Lộc cộc... lộc cộc...
" Tránh ra!!!"
Một đoàn binh lính đông đúc tiến đến về phía quán trọ... Người dẫn đầu đoàn lính chính là Lưu Trác Thiên.
" Thưa tướng quân! Chúng ta xông vào chứ!?"_ một tiểu tướng chắp tay đợi lệnh.
Hắn gật đầu. Tên tiểu tướng hô lớn.
" Có người báo án rằng quán trọ này đang có sát nhân đã thảm sát tất cả những người trong quán. Người đâu! Chia nhau bao vây khắp quán trọ này, còn lại theo ta xông vào truy bắt phạm nhân!!!"
" Rõ!!!"
Người dân hiếu kỳ tụ tập lại...
" Nghe nói có ai đó gϊếŧ người rồi... ghê quá!!!"
" Thành chủ điều ra một đoàn lính thế này hẳn tên phạm nhân kia rất mạnh đó, chúng ta tốt nhất tránh xa chỗ này đi"
" Ta rất tò mò không biết phạm nhân đó là người như thế nào? Gϊếŧ người không gớm tay"
" blablabla... "
" Tướng quân... không có người"_ một tên tiểu tướng bước ra thông báo.
Lưu Trác Thiên cau mày khó chịu... Chẳng phải hắn ta nói đã cầm chân bọn chúng lại rồi sao??? Sao bây giờ lại không còn một bóng người?!!
Hắn xuống ngựa bước vào trong quán.
Mọi vật trong quán đều lộn xộn cả lên, những bộ phận rời rạc của con người đều bị phân tán khắp nơi...
" Theo điều tra... thần thấy ở đây từng có cuộc ẩu đả lớn...nhưng không hiểu tại sao lại không gây chú ý đến người dân bên ngoài hơn nữa..."
" Cho người xử lý gọn nơi này..."_ Lưu Trác Thiên bất chợt cắt ngang.
" Nhưng..."_ Còn chưa điều tra xong, các dấu vết, vật chứng trong hiện trường còn chưa thu thập sao lại bảo dọn dẹp hết???
" Đây là lệnh!!!"
" Vâng... tuân lệnh!"_ Bàn tay tiểu tướng nắm chặt. Lệnh cấp trên hắn không thể không tuân theo nhưng... vụ án này còn có nhiều điều cần phải điều tra, hắn không cam tâm bỏ cuộc như vậy.
Lưu Trác Thiên bực tức đạp vỡ mảnh gỗ dưới chân!!! Lại để bọn chúng thoát! Hắn làm sao trở về thông báo cho gia phụ biết đây?!
........................................................................
" Nàng vẫn ổn chứ?"_ Hoàng Việt Minh bế nàng đặt dựa vào một gốc cây.
" Vẫn còn sống..."_ Nàng nhăn mặt vì đau.
" Chúng ta đã đi khá xa rồi, sẽ không ai truy sát được chúng ta đâu"_ Vân Chung vừa thở dốc vừa nói.
" Này! Dương Hàn Long! Ngươi muốn làm gì???"_ Tiếng Đông Phương Triệt thét lên.
Mọi người quay lại thì thấy mặt Dương Hàn Long tối xầm lại, cả người tràn đầy sát khí, tay chỉa kiếm vào An Hiểu. Đông Phương Triệt đỡ lấy An Hiểu còn đang bất tỉnh, cảnh giác nhìn hắn.
" Long... dừng tay lại"_ Nàng mệt nhọc nói.
" Là nàng ta đâm nàng bị thương"_ Dương Hàn Long tức giận nói. Lúc đó do có Nguyễn Trang cản trở, hắn không kịp cứu nàng... Nếu không phải đúng lúc đó hai huynh đệ Vân Chung đến giải cứu kịp thời thì có lẽ nàng đã...
" An Hiểu là do hắc y nhân kia điều khiển, nàng ấy không có lỗi. Ngươi bình tĩnh lại đi"_ Tiêu Vận nói.
" Được rồi... Ta không truy cứu chuyện này, ngươi cũng không cần... a... "_ Nàng ôm chặt vết thương ở bụng, máu lại tràn ra thêm nữa rồi.
Dương Hàn Long lập tức thu kiếm lại chạy đến bên nàng, không dấu vẻ lo lắng.
" Nàng đừng nói nữa... bây giờ phải cầm máu lại cho nàng"_ Hoàng Việt Minh đút cho nàng đan dược điều trị... nhưng nó cũng không mang lại tác dụng gì nhiều.
" Ta có thể tự điều trị... đừng lo lắng"_ nàng an ủi bọn hắn. Hoa Mẫu Đơn trong người nàng đang bắt đầu trị thương cho nàng sau đó nàng sẽ kết hợp với nước linh tuyền là sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi... May mà sức đâm của An Hiểu không được mạnh lắm vì vậy vết thương nàng cũng không đến nỗi nghiêm trọng quá. Nhớ lại trước kia, nàng đã từng bị đạn bắn xuyên người nhưng nàng vẫn có thể sống sót đấy thôi~ Bảo Minh còn nói nàng sống dai như đỉa, gϊếŧ hoài không chết!!! ?
" Có lẽ đám binh lính đã đến đó rồi, không thấy các ngươi ở đó, bọn chúng cũng không có cớ gì truy bắt các ngươi"_ Vân Kiệt nói.
" Không ngờ có người lại gài bẫy các ngươi như vậy, nếu không kịp thời thoát ra, không chết thì cũng bị gán oan tội danh phạm tội"_ Vân Chung lắc đầu.
" Rốt cuộc bọn chúng là ai? Ngay cả thái tử cũng dám kéo vào không lẽ... là phe phản động muốn gây chiến tranh?"_ Đông Phương Triệt cau mày.
" Không phải... Mục tiêu của chúng là ta, những người khác chỉ là vì có quan hệ với ta nên mới bị liên lụy mà thôi"_ Nàng nhàn nhạt nói. Đôi mắt nhắm nghiền, tập trung đổ linh lực vào Mẫu Đơn để hỗ trợ trị thương.
" Sao nàng lại nói vậy? Không phải là lỗi của nàng..."_ Hoàng Việt Minh khó chịu nói. Nghe cách nói của nàng cứ như muốn tự trách bản thân vậy.
" Đúng vậy! Không phải lỗi của ta, là do các ngươi tự rước phiền phức vào mình thôi"_ Nàng vẫn không mở mắt, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch lên...
" Nhạc Phượng Hy!!! Ngươi nói vậy là có ý gì? Tất cả đều là lỗi của bọn ta sao??? Là bọn ta tự bám vào ngươi để rước phiền toái sao?"_ Đông Phương Triệt đứng bật dậy cau mày nói.
Nàng không trả lời nhưng lại nở nụ cười tỏ ý rằng nàng không phủ định ý nói của hắn.
" Nhạc Phượng Hy! Ta nói cho ngươi biết. Vốn dĩ lúc đầu đồng ý làm bằng hữu với ngươi là vì hứng thú với tính cách sảng khoái của ngươi nhưng xem ra... Hahaha ngươi nói đúng rồi đó! Từ khi quen biết ngươi, chúng ta đã gặp phải không ít phiền phức, vừa rồi lại xém nữa bị nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ... Ta đã lầm khi kết bạn với ngươi rồi"_ Đông Phương Triệt nói một tràng dài... Tất cả đều tỏ rõ sự tức giận. Hắn thật sự không thể bình tĩnh nỗi, hình ảnh Bạch Khinh Lục toàn thân đầy máu, An Hiểu xém bị Dương Hàn Long gϊếŧ... mọi người đều gặp tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chút nữa là mất mạng. Hắn cũng không muốn đổ hết lỗi cho Nhạc Phượng Hy nhưng chính nàng lại khơi mào trước, làm sao hắn không tức giận được chứ!!?
" Triệt!!! Không được nói nữa!!!"_ Hoàng Việt Minh quát lên.
" Minh... Ta và Lục đã theo ngươi từ nhỏ, nếu không xét theo quan hệ bạn bè thì bọn ta có nhiệm vụ bảo hộ cho ngươi. Bình thường bọn ta đều tôn trọng mọi ý muốn của ngươi... nhưng lần này... xin lỗi ta không làm được, ngươi đừng quên ngươi là thái tử của Minh Lãm quốc, tính mạng của ngươi cũng không đơn giản là một mạng người... "_ Đông Phương Triệt nói xong liền quỳ xuống trước mặt Hoàng Việt Minh_ "Điện hạ! Cầu người trở về cùng thuộc hạ"
" Triệt..."
" Nếu điện hạ không chấp thuận, thuộc hạ không còn cách nào ngoài việc chết để bồi tội với triều đình"_ Hắn rút kiếm ra nâng bằng hai tay lên ngang ngực tỏ ý kiên quyết.
" Nè!!! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này??? Không phải lúc này mọi người nên đồng lòng lại để nghĩ cách đối phó với kẻ thù sao??? Nhạc Phượng Hy... ngươi nói gì đi!!!"_ Vân Chung thấy tình cảnh căng thẳng nên muốn hòa giải.
" Ngươi muốn ta nói gì đây???"_ Nàng mở mắt ra, trong tình cảnh bây giờ nàng vẫn tỏ thái độ dửng dưng, không quan tâm.
" Thì... ừm... ờmm..."_ Ta muốn giúp ngươi hòa giải mà ngươi lại làm khó ta là sao!? ToT
" Được rồi... Ta nói!"_ Nàng đứng dậy, khoanh tay dựa vào thân cây.
" Vốn dĩ ngay từ đầu ta đã cảnh báo trước cho các ngươi vì vậy những chuyện đã xảy ra vừa qua, không thể nào cho ta gánh hết trách nhiệm nặng nề này được! Bây giờ chúng ta đã thẳng thắn với nhau như vậy thì ta cũng không muốn day dưa gì nhiều... Vốn dĩ ta đã sống một thân một mình, không người thân, không bạn bè...thế nên sau này ta cũng không cần..."
" Kẻ thù ta có rất nhiều, khi lên 8 tuổi tay cũng đã từng nhuốm nhiều máu tươi chỉ vì sinh tồn. Vì vậy... ta hiểu ý của ngươi... Đông Phương Triệt, ai mà không muốn sống chứ, để sống sót thì cái gì cũng có thể làm... lựa chọn tránh xa ta thì đó là một ý không tồi. Ta cũng không trách ngươi hay hận ngươi"
" Nàng đang nói vớ vẩn gì vậy? Tại sao lại không có người thân, bạn bè? Chẳng phải nàng có Thiên Kỳ, Vũ Hồng...còn có ta, nàng không phải là một mình"_ Tiêu Vận nắm chặt bờ vai nhỏ của nàng. Không hiểu sao nghe lời nói của nàng hắn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại thấy hợp lý vô cùng, nhưng chính sự hợp lý đó lại làm cho hắn sợ...
Hắn sợ... nàng không thuộc cùng một thế giới với hắn.
Hắn sợ... nàng có thể tan biến đi bất cứ lúc nào...
Dương Hàn Long lúc này cũng có suy nghĩ giống như Tiêu Vận, tay nắm chặt Tuyền Hỏa để cố nén sự tức giận và sợ hãi...
" Đó là của Nhạc Phượng Hy... không phải là của ta"_ Nàng nhàn nhạt cười như không cười.
Đúng vậy! Tất cả của thế giới này đều là của nguyên chủ, nàng chỉ vì muốn báo đáp nguyên chủ đã cho mượn xác, mượn thân phận để sống tiếp mà thôi. Nàng vẫn không nên đặt nhiều tình cảm vào những thứ vốn không phải là của mình nếu không... sau này nàng sợ bản thân sẽ không thể buông bỏ được.
" Không phải nàng là Nhạc Phượng Hy sao? Nàng đừng đùa nữa!"_ Hoàng Việt Minh cũng lo lắng không kém, hy vọng nàng sẽ phá lên cười rồi nói nãy giờ chỉ muốn đùa vui với mọi người mà thôi...
" Ta là Nhạc Phượng Hy... nhưng không phải là Nhạc Phượng Hy mà các ngươi từng biết"
" Người ta biết chính là nàng"_ Dương Hàn Long bất chợt lên tiếng.
Nàng nhìn hắn một lát... sau lại quay đi... Nàng không muốn cho ai thấy biểu cảm của nàng lúc này. Khi gặp Dương Hàn Long, không phải vì hắn là sát thủ giống như nàng hay vì khuôn mặt đẹp của hắn mà là cái cảm giác quen thuộc từ tận sâu trong linh hồn. "Chính là hắn! Tìm được hắn rồi!!! "_ Trong đầu nàng luôn oang oang giọng nói thúc giục ấy... Vì vậy nàng đã phá vỡ quy tắc trước giờ để thu nhận một người xa lạ đến bên cạnh mình... và luôn tin tưởng hắn tuyệt đối.
Một người xa lạ như hắn nhưng lại mang cho nàng cảm giác an toàn và dựa dẫm... giống như hắn ở bên cạnh nàng vốn là điều hiển nhiên. Sau này gặp Lãnh Minh Dực rồi Tiêu Vận, Hoàng Việt Minh... cũng tự nhiên tiếp nhận bọn hắn. Bây giờ nghĩ lại... nàng lại tự cười bản thân, có lẽ nàng đã quá buông thả bản thân rồi.
" Trận đấu có lẽ đã kết thúc rồi"_ Vân Kiệt ôm kiếm ngước lên trời. Có lẽ hắn muốn giải vây tình huống khó thở này...
Vân Chung hiểu ý phối hợp lấy ra Thông Hữu Tiên ném xuống đất...
" Các ngươi mau trở về đi kẻo bị nghi ngờ, bọn họ cũng cần được chữa trị sớm"_ Vân Chung hướng mắt về phía bốn người đang bất tỉnh sau lại dời mắt về mảng đỏ chói trên bụng nàng. Thật là... nàng dù gì cũng là nữ nhân, vết thương nặng như vậy tỏ ra yếu đuối một chút không được sao??!
" Chúng ta cần có thời gian để bình tĩnh lại, trở về thôi"_ Hoàng Việt Minh nói.
" Sau khi Tứ Đồ Quốc kết thúc, hãy đến Hoa Mộng Lâu gặp một kỹ nữ hiệu là Ngọc Lan"_ Vân Chung nói nhỏ cho nàng biết sau đó nhanh chóng phi thân cùng Vân Kiệt biến mất sâu trong rừng.
Hoa Mộng Lâu? Kỹ nữ? Nơi đó là kỹ viện!!!
Tại sao bọn hắn lại muốn nàng gặp người tên Ngọc Lan đó?!!
........................................................................
Trận đấu kết thúc, đội thắng lại là Đại Hồ. Hoàng Ái Ny vì thất bại mà tỏ ra khó chịu, cứ luôn miệng nói thua không tâm phục khẩu phục rồi làm nháo lên.
Việc Đại Hồ thắng thì cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng. Bọn họ từ nhỏ sống trên thảo nguyên rộng lớn, đất rộng dân ít vì vậy họ luôn sống đoàn kết theo tập thể, thường cùng nhau lập tổ đội đi săn bắt nên sự ăn ý của họ không ai có thể chối cãi được.
Nhạc Phượng Hy mệt mỏi bước ra khỏi phòng. Nàng vừa chữa trị cho An Hiểu. Đối với Bạch Khinh Lục và An Nhiên chỉ bị ngoại thương, chỉ cần cho hai người uống nước linh tuyền phối hợp cùng đan dược nàng luyện chế thì sẽ nhanh chóng hồi phục lại. Chỉ có Nguyễn Trang và An Hiểu...
Đến bây giờ nàng vẫn không tìm ra được lai lịch độc có trong người họ. Với loại độc này, họ sẽ trở thành con rối không cảm xúc chỉ biết nghe theo lệnh của người khác. Nhớ lại lúc tên hắc y nhân kia huýt sáo lên, lập tức hai người họ liền bị điều khiển... tức là cần phải có ám hiệu mới có thể kích hoạt độc được. Nghĩ lại thì thấy giống như thôi miên... được dùng trong tâm lý học. Trước đây môn học này nàng lại không để tâm đến nên nàng cũng không hiểu nguyên lý khống chế tâm trí con người là như thế nào.
Bây giờ đã sắp nửa đêm... nàng lén lút đến từng phòng để chữa bệnh cũng vì ngại gặp mọi người. Lúc đó... có lẽ nàng bị mất máu quá nhiều nên não không kịp thông, lại đi gây sự với bọn hắn còn nói ra những chuyện của kiếp trước... chắc giờ trong mắt họ, nàng là một người điên!!! >_
Nàng đi vòng vào tiểu hoa viên, nơi đó có một bộ bàn ghế trúc dựng dưới gốc cây đào. Mùa này không phải là mùa hoa nở, lá cây xào xạc lại mỏng manh có thể lìa cành bất cứ lúc nào. Khí lạnh ban đêm như muốn xuyên qua lớp y phục trên người mà xâm nhập vào thân thể nàng... nàng hơi rùng mình một cái rồi lấy trong không gian hai vò rượu và một ly rượu nhỏ.
Rượu không phải là thứ nàng thích. Trước đây chỉ khi làm nhiệm vụ, để mục tiêu không đề phòng nàng mới phải uống rượu để tiếp cận được họ. Nhưng giờ đây nàng lại cảm thấy nhớ cái vị đắng nồng của rượu, nhớ cái cảm giác say để không phải suy nghĩ nhiều.
Một luồng gió lạnh thổi qua cuốn theo những chiếc lá đào bay xuống, trong khung cảnh đó, có một thanh thiếu niên đang ngồi uống rượu...
Bất chợt ly rượu trong tay nàng rời khỏi tay nàng, nàng ngước lên bắt gặp ánh mắt như lửa đốt của Dương Hàn Long.
" Nàng đang bị thương..."
Nàng hiểu ý hắn nói. Hắn lo lắng cũng phải...
Nàng mới bị một cây gỗ xuyên qua bụng, ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa... vẫn là không nên sử dụng chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ như rượu...
Hahaha... Xem ra một bác sỹ như nàng cũng có ngày bị người không phải là bác sỹ nhắc nhở!!!
" Long... Đây là rượu thuốc"_ Nàng nói dối không chớp mắt. Mặc dù lúc này bụng nàng quả thật có chút nóng ran cộng thêm cái cảm giác đau thấu bên trong ruột... xem ra hệ tiêu hóa của nàng vẫn chưa hồi phục tốt nhỉ?! Nhưng mà... nàng vẫn còn muốn uống thêm rượu.
Nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn... hình như hắn không tin nàng. Từ khi nào mà hắn lại hoài nghi nàng thế này? Không phải lúc nào hắn cũng tin tưởng nàng tuyệt đối sao? Thôi rồi... không phải hắn còn nhớ những lời điên khùng kia của nàng chứ!?
" Thôi được! Ta không uống nữa, ngươi không được nhìn ta như vậy!!!"_ Nàng chỉ tay vào mặt hắn.
Dương Hàn Long thở dài đặt kiếm trên bàn rồi ngồi ở ghế đối diện.
Hắn cau mày nhìn hai vò rượu, một cái vẫn còn hơn phân nửa, một cái thì đã lăn long lóc trên bàn... xem ra nàng đã uống khá nhiều rồi.
" Long! Ngươi cũng muốn uống sao? Hai chúng ta hôm nay phải đại chiến ba trăm hiệp điiii"_ Nàng cười ha hả.
" Nàng còn muốn uống???"_ Lại còn muốn rủ hắn uống chung?! Sắc mặt hắn đen dần...
" Hình như chúng ta chưa bao giờ uống rượu cùng nhau. Nói thật ta cũng không thích uống rượu, nó còn không ngon bằng trà của ngươi và Dực pha nữa... nhưng ta lại không thể không công nhận rằng rượu là một thứ rất tốt để khôi phục tâm trạng con người!!!"_ Nàng vừa luyên thuyên vừa giơ vò rượu lên để quảng cáo.
" ...."
Hắn cứ im lặng nhìn nàng, nàng thì cứ luôn nói chuyện không ngừng nhưng nói mãi mà không được đáp nhận lại thì nàng lại hết chuyện để nói tiếp, không khí bỗng dưng im ắng... thậm chí còn có thể nghe tiếng viu viu của làn gió sương lướt qua.
" Thật là... ngươi không nói gì đi. Nói chuyện với ngươi cứ như đang tự nói chuyện một mình vậy!?"_ Nàng chu môi bực bội.
" Nàng vừa đi chữa trị cho bọn họ?"_ Hắn mở miệng hỏi.
" Phải. Quả là không có chuyện gì có thể giấu được ngươi a~"_ Nàng chống cằm, tay kia gõ từng nhịp lên mặt bàn. Chờ mãi mà vẫn không có câu hỏi tiếp theo... nàng không chịu được ngước lên nhìn đối diện vào hắn.
" Không phải ngươi vẫn còn muốn đâm An Hiểu một kiếm chứ?"
"...."
" Nè! Không được ta đồng ý thì không được làm càn nha. Dù sao An Hiểu cũng là..."_ Cái từ "bằng hữu" kia nàng lại không thể nói ra được... Không khí lại một lần nữa im lặng.
Mãi lúc sau nàng mới bâng quơ nói...
" Nước mắt..."
Dương Hàn Long kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp...
" Lúc mà An Hiểu đâm ta, ta đã thấy nàng khóc... Có lẽ mặc dù thân thể nàng bị điều khiển nhưng vẫn giữ được ý thức, tận mắt thấy bản thân làm điều không phải theo ý muốn của mình... cảm giác đó hẳn rất khó chịu và đau đớn"
" Mọi người đều gặp rắc rối như vậy... Tất cả đều vì ta... nếu như..."
" Không phải tại nàng"_ Hắn bất chợt cắt ngang.
Nàng mở to mắt nhìn hắn sau lại vỗ bàn cười lớn.
" Hahaha... Đúng vậy!!! Không phải tại ta, tại sao lại tại ta được chứ!? Hoàng Việt Minh cũng đã nói như vậy. Đúng không? Nhưng... nhưng..."_ Trong lòng nàng lại khó chịu lắm.
Đôi mắt hắn co rút lại nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống... nàng khóc!!!
" Thật là... gió đêm nay khô quá làm ta chảy nước mắt không ngừng"_ Nàng cố lau nước mắt.
Rồi một vòng tay rộng lớn ôm chặt nàng lại, áp đầu nàng sát vào khuôn ngực cứng ấm.
Nàng không nhịn được, xoay mặt chôn vùi vào sự ấm áp ấy rồi nức nở khóc...
Cách đó không xa...
" Ngươi nghe hết rồi chứ!?"_ Tiêu Vận dựa người vào cây cột, mắt ngước lên ngắm bầu trời đêm không trăng nhưng lại đầy sao.
Đông Phương Triệt im lặng nhìn hai bóng dáng bên kia... Thật ra vừa rồi hắn không ngủ được nên muốn vào thăm Bạch Khinh Lục. Bỗng hắn thấy Nhạc Phượng Hy đang chữa trị cho Bạch Khinh Lục sau đó lại đi đến căn phòng khác...
Hắn biết con người Nhạc Phượng Hy rất tốt, lại trọng tình trọng nghĩa. Những lời quá đáng mà hắn đã nói với nàng cũng chỉ là tức giận mà thôi... nhưng khi nghĩ đến Bạch Khinh Lục vẫn còn hôn mê nằm trên giường hắn lại lo sợ, hắn càng lo lắng hơn về Hoàng Việt Minh. Có lẽ bắt Hoàng Việt Minh tránh xa Nhạc Phượng Hy là một điều đúng.
Nhưng qua màn đối thoại kia... hắn lại có cảm thấy bản thân rất hèn nhát, lại ích kỷ đẩy hết mọi tội lỗi lên một nữ nhân. Là do hắn không bảo hộ tốt thái tử, là hắn không kịp ngăn cản Bạch Khinh Lục bước vào đó trước... trong khi Nhạc Phượng Hy cố gắng cứu sống tất cả mọi người thậm chí còn bị thương nặng thì hắn lại không hề bị mất sợi lông nào mà an toàn thoát ra ngoài.
Đông Phương Triệt ơi là Đông Phương Triệt!!! Ngươi từng tự hào là con cháu Đông Phương gia, mang trong người dòng máu hào khí anh kiệt của tổ tiên nhưng nay lại hèn nhát, không có bản lĩnh của một nam tử hán lại càng thiếu trách nhiệm... Hắn còn không mạnh mẽ bằng một nữ nhân như Nhạc Phượng Hy.