gì... bây giờ lại bắt nàng ta đi nấu thuốc sợ rằng... rất khó ?

Ngoài ra... nàng còn có ý định khác nữa ?

Nhạc Phượng Hy hướng mắt vào một người... cả đám cũng hướng theo ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào người đó...

" Nhìn ta làm gì?"_ Lưu Trác Phàm thấy lạnh sống lưng.
" Ngươi đi nấu thuốc đi"_ Vũ Hồng liền hiểu ý tỷ tỷ, đẩy gói thuốc sang cho hắn.

" Ta???"

" Được rồi. Đã có người nấu thuốc, công chúa thì phải ở bên cạnh chăm sóc người này, còn lại không có việc gì thì giải tán hết đi. Trời cũng đã sáng, tranh thủ thời gian ít ỏi này mà nghỉ ngơi đi"_ Nhạc Phượng Hy lườm Lưu Trác Phàm, trong lời nói hiện rõ ý... ta muốn ngươi đi nấu thuốc, ngươi dám phản đối??? Không phải nhờ ngươi thì bọn ta cũng không phải mệt nhọc như vậy, người là do ngươi cứu thì tự ngươi chịu trách nhiệm đi ???

Nhạc Phượng Hy phất áo bước ra khỏi phòng, mọi người lần lượt đi theo sau...

" Công chúa tốt nhất là nghe theo ý của tỷ tỷ ta, đừng nên có ý giúp đỡ hắn"_ Vũ Hồng vỗ vai nhắc nhở Thiên Lâm...

" V-vâng"_ Thiên Lâm có hơi sợ hãi, gật đầu liên tục.
" Tỷ tỷ... tỷ cũng nên về nghỉ ngơi đi, cứ kệ huynh ấy. Tại huynh ấy không biết điều nên mới bị Nhạc Phượng Hy nhắm tới... tỷ đừng làm Phượng Hy tức giận thêm nữa"_ An Nhiên kéo kéo An Hiểu nói.

" Huynh... bảo trọng"_ An Hiểu quay đầu lại cười gượng với hắn sau đó bị An Nhiên kéo đi.

Lưu Trác Phàm thẩn thờ nhìn gói thuốc trong tay, trong đầu oang oang những lời nói vừa rồi của họ... sao hắn có cảm giác bản thân sắp phải rời khỏi dương thế rồi...

Bộp! Hoàng Ái Ny vỗ vai hắn. Hắn định mở miệng hỏi thì...

" Lần này ngươi chết chắc rồi..."_ Hoàng Ái Ny ra dấu hiệu ngang cổ... sau đó lắc đầu tỏ vẻ đau buồn.

Kh- không phải chứ??? ???

........................................................................

Nhạc Phượng Hy lặng lẽ đến bên giường Dương Hàn Long.

Hắn lúc này vẫn còn đang ngủ nhưng có vẻ rất khó chịu.
Nàng lấy tay nhấn ở mi tâm hắn, chân mày hắn dãn dần...

" Huynh ngay cả đang ngủ cũng căng thẳng nhỉ?!"_ Nàng phì cười chống cằm ngắm khuôn mặt đang ngủ của hắn.

Nàng không ngủ được nên đành đến đây... đây là lần đầu nàng nhìn kỹ hắn đến vậy.

Ừmmm...

Cũng được xem là hotboy hấp dẫn nhỉ?! Hắn có khuôn mặt hoàn mỹ đến từng góc cạnh, thân hình thon gọn, rắn chắc, giọng nói trầm khàn đậm chất nam nhi cộng thêm cái thái độ lạnh lùng... nếu ở hiện đại, dám chắc hắn sẽ trở thành thần tượng nổi tiếng được bao nhiêu em gái hâm mộ cuồng nhiệt.

Dương Hàn Long đã ở bên nàng bao lâu rồi nhỉ?!... hình như cũng khá lâu rồi. Nàng chưa bao giờ tính toán từng ngày như vậy.

Nàng cho hắn làm bảo tiêu của nàng ba năm...

Ba năm nghe có vẻ không ngắn cũng không dài.

Thời gian lại trôi rất nhanh...
...nhanh đến nỗi không bao giờ chờ đợi ai cả...

Nếu như...

Đến lúc đó hắn được tự do... vậy hắn sẽ đi sao?

À không... hắn từng nói với nàng là hắn sẽ bên cạnh nàng mãi mãi.

Nhưng nàng lại không thể ích kỷ giữ lại hắn "mãi mãi" được.

Hắn còn có cuộc sống riêng của hắn, sau này còn phải cưới vợ sinh con, xây dựng một gia đình cho riêng mình.

Nhưng không hiểu sao cứ nghĩ đến ngày đó... nàng lại cảm thấy như có gì đó chặn ngang tim làm nàng rất khó thở.

" Thì ra là vì hắn nên nàng không đến tìm ta"

" Tại sao ta phải tìm ngươi???"_ Nàng nhẹ kéo góc chăn đắp cho Dương Hàn Long... sau đó quay lưng lại đi ngang qua hắn ra khỏi phòng.

Đoan Hiên cười nhạt đi theo nàng...

" Vậy mà ta nghe được tin có ai đó từng đến phòng cũ tìm ta... sau đó lại thất vọng vì không tìm được ta"

" Hừ... cũng có thể người đó đến xem ngươi chết chưa để còn mở tiệc ăn mừng"
" Nàng muốn ta chết thật sao?"

Giọng nói buồn man mác làm bước chân nàng khựng lại.

Một vòng tay ôm nàng từ phía sau...

" Một lát thôi..."

Nàng cũng không chống cự với hắn, mặt ngước lên trời... lúc này mặt trời đã ló dạng mang theo những vết sáng màu cam vàng xuyên qua mảng trời đêm...

Đã bắt đầu một ngày mới rồi...

" Đoan Hiên... ta và ngươi... ở kiếp trước là gì của nhau?"_ Thật ra nàng muốn hỏi thêm cả Dực nữa nhưng nàng chợt nhớ thái độ khác thường của Đoan Hiên khi mỗi lần nàng nhắc đến tên Lãnh Minh Dực trước mặt hắn.

Cứ như cái tên đó là cấm kỵ với hắn vậy...

Vòng tay hắn xiết chặt hơn... hắn chôn mặt vào vai nàng, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cứ như xuyên thẳng vào lý trí nàng.

" Đoan Hiên..."

" Thời gian sắp tới nàng đừng nên dính vào Lâm Như Tuyết và... Thần Giáo. Mọi chuyện cứ để ta..."
Hắn nói xong rồi buông nàng ra rời đi mất. Nàng quay lưng lại thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa...

Hắn tìm gặp nàng chỉ để khuyên nàng đừng động vào Lâm Như Tuyết sao? Còn cả Thần Giáo nữa... không lẽ bọn chúng đang có âm mưu gì với nàng?!

Còn một điều nữa...

Nàng đặt tay mình lên ngực trái...

Nàng đã bắt đầu tin tưởng Đoan Hiên từ khi nào vậy...?

Tại sao nàng không có một chút nghi ngờ nào trong lời nói của hắn?

《Dực...

Huynh đang ở đâu vậy?

Trong lòng ta đang rất rối... cứ như có lớp màng mỏng chặn ta tiến về phía trước.

Lớp màng này... ta lại không thể nào xé bỏ nó được.

Nếu huynh không mau trở về... ta sợ... bản thân sẽ mãi bị chun vùi trong sự mịt mờ này... không cách nào thoát ra được》

........................................................................

Cuối cùng trận thi đấu đầu tiên cũng được mở ra...
Sương sớm cũng đã biến mất đi chỉ để lại những giọt sương đọng trên lá, mùi hương dược liệu bay thoang thoảng theo làn gió mát dịu...

Mọi người đều rất háo hức mong đến ngày này nên đã tập trung ở sảnh đài từ sớm. Có người mang theo tự tin đến thi đấu, có người thì chỉ mong được chiêm ngưỡng những đan dược cấp cao sẽ được luyện thành... mỗi người đều có mục đích riêng mà đến đây.

" Tiểu Kỳ, đệ ổn chứ?"_ Vũ Hồng lo lắng, Thiên Kỳ đêm qua ngủ rất trễ... dường như chỉ được ngủ có hai canh giờ. Ngủ không đủ giấc sẽ rất ảnh hưởng đến tinh thần...

" Đệ ổn. Đệ sẽ cố gắng giành chiến thắng"_ Đôi mắt hằn lên vết thâm đen nhưng lại hiện rõ sự phấn chấn.

" Oáp~ Nhạc Phượng Hy đâu?! Chưa đến sao?"_ Hoàng Ái Ny ngó dáo dác tìm người.

Vũ Hồng lắc đầu... từ sớm nàng có đến tìm tỷ tỷ nhưng không thấy tỷ tỷ ở trong phòng.
" Oáppp~ Chắc là đang ngủ nướng rồi~"_ Hoàng Ái Ny mệt mỏi ngáp lên ngáp xuống.

" Bấm mạnh ở đây... và ở đây sẽ giúp tỉnh táo hơn"_ Nhạc Phượng Hy thình lình xuất hiện sau lưng Ái Ny, tay bấm huyệt Bách Hội ở trên đỉnh đầu sau đó day day hai bên thái dương cuối cùng là bấm mạnh vào huyệt Hợp Cốc ở bàn tay...

" Á... đau đau"

" Tỉnh chưa?"

" A! Tỉnh rồi! Hay thật!!!"_ Hoàng Ái Ny mắt sáng lên.

" A! Long ca, huynh tỉnh rồi sao?"_ Nhạc Thiên Kỳ vui mừng nhìn bóng dáng đen ở phía sau Nhạc Phượng Hy

Hắn điềm đạm gật đầu tỏ ý hắn đã khỏe.

" Ngươi cả đêm là ở bên cạnh hắn sao?"_ Bạch Khinh Lục trợn mắt hỏi.

" Ừ. Ta muốn châm cứu cho hắn để vết thương mau chóng hồi phục"

" Vậy... cả đêm tỷ không chợp mắt nghỉ ngơi tý nào sao???"

" Ta có nghỉ ngơi... đừng lo lắng"_ Nàng mỉm cười xoa đầu Vũ Hồng sau đó quay sang Thiên Kỳ.
" Sẵn sàng chưa?"

" Đệ đã sẵn sàng. Tỷ tỷ! Tỷ có thể gọi Tiểu Cầu với Tiểu Phụng ra đây không? Đệ muốn chúng xem đệ thi đấu"

" Ta... xin lỗi đệ. Bọn chúng vẫn còn đang bế quan tu luyện nên không thể ra ngoài được"_ Nàng bịa ra lý do. Bây giờ sức mạnh nàng vẫn chưa quay lại... nàng lại không thể để lộ chuyện này ra ngoài được.

" Vậy sao...?"_ Nhạc Thiên Kỳ có vẻ buồn buồn.

" Đệ phải làm chúng hối hận khi không được chứng kiến khoảng khắc chiến thắng của đệ"_ Nàng cố gắng khích lệ.

" Ừm, đệ sẽ chiến thắng!"_ Hắn phấn chấn lên ???

" Thánh Tử và Thần Sứ đã đến!!!"

Mọi người không hẹn mà ngước nhìn...

Lâm Như Tuyết yêu kiều với bạch y phiêu dật, tay còn khoác dải lụa mỏng dài tung bay theo từng bước chân, ánh nắng vàng êm dịu từ trên cao chiếu xuống cứ như đang ôm ấp cả thân người nhỏ nhắn và xinh đẹp của Lâm Như Tuyết. Đi bên cạnh là Đoan Hiên với phong thái thanh cao, lãnh đạm, mái tóc đen xỏa dài tự nhiên, bước đi khoan thai, trên người khoác áo bào màu bạch kim, dưới ánh nắng xuyên qua có thể thấy ẩn hiện những con rồng ánh kim vô cùng sống động...
Hai người đi song song với nhau cứ như đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.

Mãi ngắm nhìn hào quang của Lâm Như Tuyết nên không ai nghĩ đến sự biệt tích đột ngột của vị Thánh Nữ luôn đi cạnh Đoan Hiên - Tống Nghi.

Đoan Hiên và Lâm Như Tuyết được xếp ngồi ở vị trí cao nhất, nơi chủ trì cuộc thi đấu có thể quan sát rõ bao quát cả sảnh đường. Thành chủ Đông Kình ngồi ở bên trái Đoan Hiên, vài vị gia chủ của các gia tộc lớn ngồi khuất phía sau...

Dưới một bậc là vị trí cho các vị ban giám khảo giám định và chấm điểm bao gồm bốn Luyện Đan Sư lão luyện là chủ hội đến từ hội Luyện Đan của tứ quốc để đảm bảo công bằng, công minh.

" Sư muội... đề thi là do các trưởng bối trên kia quyết định...Những vòng đầu thường sẽ ra đề dễ và lấy thời gian ngưng đan để tính điểm, các học viên đều rất tự tin... không biết sư muội có ý kiến gì không?"_ Dịch Tư hỏi.
" Bảo họ luyện được thế nào thì cứ luyện có điều... đừng quá khinh địch"_ Ba nước kia cũng có rất nhiều nhân tài, nhiều năm như vậy mà có thể đạp Minh Lãm xuống hạng thì không thể coi thường được.

" Được"_ Dịch Tư đi thông báo.

" Tiểu Kỳ, đệ cứ tùy theo khả năng của mình làm, không được gắng sức cũng không được liều mình. Những vòng đầu thì cứ thong thả, tập trung quan sát tình thế..."

Nhạc Thiên Kỳ nghe rồi gật đầu liên tục... ngoan ngoãn ghi nhớ những lời dặn dò của tỷ tỷ.

" Trước khi cuộc thi bắt đầu, ta đại diện cho Thần Giáo mở lời vài câu..."_ Lâm Như Tuyết đứng lên dõng dạc nói, đôi môi anh đào mọng nước bật lên âm thanh thánh thót mê người.

" Tế Ty và Nữ Thần đều rất coi trọng nhân tài. Biết rằng mọi người có mặt ở đây đều là người có thực lực, nhờ vào Tứ Đồ Quốc để so tài với nhau. Vì vậy, Tế Ty đã cho ta và Thánh Tử đến đây, một là vì để được thưởng thức cuộc thi đấu lớn thế này đồng thời học hỏi thêm... hai là thay mặt Thần Giáo để mời các vị đến Thần Điện làm khách..."
Mọi người bắt đầu xôn xao... Thần Điện không phải ai muốn thì tới, nghe nói Thần Điện được xây dựng ở một hòn đảo ở giữa biển khơi. Đó được xem là vùng đất linh thiêng được thần ban tặng, là một nơi tràn ngập linh khí, nếu tu luyện ở đó một ngày một đêm thì đã tương đương với việc tu luyện ở ngoài 1 tháng, ngoài ra còn có các thánh vật huyền bí chưa được nhận chủ. Thánh địa được bao bọc xung quanh bởi kết giới quang minh kết hợp với kiếm trận cấp cao và đoàn thủy thú mạnh bạo.

Nếu tự ý đột nhập vào lãnh thổ linh thiêng ấy chỉ có con đường chết. Nhưng... ngược lại, khi được vinh hạnh bước vào đó thì đã chứng minh bản thân là một cường giả rất mạnh, nếu may mắn có lẽ sẽ được bất kỳ thánh vật ở đó nhận làm chủ... và điều đặc biệt là có thể chính thức trở thành giáo đồ của Thần Giáo.
Người nào cũng muốn bản thân ngày càng tiến cao hơn và Thần Giáo chính là mục tiêu to lớn mà ai cũng ao ước.

"... Tứ Đồ Quốc là trận đấu giữa bốn nước lớn, vì vậy sau khi kết thúc thi đấu, nước nào giành được vị trí dẫn đầu thì sẽ trở thành khách quý được bước chân vào thánh địa của Thần Giáo"

Lâm Như Tuyết mỉm cười nhìn xuống khán đài, nơi Nhạc Phượng Hy đang đứng.

"... và ta cũng từng là học viên của Quốc Hinh dù chỉ trong thời gian ngắn, ta còn sinh ra và lớn lên ở Minh Lãm quốc... ta rất hy vọng Minh Lãm sẽ không thất bại như những lần trước, các đồng học hãy cố gắng đạt nhiều chiến thắng..."

" Không ngờ Thần Sứ như vậy lại kỳ vọng với Minh Lãm... nhiều năm nay Minh Lãm đã không còn mạnh nữa, chỉ còn là một nước yếu ớt phải chịu thất bại với các nước khác thôi~"_ Một thành viên của Giao Long cười nhạo.
" Đúng vậy! E rằng... Thần Sứ lần này sẽ phải thất vọng thôi"

" Ta thấy chả có gì để thất vọng! Ta nghe nói Thần Sứ từng ở trong Quốc Hinh học viện cũng không suиɠ sướиɠ gì, không bao lâu liền rút khỏi học viện sau liền được Thần Giáo thu nhận..."_ Bên Thương Vũ cũng hòa theo phong trào...

" Tại Quốc Hinh... à không, phải là cả Minh Lãm đều không biết quý trọng nhân tài"

" Với thực lực cường đại của Thần Sứ mà còn cần đến Minh Lãm sao?!"

" Thua nhiều lần rồi mà Minh Lãm vẫn đến tham gia Tứ Đồ Quốc sao? Thật tức cười!!!"

" Các ngươi không biết đấy thôi. Minh Lãm đến đây chắc là để cho chúng ta tập luyện trước khi đấu chính thức... hahaha..."

Người này đến người khác bắt đầu nhìn nhóm Minh Lãm như một trò đùa.

" Thật quá đáng!"_ An Nhiên cau mày khó chịu.

" Rõ ràng là Lâm Như Tuyết khơi mào trước!!! Biết ngay là nàng ta chẳng có ý tốt gì với chúng ta mà"_ Bạch Khinh Lục hất mặt lên chỉ Lâm Như Tuyết.
Lúc này Lâm Như Tuyết như muốn nói giúp Minh Lãm, khuyên nhủ mọi người... nàng ta càng trở thành "thánh mẫu" hiền dịu, thuần khiết, tốt bụng trong mắt người đời.

Bên nhóm Minh Lãm, sắc mặt ai cũng biến xấu, nổi tức giận như muốn phun trào ra.

" Không cần để ý. Muốn đánh giá cao thấp thì cứ lấy thực lực ra mà nói chuyện"_ Nhạc Phượng Hy bình ổn lại các học viên.

" Đúng vậy. Chúng ta sẽ cho chúng thấy như thế nào là thua cuộc!"_ Một học viên bắt đầu phấn chấn nói.

" Đúng vậy!!! Chúng ta không được để Minh Lãm mất danh dự được!!!"

Lúc ở học viện, mọi người đã được Nhạc Phượng Hy rèn luyện từ thể chất đến tinh thần rất nhiều. Phải thật kiên nhẫn... không thể để mấy lời xấu xa này làm ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu được!!!

Bây giờ Nhạc Phượng Hy trong lòng họ đã trở thành một cường giả rất đáng để kính trọng và học hỏi, ngược lại... Lâm Như Tuyết trở thành cái gai trong mắt họ, một người vì hư vinh, danh quyền mà từ bỏ nước nhà.
........................................................................

Chập này trên 3500 từ đó nha ???