Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 142




Khác với những căn phòng đầy xuân tình khác thì căn phòng này có phần thanh lịch, hoa lệ nhưng không rực rỡ, không mùi son phấn... thay vào đó là thoang thoảng một mùi hương thanh mát từ những chậu hoa ngọc lan nở rộ treo trên cửa sổ. Sâu bên trong còn thấp thoáng thấy một kệ sách cao với nhiều cuốn sách xếp ngay ngắn. Hẳn căn phòng này chính là phòng riêng của Ngọc Lan.

Vốn nghe nói Ngọc Lan rất ít khi xuất hiện tiếp khách lại càng không thích mời người khác vào phòng riêng của mình. Sao nay lại tự động mời bọn nàng đến thẳng phòng riêng thế này???

Ngọc Lan lúc này đã thay y phục có phần thanh nhã hơn lúc đầu. Bây giờ nàng tựa như đóa hoa e lệ trong lớp sương mờ, khuôn mặt thanh lệ nay không còn che khăn nên đã bộc lộ rõ nét sắc sảo mặn mà. Khuôn mặt trái xoan nay được đánh phấn nhàn nhạt, đôi môi anh đào đỏ mọng tự nhiên...
" Ngọc Lan kính chào các vị công tử"_ Ngọc Lan hơi cúi người chào hỏi.

" Ngọc Lan cô nương đừng khách khí... chúng ta đã nghe danh cô nương đã lâu, thật may mắn khi hôm nay được gặp tận mắt"_ Nhạc Phượng Hy cười một cách tuấn soái.

" Ngọc Lan cũng không hoàn hảo như mọi người đã nghĩ đâu... Các vị đã chê cười rồi"_ Ngọc Lan mỉm cười giữ phép lịch sự, tự tay rót rượu cho mọi người.

" Hahaha Không đâu không đâu... Cô nương quả là như trong lời đồn, khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn... "_ Nhạc Phượng Hy tiếp tục ca tụng, thầm đánh giá thái độ của Ngọc Lan.

" Công tử đã quá khen"

" A... Bọn ta còn chưa giới thiệu. Ta họ Lãnh tên một chữ Phi. Còn bọn hắn..."_ Nàng hướng sang bọn hắn nhưng bọn hắn không có vẻ gì muốn mở miệng giới thiệu nên nàng quay lại nói tiếp.
" Bọn hắn vốn ít nói lại càng không biết nói chuyện với nữ nhân hazzz... để ta giới thiệu luôn. Bên kia là Tần Minh, Tiêu Vận, Dương Hàn Long, Hoàng Việt Minh"

Ngọc Lan vẫn giữ nụ cười gật đầu chào.

" Cô nương gọi chúng ta đến đây là có chuyện gì?"_ Tần Minh hỏi.

" Ngọc Lan chỉ muốn... cảm tạ các vị vừa rồi đã giúp đỡ"

" Xem ra... Ngọc Lan cô nương cũng là một người nhạy bén"_ Tiêu Vận cười nói, ánh mắt như muốn dò hỏi.

Lúc đám Vượng Công gây chuyện, mọi người đều chứng kiến Tần Minh một mình giải quyết... vậy mà Ngọc Lan lại sai người mời cả nhóm đến. Vậy có nghĩa là lúc đó nàng ta cũng đã phát hiện Nhạc Phượng Hy có ra tay trợ giúp.

Ngoài ra theo như Vân Kiệt và Vân Chung muốn nàng đến gặp Ngọc Lan... Vậy hẳn nữ nhân này cũng không hề đơn giản là một cô nương sống trong thanh lâu.
Ngọc Lan chỉ cười cũng không có ý phủ nhận.

" Nào~ Huynh đừng làm Ngọc Lan căng thẳng chứ!!! Tần Minh! Mỹ nhân muốn cảm tạ ngươi kìa, ít nhất cũng uống rượu đáp lại nàng đi "_ Nhạc Phượng Hy nháy mắt với Tần Minh.

" Hả!? À... Ừ... "_ Tần Minh lấy ly rượu hướng vế phía Ngọc Lan sau đó uống cạn.

" Tiếc quá! Ta đang bị cấm uống rượu nên không thể đáp rượu với mỹ nhân được rồi, Tần Minh! Huynh uống thay ta đi "_ Nhạc Phượng Hy lại đi ly rượu của mình cho Tần Minh.

" Sao ngươi bị cấm uống rượu chứ!? Không phải ngươi đến đây để uống rượu sao? "_ Tần Minh nhíu mày hỏi.

" Ta có lần đã uống quá say, hình như lúc đó đã lỡ mạo phạm gì với bọn hắn "_ Nàng hất mặt sang ba người kia rồi nói tiếp_ " ... nên bây giờ ta không thể uống rượu chỉ có thể đến đây ngắm mỹ nhân thôi"
Tần Minh bỗng dưng nhớ lại cảnh mờ ám của Lãnh Phi và Hoàng Việt Minh...không phải... lúc tên Lãnh Phi này khi uống say đã làm chuyện gì đó chứ???

" Khụ... để ta uống"_ Tần Minh như khát nước uống cạn thêm một ly, khuôn mặt đỏ bừng lên.

" Chao ôi~ có phải lúc đầu ngươi đã uống nhiều rồi không?! Giờ chỉ mới uống có hai ly mà mặt đã đỏ rồi"_ Nàng giở giọng trêu chọc.

Tần Minh bất giác xoa xoa mặt... Chết tiệt! Chỉ tại nghĩ ra những chuyện không đứng đắn ấy.

Ngọc Lan che miệng cười...

" Ta... ta tửu lượng không tồi. Nhiêu đây chưa đủ cho ta say đâu"_ Tần Minh nghênh mặt nói mạnh, thực chất là để che đậy cái ý nghĩ bậy bạ kia...

" Ồ~~~"_ Nhạc Phượng Hy cố ý kéo dài giọng cộng thêm cái mặt như không tin hắn

Tần Minh dứt khoát rót uống thêm ba ly để chứng minh.

" Tửu lượng của huynh quả nhiên không tồi... Ta xin lấy trà thay rượu kính huynh một ly để tạ lỗi vì đã không tin"_ Nàng rót rượu cho hắn rồi lấy tách trà của mình uống.
Tần Minh nhìn ly rượu đầy ắp của mình rồi nhìn sang cái vẻ ngả ngớn của Lãnh Phi... Tự nhiên hắn có cảm giác tên này đang cố ý chuốc say hắn.

Nhưng chuốc say hắn làm gì chứ!? Chắc là hắn nghĩ nhiều rồi...

Tần Minh liền ngửa cổ uống cạn sau đó để ý sang ba người còn lại đang yên lặng.

" Hắn không uống rượu nhưng còn các huynh thì sao? Không nên ngồi yên như vậy chứ!? Nào uống một ly đi"_ Tần Minh vừa nói vừa rót rượu cho ba người kia.

" Ta không uống... "_ Dương Hàn Long lạnh lùng.

" Bọn ta không uống được"_ Tiêu Vận hòa nhã nói.

" Sao không uống được??? Các ngươi đừng nói là giống với tên này cũng bị cấm uống rượu nha?! Ta không tin!!! "

"...."

" Ngọc Lan cô nương đã có ý mời rượu, các ngươi cùng phải đáp lại đi chứ!? Phải không Ngọc Lan cô nương"_ Tần Minh lấy Ngọc Lan ra làm cớ. Có mỹ nhân như vậy làm sao bọn hắn chống cự được... trừ phi bọn hắn giống như trong suy nghĩ của hắn.
Ngọc Lan lấy khăn lụa che miệng cười nhẹ gật đầu sau đó thầm liếc sang Nhạc Phượng Hy. Lúc này Nhạc Phượng Hy đang lén thả một ít mê hương trong phòng.

" A! Ta quên mất! Sáng sớm mai chúng ta phải lên đường sớm... nếu giờ uống rượu chỉ sợ sẽ không kịp tỉnh táo. Sư huynh của chúng ta lại rất nghiêm khắc, nếu phát hiện đêm nay bọn ta trốn đến đây uống rượu thì... "_ Nhạc Phượng Hy tỏ vẻ nghiêm trọng và đầy tính thuyết phục.

" Cũng đúng... Đêm nay có tiệc trong phủ vậy mà các ngươi lại trốn đến đây..."_ Tần Minh gật gù, ánh mắt hơi mờ mịt...

Vị tiểu cô nương hầu hạ Ngọc Lan cũng ngáp dài vài cái rồi dụi dụi mắt và ngã gục xuống sàn mà ngủ.

Tần Minh thể chất vượt trội hơn nên vẫn chưa gục ngay. Nhạc Phượng Hy dụ hắn thêm vài ly rượu mới làm cho hắn gục hẳn.
Nàng nhanh chóng lấy một lọ sứ nhỏ màu trắng đưa cho bọn hắn ngửi sau đó đưa cho Ngọc Lan.

Vừa rồi nàng thả mê hương, bọn hắn cũng biết nên đã sớm dùng linh lực phong bế khứu giác trước. Còn về Ngọc Lan... luôn cầm khăn tay che lên mũi, hẳn nàng ta cũng đã phát hiện.

" Các vị là do Vân công tử gọi đến?"

" Sao cô nương lại hỏi vậy? Lỡ chúng ta không phải thì sao? "_ Nhạc Phượng Hy hỏi.

" Trước đó Vân công tử đã kể lại có một vị cô nương trẻ tuổi đang giả nam trang sau đó có miêu tả vài điểm nhận dạng. Thật ra ta cũng chỉ dựa vào cảm giác mà thôi nên mới muốn mời các vị đến đây... Và ta thấy thẻ bài của Tam Minh Các..."

Chính là thẻ bài đặc biệt chỉ có ở Tam Minh Các. Lần này Nhạc Phượng Hy cố ý vắt nó ở thắt lưng. Nếu Ngọc Lan là người quen của Vân Kiệt và Vân Chung, thậm chí là người bọn hắn tin tưởng thì chắc chắn sẽ biết thẻ bài này.
" Ngọc Lan cô nương quả nhiên có ánh mắt tinh tường"_ Nàng tán thưởng.

" So với tài dịch dung hơn người của cô nương thì Ngọc Lan vẫn còn yếu kém lắm"

" Có vẻ bọn hắn đã kể nhiều về ta rồi"

" Vân công tử thỉnh thoảng có kể về cô nương cho Ngọc Lan biết. Ngọc Lan đã thầm ngưỡng mộ đã lâu"

" Các ngươi có quan hệ gì? "_ Hoàng Việt Minh hỏi.

Ngọc Lan bất chợt im lặng, ánh mắt lại hiện lên nỗi chua xót... Sau đó lại nở nụ cười có hơi gượng trả lời.

" Cũng không có quan hệ đặc biệt gì... Ta là người của Tam Minh Các, Hoa Mộng Lâu cũng là một phần của Tam Minh Các. Nơi này là nơi để thu thập tin tức từ nhiều khách từ phương xa hay những vị quan liêu, gia tộc và cả..."

" Thần Giáo...?!"_ nàng đoán.

Ngọc Lan gật đầu.

" Bọn hắn bảo ta đến tìm cô nương có phải đã có tin tức gì về Thần Giáo không?"
"...."_ Ngọc Lan đi đến bên cửa kiểm tra coi có ai không sau đó mới nhẹ thở ra trở về vị trí ngồi.

" Vân công tử dặn Ngọc Lan truyền tin tức này lại cho cô nương... Thần Giáo đang muốn tìm một nữ nhân... người đó là Thần Nữ tái thế"

Nhạc Phượng Hy ngạc nhiên... Không ngờ đám Thần Giáo ráo riết tìm một nữ nhân thì ra là tìm Thần Nữ... Chính là nàng!!!

" Cô nương có biết mục đích của chúng là gì không? "_ Tiêu Vận hỏi.

Ngọc Lan nhẹ lắc đầu rồi nói tiếp

"...nhưng ta biết một chuyện. Thần Giáo đã tìm được vị Thần Nữ đó"

Thịch!!!

Thần Giáo đã biết nàng rồi sao??? Vậy chúng có biết thân phận của nàng không? Nữ nhi của Nhạc Kiện, trưởng nữ của Nhạc gia, kẻ thù của chúng?!

" Vậy đó là ai? "_ Hoàng Việt Minh hỏi.

" Là một cô nương trẻ tuổi, thân phận là con cháu trong một gia tộc cao quý... hiện đang là Thần sứ của Thần Giáo tên là... Lâm Như Tuyết "
" Sao??? "_ Nhạc Phượng Hy trố mắt ngạc nhiên.

Sao lại là Lâm Như Tuyết???

Ha! Lâm Như Tuyết là Thần Nữ!!!

Điều gì đã chứng minh ra Lâm Như Tuyết là Thần Nữ???

Khoan đã!? Không phải lúc trước Vân Kiệt nói Đoan Hiên là có chìa khóa tìm kiếm Thần Nữ sao? Hắn là con người toan tính, đầu óc tinh nhạy, không thể nào hắn lại nhầm lẫn như vậy được... mà lại nhầm trúng Lâm Như Tuyết.

Hay là... hắn cố ý như vậy?

Có thể hắn đã biết nàng là Thần Nữ nhưng lại không những không phơi bày mà còn giúp nàng che giấu, lấy một người khác thay thế.

Thảo nào mỗi lần gặp hắn, hắn đều luôn miệng nhắc nhở nàng tránh xa Thần Giáo.

Nhưng hắn làm như vậy để làm gì? Không lẽ có liên quan đến mục đích đằng sau đó...

Hazzz dù sao nàng cũng đâu có ý công bố thân phận Thần Nữ này cho mọi người biết, nhất là đám Thần Giáo kia. Nếu chúng đã nói Lâm Như Tuyết là Thần Nữ thì cứ cho là vậy đi. Nàng vẫn cứ tiếp tục điều tra và phá hủy bọn chúng theo kế hoạch cũ là được!
Còn tên Vân Kiệt kia...

" Vân Kiệt hắn sau khi biết chuyện này thì đã định làm gì chưa? "

Ngọc Lan ngước lên đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn nàng sau đó run rẫy nói.

" Ta... cũng không biết. Huynh ấy chưa bao giờ nói cho ta điều gì... nhưng ta... ta có linh cảm không lành... ta... "

Thôi rồi! Xem thái độ của mỹ nhân thế này chắc là đổ tên Vân Kiệt kia rồi! Để mỹ nhân lo lắng đến rơi lệ thế này thật không đáng làm nam tử hán mà!!!

" Vân Chung... Đệ ấy có nói ta biết Nhạc cô nương sẽ có cách... Liệu cô nương có thể giúp Vân Kiệt không? Đừng để... huynh ấy tìm đường chết..."_ Ngọc Lan nắm lấy tay Nhạc Phượng Hy. Nàng rất hiểu Vân Kiệt, huynh ấy luôn rất cứng đầu nhất là khi Vân gia gặp đại nạn đổ máu năm đó... huynh ấy liền chỉ biết liều mạng hơn mà thôi, trong mắt huynh ấy chỉ có trả thù.
Tên Vân Chung kia muốn đùn đẩy trách nhiệm vào nàng đây mà!!! Hắn là đệ đệ ruột thịt còn không cản được Vân Kiệt, ngay cả mỹ nhân mỹ miều như Ngọc Lan cũng không lay động được hắn thì làm sao nàng làm được chứ!??

Ôi ôi mỹ nhân rơi lệ... làm sao nàng mở miệng từ chối đây???

" Ngọc Lan cô nương đừng làm chúng ta khó xử. Vân Kiệt hẳn có lựa chọn cho riêng mình, chúng ta không thể can dự vào"_ Hoàng Việt Minh gỡ tay Ngọc Lan ra khỏi tay nàng.

" Ta biết... huynh ấy không nghe bất kỳ ai ngay cả ta hay là Vân Chung... nhưng..."_ Ngọc Lan nghẹn ngào nói sau đó mỉm cười nhìn Nhạc Phượng Hy.

"...thật ra ta đã rất ghen tỵ với Nhạc cô nương. Sau bao nhiêu năm không liên lạc, bỗng huynh ấy đột ngột xuất hiện nhưng lời đầu tiên khi gặp ta chính là hỏi thăm tin tức của Thần Giáo sau đó là... kể về cô nương "
" Lần đầu tiên ta nghe huynh ấy kể nhiều về một nữ nhân. Vân Chung cũng hết lòng tán thưởng cô nương. Ngọc Lan quả thật rất ghen tỵ... nhưng cũng rất hiếu kỳ cô nương có đúng trong lời ca tụng đó không, nhất là để Vân Kiệt tin tưởng như vậy"

" Khi huynh ấy rời đi... dường như đã rất quyết tâm. Vân Chung nói với ta là huynh ấy lại muốn liều mạng nhưng lại không nói rõ là muốn làm gì... Ta rất lo..."

" Huynh ấy đã tin tưởng cô nương như vậy nên ta rất hy vọng cô nương có thể khuyên giúp..."

" Ngọc Lan cô nương đã quá đề cao ta rồi! Ta và bọn hắn rất ít gặp nhau, số lần gặp có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa... ta cũng đã nói rõ với hắn rồi, mặc dù cả hai đều chung một mục tiêu nhưng lại khác chí hướng..."

Không rõ Vân Kiệt hận Thần Giáo như thế nào nhưng trong mắt hắn chỉ có diệt trừ Thần Giáo bằng mọi giá. Theo nàng đoán có lẽ sau khi biết Lâm Như Tuyết là người mà Thần Giáo muốn tìm, hắn đã bắt đầu nổi sát tâm muốn gϊếŧ người rồi. Nếu... hắn phát hiện Lâm Như Tuyết là giả còn nàng mới là thật thì hắn có quay lại cắn nàng không!!? Đến lúc đó tiến thoái lưỡng nan nàng và hắn bắt buộc phải đối đầu với nhau.
Chẳng bù ngay từ đầu sớm cắt đứt quan hệ thì đến ngày đó đôi bên cũng không cần phải khó xử, cứ thẳng tay diệt đối phương là xong.

Tất nhiên nàng vẫn hy vọng ngày đó sẽ không đến, mong Vân Kiệt có thể suy nghĩ lại những lời nàng nói trước đó...

" Vậy... Ngọc Lan không dám cưỡng cầu nhiều... chỉ là nếu có gặp được huynh ấy thì hãy... đừng để huynh ấy... chết. Ngọc Lan nguyện làm trâu làm ngựa cảm tạ cô nương"_ Ngọc Lan bất chợt quỳ gối xuống. Nghe Vân Chung nói Nhạc Phượng Hy y thuật bất phàm đã một lần cứu được Vân Kiệt từ quỷ môn quan trở về nhân gian. Lần này nàng lại có linh cảm không lành về Vân Kiệt, nàng hy vọng Nhạc Phượng Hy một lần nữa có thể giữ được một mạng cho huynh ấy.

" Thôi được! Ta sẽ đáp ứng. Nhưng nếu hắn muốn chết thì có là thần tiên cũng khó mà cứu hắn"_ Lỡ cứu hắn xong hắn lại nổi điên chạy đến Thần Giáo nộp mạng nữa thì nàng cũng đành phải bó tay.
Dù sao cũng không chắc sẽ chạm mặt hắn thế nào nhưng nếu chỉ cần tiện tay cứu hắn thêm lần nữa thì cũng không có gì là không ổn... mỹ nhân yêu cầu mà~ sao nàng từ chối được chứ!!! Kakaka ???

" Ngọc Lan cảm tạ Nhạc cô nương"

" Được rồi, đứng dậy đi. Để đệ nhất mỹ nhân quỳ lạy ta nhận không nổi đâu!!!"_ Nàng ôn nhu đỡ Ngọc Lan đứng lên.

........................................................................

Sau khi Tứ Đồ Quốc kết thúc, đội chiến thắng sẽ đến hết bốn quốc gia để nhận giấy ký kết ngoại giao đồng thời để tuyên bố sự chiến thắng vẻ vang khắp thiên hạ.

Trên đường tiến ra cổng thành, hai bên đường là tấp nập người dân đang reo hò hoan hô, thậm chí có người còn tung hoa chúc mừng. Các cô gái thì đùn đẩy nhau để được nhìn vị anh hùng đã oanh liệt giành chiến thắng Tứ Đồ Quốc - Lãnh Phi hay là những mỹ nam anh tuấn khác...
Dẫn đầu đoàn là thành chủ và Thần Giáo tiếp sau đó là tam hoàng tử Nguyệt Tu và Lưu Trác Thiên. Hành trình tiếp theo chính là đến kinh thành để diện kiến vua của Thương Vũ quốc và nhận hoàng ấn chứng nhận ký kết ngoại giao.

Nhạc Phượng Hy lúc này toàn thân một màu xanh đen rất mạnh mẽ, trên đai khảm một hồng ngọc sáng lóa, tay cầm dây cương cưỡi một con ngựa đen tuyền. Thỉnh thoảng lại nháy mắt thảy hoa đào với các tiểu cô nương làm mọi người la hét kích động.

Thật soái!!! Thật anh tuấn!!! Thật phong lãng!!!

Không chịu nỗi nữa rồi!!! Tim đập mạnh quá!!!

Phi ca~ đem muội về nuôi đi, muội nguyện theo huynh đến chân trời gốc bể!!!

Ở Hoa Mộng Lâu, từ trên cao Ngọc Lan đứng ở cửa sổ quan sát đoàn người xa dần... Nhạc cô nương xem ra rất hấp dẫn nữ nhân! Nàng thật hiếu kỳ hình dáng nữ trang của Nhạc cô nương sẽ như thế nào đây!?
" Ưmmm... Sao lại ồn thế nhỉ!? "_ Giọng nói khàn trầm vang lên.

" Tần công tử đã tỉnh!? Để Ngọc Lan cho người chuẩn bị bữa sáng"_ Ngọc Lan bước đến giường, với tay lấy chiếc áo bào của Tần Minh được treo gần đó định giúp hắn mặc vào.

" Sao... sao... sao cô nương lại ở đây??? Không phải!? Đây không phải là phòng của ta... Sao ta lại ngủ ở đây??? "_ Tần Minh giật mình phát hiện bản thân chỉ có tiết y bèn lấy chăn che người lại, sau đó hoảng hốt nhìn Ngọc Lan.

Ngọc Lan che miệng cười sau đó điềm đạm trả lời.

" Đêm qua... công tử uống quá say, Lãnh công tử nói thấy ngài ngủ say quá, gọi mãi không chịu tỉnh dậy nên đã để ngài ngủ lại nơi đây, còn bảo Ngọc Lan chăm sóc tận tình cho ngài. Tần công tử... Ngọc Lan có làm gì cho ngài khó chịu không? "

Là tên Lãnh Phi thối kia!!! Chính tên đó dụ hắn uống say lại gài hắn ngủ lại chỗ này, còn bản thân thì trốn đi!!!
Lãnh Phi!!! Ta phải tìm ngươi đánh một trận mới được!!! Thù này phải trả!!!

" Ta... ta muốn thay y phục... phiền cô nương... ra ngoài một lát"_ Tần Minh lắp bắp nói.

" Vậy để Ngọc Lan đi chuẩn bị bữa sáng... "

" A... không... không cần đâu. Ta... ta sẽ đi ngay, không cần ăn sáng đâu!!! Không cần phiền cô nương chuẩn bị"

" Nếu Tần công tử có việc gấp thì Ngọc Lan cũng không cản. Mong lần sau Tần công tử đến tiếp tục ủng hộ Hoa Mộng Lâu"_ Ngọc Lan từ tốn đi ra đóng cửa lại.

Tần Minh nhìn cửa đã đóng liền thở phào bỗng... giọng thánh thót của Ngọc Lan lại vang sau cánh cửa làm hắn cứng đơ cả người.

" Ngọc Lan quên nói... nếu Tần công tử muốn tìm Lãnh công tử thì bây giờ đi vẫn còn kịp, mọi người đang sắp ra khỏi cổng thành rồi... Ngọc Lan cáo từ"

Tần Minh đứng hình một hồi để tiêu hóa lời nói của Ngọc Lan sau đó hấp tấp mặc áo vào, miệng thì không ngừng chửi rủa 18 đời tổ tông của Lãnh Phi...