Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 135




Trận đấu cuối cùng... trận đấu mà hầu hết mọi người đều háo hức mong chờ đã được diễn ra.

Lúc này các thí sinh đang xếp hàng để bóc số...

Nhạc Phượng Hy thò tay bóc đại một mảnh giấy đưa cho người đại diện ghi danh rồi đi xuống... cũng không quan tâm mình sẽ đấu với ai.

Nàng lúc này còn chưa được tỉnh táo lắm, đầu vẫn còn oang oang, tay chân rã rời, đặc biệt là đôi mắt sưng vù... nhìn nàng bây giờ hoàn toàn không có tinh thần gì cả.

" Ôi thiên ôi!!! Giật cả mình!!! Là ngươi à? Nhạc Phượng Hy?!"_ Hoàng Ái Ny ôm ngực nhìn cái người vừa hiện sau lưng mình.

Thử hỏi ai mà nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Nhạc Phượng Hy mà không giật mình hả???

Dáng đi khom khom như cụ lão, đôi mắt lờ đờ còn có chút sưng đỏ, mái tóc được búi lên sơ sài, có vài lọn rũ xuống trước mặt... thoạt nhìn cứ như hồn ma bay vật vờ xung quanh mình vậy ?
Mới sáng sớm lại thích đi dọa người hả???

" Nhạc Phượng Hy... chỉ mới qua một đêm sao nhìn ngươi tàn tạ vậy?! Vết thương còn đau sao?"_ Hoàng Ái Ny nghiêng đầu hỏi han.

" Không... chỉ là ta có uống chút rượu... "_ Nhạc Phượng Hy vuốt mặt nói.

" Ngươi uống rượu??? Tự dưng sao lại uống rượu?! "_ Hoàng Ái Ny trố mắt ngạc nhiên, từ khi quen biết Phượng Hy, có bao giờ thấy nàng uống rượu đến nỗi xơ xác như vậy đâu?!!! Nhắc mới nhớ... từ hôm qua sau khi ai nấy toàn thân đều dính máu trở về, nàng thấy mọi người có vẻ hơi kỳ dị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

" Trời lạnh khó ngủ nên uống một chút cho ấm"_ Nàng nói dối.

" Ngươi đang bị thương đấy. Lạnh thì đốt thêm than, đắp thêm mền, sao lại uống rượu?! Thật không biết quý trọng bản thân gì cả..."_ Hoàng Ái Ny cằn nhằn nhưng vẫn không quên sai người nấu chút canh giải rượu cho Nhạc Phượng Hy.
" Làm ơn đi!!! Mới sáng sớm ta đã bị Hồng nhi mắng một trận giờ lại đến lượt ngươi..."_ Nàng nhăn mặt bịt hai tai lại.

" Ái Ny! Như vậy là được rồi... để Phượng Hy mất tinh thần là khỏi thi đấu luôn đấy"_ Hiên Viên Ngạo bước đến, hắn cũng hơi hoảng khi thấy bộ dạng của nàng lúc này.

" Đúng đó!"_ Nàng gật đầu liên tục.

" Nhưng... Vết thương ổn chứ? Chắc chắn có thể thi đấu? "_ Hoàng Ái Ny vẫn còn lo, hôm qua nàng thấy vết thương có vẻ khá nghiêm trọng...

" Tốt hơn bao giờ hết!!!"_ Nàng đứng thẳng người, tay vỗ mạnh vào bụng tỏ ý bản thân rất khỏe.

" Được rồi... Theo ta về phòng chỉnh trang lại, bộ dáng ngươi như vậy thật dọa người, trẻ nhỏ mà nhìn thấy có nước khóc thét lên"_ Hoàng Ái Ny lôi nàng đi.

Nàng mặc để Hoàng Ái Ny kéo đi, tay còn lại cào cào lại mái tóc rối... Nhìn nàng bây giờ tệ lắm sao? Hèn gì... lúc lên ghi danh, mấy người xung quanh tự dưng tản ra hết, nhìn nàng như nhìn thấy ma ? , ngay cả người ghi tên cũng run rẩy xác nhận danh phận của nàng mà không dám nhìn thẳng vào nàng... Lúc đó nàng còn tưởng do thời tiết rét lạnh nên mọi người mới run cầm cập như vậy ???
Hiên Viên Ngạo nhìn hai người rời đi mà lắc đầu... Sau đó âm trầm nhìn lên bảng lớn đang dần hiện lên các cặp thi đấu.

Lãnh Phi - Lưu Trác Thiên.

Hắn nghe nói Lưu Trác Thiên được triều đình thăng chức thành tướng quân hộ giá công chúa và phò mã trở về triều đình, cứ tưởng hắn sẽ rời bỏ cuộc thi này không ngờ hắn lại quay lại tham gia, lại càng trùng hợp khi chung cặp thi đấu với Nhạc Phượng Hy.

........................................................................

Bạch Khinh Lục và An Nhiên cũng đã tỉnh lại... Họ còn hăng hái muốn tham gia thi đấu.

Đây là trận đấu quyết định xem nước nào chiến thắng. Làm sao họ có thể bỏ qua được. Kẻ thù không rõ là ai đã hại hai người thế này, nếu không thi đấu chẳng phải để cho đối phương hả hê lắm sao!!? Không được!!! Nhất định phải đấu!!!
Nhạc Phượng Hy cũng không khuyên can họ làm gì... Thuốc của nàng đâu phải bình thường, bọn họ đã bình phục hoàn toàn rồi, chỉ cần qua thêm một ngày là sẹo cũng không còn thấy, họ đã muốn đấu thì cho đấu thôi~

" Muội thi đấu ở phía tây, đấu xong muội sẽ qua đây cổ vũ cho tỷ"_ Vũ Hồng nói.

" Ừ. Thi cho tốt!"

" Ta cũng phải thi ở phía nam, cách chỗ ngươi khá xa, e là phải bỏ lỡ nhìn ngươi thi đấu rồi"_ Hoàng Ái Ny buồn bã nói.

" Còn có trận khác mà... nói cứ như ta sẽ thua trận này quá"

" Bậy bậy bậy... ngươi mà thua thì bọn ta thắng cái gì. Thôi không nói nữa, ta đi trước đi, lát gặp lại!"

Có tổng cộng 20 trận đài được chia đều bốn phía đông - tây - nam - bắc.

Hoàng Việt Minh, Dương Hàn Long và một vài người được xếp thi đấu ở phía đông. Hoàng Ái Ny, Đông Phương Triệt, An Nhiên... thì ở phía nam. Tiêu Vận, Tống Vỹ Tinh, Vũ Hồng cùng vài người ở phía tây, số còn lại bao gồm cả Nhạc Phượng Hy, Hiên Viên Ngạo, Bạch Khinh Lục thuộc phía bắc.
Mọi người đành phải tách nhau ra...

" Cẩn thận đừng để bị thương"_ Hoàng Việt Minh nhắc nhở trước khi đi.

Dương Hàn Long có vẻ hơi cau có vì không được xếp chung chỗ với nàng. Hắn chần chừ nhìn nàng một lát rồi phải rời đi.

" Ta sẽ sớm quay lại"_ Tiêu Vận vỗ nhẹ lên đầu nàng.

Sao thái độ mấy người này có vẻ bình thường vậy??? Họ không để ý mấy lời kia của nàng sao?!

Nàng đứng ngơ ngác nhìn bọn hắn rời đi, bỗng bên phải nàng lại có giọng nói.

" Cẩn thận... "

Nàng quay sang nhìn rồi... giật mình.

Là Đông Phương Triệt!!!

Chính là Đông Phương Triệt đóooo!!!!

Cái tên này... không phải chính hắn là người phản ứng kịch liệt nhất với nàng sao??? Sao... sao giờ hắn lại tự nhiên tiếp cận nàng? Đã nói sẽ tránh xa nàng cơ mà?!

Đông Phương Triệt nhìn thái độ đầy nghi vấn của nàng... hắn thở dài rồi bước đi... Có lẽ để sau trận đấu rồi nói xin lỗi với nàng vậy.
Nhạc Phượng Hy xoa cằm suy nghĩ một hồi sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bạch Khinh Lục.

" Nhìn... nhìn ta làm gì?"

Nàng gật gù... Chắc là Đông Phương Triệt đang quan tâm bạn chí cốt của hắn, lời vừa rồi cũng là muốn nói với Bạch Khinh Lục, nàng chỉ tình cờ đứng đó thôi... Đúng vậy!!!

" Ngươi có người bạn rất tốt đấy!!!"_ Thật đáng ngưỡng mộ~

Nàng vỗ vai Bạch Khinh Lục, ánh mắt sáng ngời.

" Hả???"_ Hắn ngơ ngác. Ý nàng là muốn nói gì? Hắn không hiểu...

........................................................................

Nàng một thân thanh y đứng một bên trận đài. Phía đối diện là đối thủ đầu tiên của nàng - Lưu Trác Thiên.

" Xin được chỉ giáo"_ Nàng chắp tay hướng đến hắn chào hỏi.

" Xin được chỉ giáo"_ Lưu Trác Thiên đáp lại sau đó rút kiếm ra.

Nàng cũng nên lấy thứ gì đó ra cầm nhỉ!?
... là một chiếc quạt ngọc...

Lưu Trác Thiên khinh thường nhìn quạt ngọc nhỏ bé trên tay nàng, sau tập trung truyền linh lực vào kiếm, một ánh quang đỏ rực hiện lên.

Hắn đạp chân... thoắt một cái đã không còn bóng dáng.

Vụtttt keng!!!

Đám người quan sát phía dưới muốn nín thở...

Lưu Trác Thiên đột nhiên xuất hiện áp sát Nhạc Phượng Hy. Nàng nhanh tay lấy quạt đỡ lấy nhát kiếm giáng xuống.

" Không tệ"_ Hắn đè kiếm mạnh xuống.

" Quá khen"

Nàng hạ chân thấp xuống rồi nghiêng người sang bên phải thoát khỏi gọng kìm của Lưu Trác Thiên. Hắn linh hoạt xoay người, chém liên tục hai đạo kiếm về phía nàng.

Nàng thảy quạt bay lên trời, ngón cái và ngón trỏ của hai tay chắp lại với nhau tạo hình thoi...

" Nuốt!!!"

Thủy cầu xuất hiện dần dần to lên. Thoạt nhìn nó rất nhu mì, không có gì đáng sợ cả nhưng nó đã nuốt gọn hai đạo kiếm lửa của Lưu Trác Thiên như một con mồi nhỏ bé.
" Tách!!!"_ Nàng tách hai tay ra, tay phải nhận lấy chiếc quạt từ trên không trung rơi xuống.

Thủy cầu bỗng tách thành nhiều thủy cầu nhỏ bay vụt đến chỗ hắn rồi bao vây hắn lại.

Lưu Trác Thiên bị đứng trong vòng vây, phòng thủ không để thủy cầu chạm vào hắn.

Hắn đang chờ đòn tiếp theo của đối phương nhưng chờ mãi vẫn không thấy gì, hắn chỉ bị bao vây, còn nàng thì đứng đó nhìn, không hề có hành động gì.

Hắn hít một hơi sâu, giơ kiếm lên song song với thân mình, hỏa linh bắt đầu tập trung dày đặc, dưới chân hắn nổi lửa. Hắn khụy chân đá xoay một vòng, lửa dưới chân hắn theo đó bốc cháy thành vòng tròn, chúng bốc lên cao phá tan vòng vây của thủy cầu.

Thủy cầu cứ thế bốc hơi hết, hắn đạp mạnh chân xuống đất, hỏa linh lập tức thu hồi lại tập trung lên tay cầm kiếm của hắn.
Hắn quyết định tấn công trực diện. Hắn nhận ra tên này có vẻ mạnh về tấn công từ xa, còn khi tiếp cận gần thì hắn ta lại bất lợi hơn. Vậy thì hắn sẽ lợi dụng điểm yếu đó để xử lý tên đó.

Nàng nhẹ nhàng mở quạt phóng về phía hắn. Chiếc quạt tưởng như mỏng manh lại sắc bén bay về phía hắn.

Hắn nhạy bén né được nhưng lại bị xước một đường ở mặt. Hắn không vì như vậy mà lơ là, tiếp tục tiến gần đối thủ.

Chiếc quạt bay một vòng rồi trở lại tay nàng

Phạch!!!

Một luồng gió thổi bật ngược hắn lại... hắn gồng tay cắm kiếm xuống đất để cản sức gió lại.

Tên kia đang ngăn cản hắn tiếp cận gần... Vậy là hắn đã đoán đúng điểm yếu của Lãnh Phi. Như vậy hắn càng tự tin bản thân sẽ thắng.

Đợi luồng gió yếu dần, hắn rút kiếm lên thoắt một cái đã đã đến gần nàng.
" Ngươi thua rồi"_ Hắn đâm thẳng vào ngực nàng. Hắn nhớ lời dặn của gia gia... phải tiêu diệt bọn họ. Tên Lãnh Phi này sẽ là người chết đầu tiên.

Bỗng hắn rùng mình khi thấy nàng nhếch miệng cười.

Chiếc quạt đột nhiên chắn ngang mũi kiếm của hắn, hắn có đẩy mạnh cỡ nào cũng không xê dịch nỗi.

Kỳ lạ! Đây chỉ là chiếc quạt bình thường sao kiếm hắn không thể đâm vào? Hắn vận hỏa linh truyền sang kiếm đến quạt. Giấy không thể chống được lửa. Hắn muốn đốt cháy quạt này.

Hắn tự nhiên cảm thấy trên tay có một luồng khí nóng bỏng rát. Vô lý! Hắn thuộc hệ hỏa, không thể nào lại bị ảnh hưởng bởi hỏa linh của mình được.

Không lẽ hắn ta cũng có hỏa hệ???

Hơn nữa hỏa linh này vô cùng mạnh,nó đang cắn nuốt hỏa linh của hắn.

Hắn nhanh tay rút kiếm lại. Lợi dụng lợi thế về tốc độ liên tục di chuyển xung quanh nàng chém kiếm xuống nhưng đều bị nàng hóa giải. Không một đường kiếm nào có thể chạm vào người mà nàng.
Đánh mãi như vậy không phải là cách, từ đầu chỉ có hắn tấn công nên đã tiêu hao khá nhiều sức lực... Hắn quyết định rút về thì lại bị nàng cản lại. Âm thanh lạnh run vang nhẹ vào tai hắn.

" Đến lượt ta"

Nàng gấp quạt, giơ chân đá thẳng lên bụng sau đó tay trái đánh mạnh vào gáy hắn.

Hắn khụy người xuống, nàng lại lấy khuỷu tay chống mạnh xuống lưng hạ bệ hắn.

Mỗi động tác đều rất nhanh và dứt khoát, không ai nắm bắt được chiêu thức của nàng.

Lưu Trác Thiên bại trận mà vẫn không hiểu được hắn đã bại như thế nào. Khi hắn tỉnh táo lại thì đã bị quạt kề sát vào cổ. Thân thể hắn nặng nề không thể di chuyển được... đến cả kiếm cũng không cầm được.

" Tại hạ đã thắng!"

Mọi người bây giờ mới rõ tình hình, tiếng vỗ tay vang lên, còn có tiếng reo ho, toàn là của những người của Minh Lãm quốc.
Những người khác thì trợn mắt không thể tin được... nhất là đám người Thương Vũ. Lưu Trác Thiên là một người như thế nào không ai là không biết đến hắn. Hiện hắn đang là một Kiếm Tôn hệ hỏa rất được Lưu gia ưu ái và triều đình trọng dụng. Nghe nói kỹ kiếm của hắn rất điêu luyện lại có thể khống chế tốc độ hơn người nên khó ai có thể bắt kịp động tác của hắn. Nghe nói cả nước xếp hạng cường giả, Lưu Trác Thiên đã được xếp vào hạng 10

Vậy mà...

Hắn lại bị bại trận dưới tay tên vô danh tiểu tốt, lại còn là người Minh Lãm yếu ớt nữa...

Ai mà tin được!!!!

Nàng chống một chân ngồi xuống đối diện với Lưu Trác Thiên.

" Không ngờ tại hạ lại được Lưu gia đãi ngộ tốt như vậy?!"_ Nàng mỉm cười... dám có sát ý với nàng? Đánh cho chừa!!!

" Ngươi đã làm gì ta???"_ Hắn hoàn toàn không thấy hắn ta dùng linh lực tấn công nhưng tại sao cơ thể hắn lại bị như vậy?!
Nàng tiến gần đưa tay vuốt nhẹ sau gáy sau đó dời xuống lưng... hắn rùng mình nhưng lại không thể tránh né.

" Lưu thiếu có biết cơ thể ta hoạt động được là nhờ các dây thần kinh ở những vùng này không?"

" Tại hạ vừa rồi đã tác động lên nó một chút thôi"_ Nàng dùng ngón tay nhấn mạnh vài huyệt ở gáy và đốt sống lưng...

" Aaaaa... "_ Lưu Trác Thiên bị đau mà thét lên sau đó thì cảm giác tay chân đã có thể hoạt động, hắn thở dốc lùi lại cách xa nàng. Người này... thật đáng sợ!!!

" Cho tại hạ hỏi thăm nhị thiếu và công chúa. Cáo từ!"_ Nàng đứng dậy bước xuống đài.

" Chàng không sao chứ!!?! Sao chàng có thể thua hắn được chứ!? Chắc chắn hắn ta đã hạ độc thủ gì rồi!!! Hay chúng ta báo lại..."_ Mị Nhi tức tối nói liên tục.

" Đưa ta hồi phủ"

" Nhưng... "

" Không nghe ta nói hả??? Hồi phủ!!! "_ Hắn quát lớn làm Mị Nhi hoảng sợ. Nàng ta lúng túng đỡ lấy hắn đưa đi...
........................................................................

Lâm Như Tuyết ngồi ngoài hoa viên của thành phủ, trước mặt lơ lửng một tấm gương băng, trong đó hiện rõ hình ảnh Nhạc Phượng Hy thi đấu như thế nào...

Choang!!!

Nàng bực tức phá vỡ tấm gương...

Không thể được!!! Rõ ràng là Nhạc Phượng Hy đã bị mất sức mạnh rồi mà... chính hành động hy sinh của Nhạc Thiên Kỳ đã chứng minh điều đó.

Không lẽ ả đã hồi phục lại? Từ khi nào? Ở đâu???

Nếu cứ để tiếp tục như vậy thì ả sẽ chiến thắng sau đó sẽ đến được Thần Giáo mất!!!

Thần Giáo vốn rất trọng dụng nhân tài, lỡ may nhìn trúng Nhạc Phượng Hy rồi cho ả gia nhập vào Thần Giáo... rồi từ từ cướp đoạt hết những gì nàng có... Không! Nàng tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!!!

" Mèo nhỏ... lại buồn bực gì đây?!"
" Ngọc~ Ta không muốn để Nhạc Phượng Hy chiến thắng"_ Lâm Như Tuyết đổi mặt thành tiểu bạch thỏ sà vào lồng ngực Tề Ngọc nỉ non.

" Tại sao? "_ Hắn vuốt nhẹ lên mái tóc nàng như vuốt lông một thú cưng.

" Ta không thích nàng ta bước vào Thánh địa"

" Cứ để cho nàng ta vào..."_ Hắn dừng động tác lại.

" Chàng không yêu ta!!!"_ Lâm Như Tuyết tỏ ra giận dỗi.

" Sao lại không yêu nàng? Nếu để Nhạc Phượng Hy vào Thần Điện chẳng phải nàng có nhiều cơ hội tiêu diệt nàng ta sao?"

" Cũng đúng... nhưng..."

" Được rồi... Ta đã nói để cho Nhạc Phượng Hy thắng thì cho thắng. Nàng không được xen vào"_ Hắn lạnh giọng.

" Ta... biết rồi"_ Lâm Như Tuyết run rẩy.

" Vậy mới là mèo nhỏ ngoan ngoãn của ta... "_ Hắn hôn vào môi nàng,tay xé toạt lớp bạch y trên người nàng...

" Ngọc... Ở đây...không tiện... "_ Lâm Như Tuyết cố gắng đẩy đầu hắn ra.
" Ngoan nào~ chúng ta thử làm ở đây... như vậy càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ không phải sao~~~"_ Hắn cúi người hôn mạnh vào bầu ngực trắng nõn mềm mại.

Lâm Như Tuyết ưỡn cong người lên đẩy ngực sát vào mặt hắn, miệng rên rĩ đầy suиɠ sướиɠ...

Tề Ngọc dời môi lên ngậm liếm vành tai Lâm Như Tuyết, đáy mắt thoáng lên tia lạnh lùng nhìn về một phía không xa...

Nơi đó... Đoan Hiên mới vừa xoay người rời đi bỗng cảm nhận được ánh mắt ấy đang nhìn mình.

Tề Ngọc... Không cần biết ngươi có âm mưu gì? Ta sẽ không để ngươi động vào Hy nhi...

Đoan Hiên dứt khoát rời đi...