Kinh thành Thương Vũ là một nơi rất phồn hoa rộng lớn...
Đoàn Minh Lãm được sắp xếp cả một viện phòng rộng lớn để nghỉ ngơi.
" Phượng... Hy..."_ An Hiểu yếu ớt nói.
" Ta đến chẩn bệnh"_ Nàng ôn nhu nói.
Thật ra An Hiểu và Nguyễn Trang đã tỉnh lại trước khi rời khỏi Lạc Linh thành... nhưng nàng luôn bị họ tránh mặt nhất là An Hiểu.
Mặc dù lúc đó An Hiểu hoàn toàn bị người khác khống chế nhưng tâm trí vẫn còn...
Tận mắt nhìn thấy bản thân đâm một nhát vào Nhạc Phượng Hy, máu chảy ướt đẫm cả bàn tay, hình ảnh Nhạc Phượng Hy ôm một bụng đầy máu như là một cơn ác mộng không thể nào quên được đối với An Hiểu.
Nhạc Phượng Hy thấy An Hiểu tự trách mình như vậy, nàng cũng muốn đến khuyên nhủ nhưng chỉ cần thấy bóng dáng nàng thì An Hiểu lại bị co giật và sốt cao, trong mắt tràn đầy nỗi hối hận và sợ hãi. Vì vậy nàng đành phải tạm thời tránh mặt để không để An Hiểu kích động nữa...
Thân thể An Hiểu vẫn còn rất yếu, độc trong người vẫn chưa được giải hết lại gặp phải tinh thần sa sút như vậy... nếu không kịp chữa trị thì e rằng ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được.
Trong thời gian qua nàng luôn gián tiếp chữa trị cho hai người họ thông qua Hiên Viên Ninh nhưng nếu không thể tiếp cận họ thì nàng không thể nào điều trị tiếp được.
Đối với Nguyễn Trang thì có chút thuận lợi hơn ngoài việc hắn cứ ngây ngốc gọi tên Thiên Lâm. Sau khi chẩn bệnh xong nàng liền giao cho Hiên Viên Ninh chăm sóc hắn rồi tiếp tục đến gặp An Hiểu.
An Hiểu vừa thấy nàng thì bắt đầu run rẫy, theo bản năng nhìn xuống hai bàn tay mình rồi liên tục chà chà lên chăn.
Máu... máu có rất nhiều!!! Tay nàng đều là máu của Nhạc Phượng Hy, là nàng đâm, chính tay nàng đâm...!!!
Nhạc Phượng Hy đau xót bắt lấy tay của An Hiểu rồi ôm chặt An Hiểu.
" Ổn rồi, ổn rồi, mọi chuyện đã qua rồi, không sao nữa rồi"
" Xin lỗi... Xin lỗi... Ta không cố ý... Lúc đó... "_ An Hiểu càng nói trong mắt càng lộ ra vẻ hốt hoảng, hình ảnh đầy máu kia lại hiện rõ rệt trong đầu.
An Hiểu bắt đầu co quắp người lại co giật...đôi mắt thâm đen chảy hai hàng nước mắt nhìn mà thấy xót xa.
Nhạc Phượng Hy nhanh chóng châm vài huyệt lên đầu An Hiểu. Sau khi cả người An Hiểu mềm nhũn đi, nàng cẩn thẩn đỡ An Hiểu nằm lại rồi lấy tay bắt mạch.
Mạch đập nhanh yếu, mặc dù đã giải được phần lớn độc tính trong người An Hiểu nhưng do ảnh hưởng tâm lý mà đã đẩy phần chất độc còn lại phát tán mạnh lên.
Cứ như vậy An Hiểu sẽ không qua khỏi hai tháng...
Nhạc Phượng Hy chau mày nhìn An Hiểu yếu ớt ngủ trên giường. Điều trị tâm bệnh không phải dễ, nhưng nguyên nhân là ở nàng vì vậy chỉ có nàng mới có thể giúp được An Hiểu.
Khi An Hiểu tỉnh dậy đã là quá trưa... dưới ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ, có một bóng người đang ngồi đọc sách. Theo hướng nhìn của An Hiểu thì chỉ thấy dáng nghiêng của người đó, An Hiểu ngồi bật dậy chăm chú nhìn.
" Tỉnh rồi"
An Hiểu nắm chặt chăn, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Nhạc Phượng Hy.
" Ta hôm nay vận nữ trang"
Cảm thấy người đó bước từ từ đến gần, An Hiểu ngơ ngác ngước lên.
Nhạc Phượng Hy mặc một thân lam y thanh lịch, mái tóc đen xỏa dài được cài thêm trâm gỗ mộc mạc, đôi thủy mâu trong sáng nay được điểm thêm đôi mi cong vuốt đen nhánh, cánh môi anh đào phớt hồng đầy nữ tính.
Nhạc Phượng Hy quan sát thái độ của An Hiểu mà thầm thở phào. Ám ảnh của An Hiểu chính là tai nạn khi nàng là Lãnh Phi, nên mỗi lần thấy bộ dáng nàng như vậy liền có hiện tượng gợi nhớ lại những ký ức đáng sợ đó.
Bây giờ nàng là nữ nhân khác một trời một vực với Lãnh Phi, tất nhiên An Hiểu không còn bài xích nữa.
" Ta đẹp không? "
An Hiểu bất giác gật đầu.
Nàng phì cười vỗ nhẹ lên đầu An Hiểu.
" Vậy còn bài xích ta nữa không? "
" Không... ta không ghét ngươi... ta... ta... "
" Được rồi. Ta biết ta xinh đẹp đáng yêu như vậy làm sao ngươi ghét ta được chứ!? "
"...."
" Mau chóng hồi phục lại đi... hắn sắp trở thành phò mã rồi kìa"
Hắn? Trác Phàm???
" Có muốn giành lại không? "
An Hiểu bất ngờ bị hỏi như vậy, đầu óc nhất thời không linh hoạt, bất giác gật đầu sau đó lại lắc đầu...
" Hửm!?"_ Nhạc Phượng Hy nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
" Ta... có thể sao? "_ Nàng có thể chen vào hôn lễ ấy giành lại Trác Phàm sao? Nhưng đó là hoàng cung, không phải là nơi có thể vào làm loạn được... Hơn nữa mối hôn sự này liên quan đến hoàng thân, nàng không phải là người Thương Vũ lại càng không thể can dự vào nếu không ngay cả An gia cũng sẽ bị vạ lây.
Có lẽ... ngay từ đầu nàng không nên chấp nhận tình cảm của huynh ấy.
" Chỉ cần ngươi muốn thì đều có thể"_ Nhạc Phượng Hy tự tin nói.
" Phượng Hy... Ước gì ta có thể mạnh mẽ như ngươi"
" Ngươi cũng rất mạnh mẽ mà... không nên tự ti bản thân như vậy chứ!? "
" Không... Nếu ta mạnh mẽ thì đã không bị kẻ khác khống chế, cũng sẽ không có chuyện ta làm ngươi bị thương "_ Hơi thở An Hiểu ngày càng gấp rút.
Trời ạ!!! Sao lại chuyển về vấn đề này vậy? Nàng đã cố ý lấy chủ đề khác nói chuyện để dụ An Hiểu quên đi nỗi ám ảnh này... Ai ngờ nói một vòng cũng về lại chuyện cũ >_
Nhạc Phượng Hy vỗ lưng kêu An Hiểu hít thở đều lấy lại bình tĩnh.
" Hazzz... Vết thương đó nhìn nhiều máu như vậy nhưng thật ra không nghiêm trọng lắm đâu, nếu không làm sao ta có thể thi đấu và giành được chiến thắng như vậy!?"
" Là nhờ ý chí kiên cường của ngươi nên dù bị điều khiển nhưng vẫn làm giảm sức tấn công đó. Chậc! Nếu là người khác có lẽ ta đã bị đâm chết rồi"
" Thật sao? "
" Ừ ừ... Vì vậy đừng tự trách mình nữa, phải mau hết bệnh để còn cướp phu nữa kìa!!!"
" Cướp phu!!! Khục... ngươi thật là... cái gì cũng nói được"_ An Hiểu phì cười.
" Ta không chỉ nói được mà còn phải làm được. An Hiểu à... ngươi cười nhìn rất đẹp đó, nhưng sắc mặt lại rất tệ. Ngươi phải mau chóng hết bệnh đi mau trở lại là một mỹ nhân đi~"
" Ừm... Phượng Hy, cảm ơn"
" Có gì đâu! Bạn bè cả mà!!! "
Chúng ta sẽ luôn là bạn bè tốt...
........................................................................
Trong căn phòng xa hoa nhưng lại hết sức lộn xộn, Lưu Trác Phàm toàn thân nhếch nhác nằm gục dưới nền đất, xung quanh là những bình rượu lăn long lóc, có vài bình còn bị đập tan tành.
Bịch!
Từ trên nóc nhà đáp xuống bốn bóng người.
" Chậc! Hắn bị giam giữ nhưng cũng nên cho hắn tắm rửa chứ!!? Nhìn hắn giờ cứ như gia nhập hội Cái Bang vậy"_ Nàng chán ghét đá đá cái tên say nào đó nằm trên sàn.
" Cái Bang? Sao ta chưa từng nghe đến cái tên này"_ Hoàng Việt Minh hỏi.
" À... chỉ là một cách gọi những người ăn xin thôi, đừng quan tâm"
" Có cần kêu hắn dậy không? "_ Tiêu Vận hướng về Lưu Trác Phàm.
" Say thế này rồi có lay hắn cỡ nào cũng không thèm dậy đâu"
" Để ta!"
Nhạc Phượng Hy vận thủy linh tạo ra một quả cầu nước to rồi còn cố ý thêm chút khí lạnh của băng linh... nàng đổ thẳng vào Lưu Trác Phàm.
" Khục khục... Là ai dám tạt nước vào ta!!! Khốn khϊếp!"_ Bị nước lạnh tạt vào, Lưu Trác Phàm vùng tỉnh dậy tức giận thét lên.
" Xem ra bị giam giữ lâu như vậy nhưng hắn vẫn sống tốt đấy chứ! Chỉ là hình tượng lại suy sụp thế này... may mà ta không đem An Hiểu đến đây chiêm ngưỡng"_ Nàng giở giọng chế nhạo.
Nghe đến tên An Hiểu, Lưu Trác Phàm lập tức tỉnh táo lại ngước nhìn đám người trước mặt.
" Là ngươi!??"_ Lưu Trác Phàm hoảng hốt chỉ vào nàng.
" Là ta thì sao? "_ Nàng tự nhiên dựng ghế lên ngồi chễm chệ trước mặt hắn.
" Sao... sao các ngươi vào đây được???"_ Chỗ hắn đang bị người trong phủ cảnh giữ rất nghiêm ngặt, hắn đã thử rất nhiều lần những vẫn không thể trốn thoát được. Sao mấy tên này lại có thể đột nhập vào đây?!
" Leo nóc nhà"_ Không lẽ vào cửa chính!!!
"...." có lẽ hắn không hỏi thì sẽ tốt hơn. Hình như nàng ta vẫn luôn có ấn tượng xấu về hắn... nói ngắn gọn là rất ghét hắn thì phải!?
Lưu Trác Phàm chật vật đứng dậy tiến về phía cửa nghe ngóng. Trước cửa hắn lúc nào cũng có hai tên lính canh chỉ cần một tiếng động nhỏ liền có thể làm kinh động đến họ, sao nay lại im ắng thế nhỉ?!
" Đừng lo! Ta cho bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi. Tội nghiệp, để canh chừng ngươi mà phải thức cả đêm như vậy... chậc chậc... "
"...." Quả thật là đang ghét hắn mà!!! Mỗi câu thốt lên đều muốn đâm chọc hắn >_
" Nhìn ta làm gì? Khách đến nhà mà không rót trà mời khách gì cả, để khách đứng trơ trơ nhìn bộ dạng khó coi của ngươi... Lưu nhị thiếu cũng rất là lịch sự đấy~"
Hắn không nói gì cũng bị đâm!
" Khụ... Các vị đến đây là có chuyện gì? "_ Lưu Trác Phàm quay sang ba người bên cạnh.
" Nè! Sao không hỏi ta, là ta đến tìm ngươi chứ có phải bọn hắn đâu. Bọn hắn chỉ là đi theo góp vui thôi"_ Nhạc Phượng Hy chu môi nói.
"...."_ Vâng! bọn hắn chỉ góp vui thôi.
Lưu Trác Phàm thấy họ không lên tiếng phản bác... trên đầu chảy ba vạch đen.
" Vậy ngươi đến đây để làm gì? "
" Tất nhiên là có chuyện, không lẽ đến đây chơi. Vậy cũng hỏi..."_ Nàng nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc.
Nhưng hắn lại cảm thấy nàng đến đây là để chơi hắn... T_T
" Ngươi từ bỏ rồi sao? "_ Nàng bất chợt đanh giọng lại.
Lưu Trác Phàm bị khí chất của Nhạc Phượng Hy làm căng thẳng lên sau đó lại buồn rầu... không phải là hắn từ bỏ mà là hắn không thể nào tiến lên được!!! Dù hắn có nói như thế nào, có chống đối ra sao cũng không thể làm Lưu gia thay đổi ý định. Đối với họ, lợi ích Lưu gia mới là trên hết còn hắn chỉ là một công cụ để Lưu gia đạt được lợi ích đó thôi. Sau bao nhiêu lần thuyết phục không thành, hắn liền quyết định từ bỏ Lưu gia nhưng không ngờ lại bị họ giam cầm trong căn phòng này, ngoài người thường xuyên cung cấp mỗi bữa ăn cho hắn thì hắn không được tiếp xúc với bất kỳ ai nữa.
Hắn có tìm cách trốn chứ!? Nhưng lại thất bại ngay... sau đó hắn lại bị canh giữ nghiêm ngặt hơn.
Thời gian bị giam cầm càng dài hắn lại càng suy sụp. Hắn đành phải mượn rượu giải sầu. Có lẽ bọn họ thấy hắn uống rượu say sẽ không tìm cách chạy trốn nữa nên đã cho hắn uống rượu thỏa thích.
Hắn cũng mệt mỏi lắm rồi! Cũng không còn sức để chạy trốn nữa rồi...
" Nàng ấy... vẫn tốt chứ?!"
An Hiểu là tình yêu của hắn, là tâm can của hắn.
Khi bọn chúng bắt An Hiểu để khống chế hắn, lại còn ra tay đánh nàng, hạ độc nàng... hắn đau lắm! Hắn mong rằng mọi đau đớn mà nàng phải chịu đều chuyển sang hết cho hắn.
Thế nhưng... hắn vô dụng, hắn không thể bảo vệ được nàng lại còn mang họa cho nàng.
Tất cả là do hắn hại nàng!
" Không ổn chút nào. Còn đang nằm liệt giường"
" Sao??? Nàng ấy... Ngươi không phải chữa bệnh giỏi lắm sao? Tại sao không cứu nàng?"_ Lưu Trác Phàm trở nên nóng nảy.
" Ngươi còn dám mạnh miệng với ta à??? Còn không phải vì ngươi sao? "
Phịch!
Lưu Trác Phàm ngồi khụy xuống, hai tay ôm lấy đầu gục xuống...
" Đúng vậy... là ta... tất cả là do ta... là ta đã hại nàng..."
" Đã thành ra như vậy ngươi có chịu trách nhiệm với An Hiểu không?"
" Chịu trách nhiệm? "_ Hắn ngước đầu lên hỏi.
" Đúng vậy! Chịu trách nhiệm cả đời!"
" Ta chấp nhận, nếu có thể thì ta nguyện cả đời này đều bên cạnh nàng ấy, là người của nàng ấy... nhưng... "_ Hắn đang bị bắt giam ở đây, không lâu sau thì hắn phải thành thân với công chúa. Hắn đã từ bỏ việc chạy trốn nhưng hắn không muốn phản bội An Hiểu... vì vậy hắn định sẽ tự kết liễu trước khi thành thân.
" Ta chỉ cần nghe câu trả lời đó của ngươi là được rồi"
" Ngươi giúp ta thoát ra? "
" Bản thân ta còn không đảm bảo thì làm sao kéo theo cục nợ như ngươi được"_ Nàng khinh thường nhìn hắn.
"...."_ Lại bắt đầu giở giọng đâm chọc hắn!
" Ta sẽ chỉ dẫn một cách cho ngươi nhưng có thành công hay không thì phải tùy thuộc vào bản thân ngươi"
" Là cách gì? "_ hắn khẩn trương hỏi.
Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười đầy mưu tính.
Nàng đã giúp đi được đến đường này, tất cả chuyện còn lại chỉ dựa vào các người thôi. Tình yêu của mình thì hãy tự mình phấn đấu mà giành lấy đi!!!