Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 154




" Có lẽ là ở đó. Mọi người chuẩn bị đi"_ Bạch Khinh Lục gãi đầu nhìn chiếc la bàn. Theo lời chỉ dẫn của Nhạc Phượng Hy, hắn đã chú ý liên tục viên đá trên la bàn này... nhưng hắn vẫn thấy chưa thể chắc chắn được vì...

Thuyền chở bọn hắn lại đang tiến đến một hòn đảo hoang nhỏ. Hòn đảo này như một hòn đá thô kệch trôi nổi trên mặt biển, nó chỉ toàn đá là đá với đám rong rêu bám dính trên đó.

Không phải bọn họ đã lặn xuống biển sao? Không lẽ họ bị trôi dạt vào hòn đảo này?!

" Có thật là ở đó không?"_ Đinh Lạc Doanh nhướn mắt quan sát hòn đảo từ xa.

" Chắc là ở đó..."_ Bạch Khinh Lục nhăn nhó. Hắn cũng không biết đâu. Chiếc la bàn này đang hướng đến đó, viên đá cũng đang chớp tắt liên tục. Hắn chỉ dựa vào sự chỉ dẫn của la bàn mà đến đây thôi.
Pặc!!!

Chiếc la bàn trên tay hắn bỗng dưng biến mất... à không... nó bay vào tay Hoàng Việt Minh.

Phi!!! Là hắn ta tự giật lấy đấy chứ!!!

Từ khi biết hắn âm mưu với Nhạc Phượng Hy lừa hắn ta ngủ mê rồi đi tìm Hoàng Ái Ny, hắn ta liền tỏ ra hầm hầm đầy sát khí, lúc nào cũng cau có khó chịu với hắn.

Đông Phương Triệt cũng tham gia giống hắn sao lại chỉ khó chịu một mình hắn chứ!? Hắn không phục!!!

Hoàng Việt Minh nắm chặt chiếc la bàn trong tay mắt hướng đến hòn đá đằng xa...

" Khoan đã"_ Đông Phương Triệt âm trầm ra hiệu.

" Gì vậy?"

Đông Phương Triệt chỉ tay xuống mặt biển gần mạn thuyền.

" Hình như có thứ gì đó..."

Trên mặt nước nhấp nhô sóng biển bỗng dưng trồi lên một cách kỳ lạ...

Mọi người trên thuyền đều thủ thế cảnh giác.

Bùmmm!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên kèm theo làn nước biển lớn bắn lên rồi đổ ập lên thuyền.
Bọn hắn đang bị thích khách tấn công???

Hoàng Việt Minh mặt không đổi sắc từ mũi thuyền nhảy lên, hai tay giang rộng vận thủy linh ngăn chặn nước đổ ập xuống.

" Minh biết vận thủy linh hồi nào vậy?"_ Bạch Khinh Lục ngơ ngác hỏi. Rõ ràng Hoàng Việt Minh song hệ hỏa phong sao giờ lại xuất hiện thêm thủy hệ vậy!??

Gràoooo

Một con rồng nước uốn lượn trên không sau đó đáp xuống thuyền và bốc hơi mất chỉ để lại ba bóng người mờ ảo sau làn hơi nước.

" Tống Vỹ Tinh bị thương rồi"_ Giọng Tiêu Vận vang lên đầy vẻ gấp rút.

" Sao chỉ có các ngươi? Nàng đâu?"_ Hoàng Việt Minh cau mày chất vấn.

" Chúng ta bị lạc nhau"_Tiêu Vận lắc đầu.

" Đã xảy ra chuyện gì?"_ Đông Phương Triệt hỏi.

" Bọn ta bị phục kích rồi lạc mất nhau... có lẽ nàng đang ở cùng chỗ với Dương Hàn Long"

Hoàng Việt Minh nhìn vào la bàn, cây mũi kim rung nhẹ luôn quay về một phía... Viên đá đỏ nay đã sáng rõ hơn
Nàng đang ở nơi đó!!!

........................................................................

Trên hòn đảo...

Phù phù phù...

Nhạc Phượng Hy chật vật kéo thân hình Dương Hàn Long đang bất tỉnh trồi lên mắt nước bơi vào bờ.

" Long!!! Này!!! Huynh tỉnh lại đi"_ Nàng vỗ vào má hắn liên tục để gọi hắn tỉnh dậy.

Nàng đưa tay lên ngực hắn vận thủy linh điều khiển nước trong phổi hắn ra ngoài.

Hắn vẫn chưa tỉnh...

Nàng gấp gáp tiến hành ép tim hô hấp nhân tạo.

Phù phù... Sắc mặt hắn vẫn đang tái đi.

" Làm ơn tỉnh lại đi mà"_ Môi nàng gần sát bờ môi lạnh lẽo của hắn.

Khục khụ khụ... Khụ

Dương Hàn Long đột ngột phun nước ra ho sù sụ.

Sau đó trong chớp mắt hắn đã nằm trong vòng ôm run rẫy của nàng.

" Ta không sao"_ Giọng hắn khàn khàn vang lên.

" Ừ"_ Nàng buông hắn ra kiểm tra lại thân thể hắn xem có bị thương không.
" Đây là đâu?"

" Không biết. Có lẽ là đảo hoang"

Lúc này nàng mới chú ý xung quanh. Nơi này nhìn giống như hang đá tự nhiên do nước biển mài mòn.

A! Hình như nước biển trong hang đang từ từ cạn dần

Thủy triều đang rút đi!!!

Phù... Tạm thời coi như nơi này vẫn an toàn. Tuy nhiên vẫn không thể ở lâu vì thủy triều có thể dâng lên lại.

" Đợi huynh lấy sức lại rồi chúng ta rời khỏi nơi đây"

" Ta có thể đi bây giờ"

" Không cần. Sẽ nhanh có người đến đón chúng ta thôi. Bây giờ huynh thử vận linh lực cho ta xem"

Hắn đưa tay vận ám linh thử... ba quả cầu đen hiện lên bây vòng vòng quang bàn tay hắn.

" Được rồi"_ Hắn nói với vẻ kích động.

" Ta cũng vậy"_ Nàng gật đầu sau đó nghi hoặc nhìn cổ tay phải. Hoa văn đó... đã biến mất...

Quay lại một canh giờ trước...

Khi mọi người đuổi theo mãnh long đến một vùng tảo biển đen ngòm và tối tăm.
Gàoooo

Mãnh long không chạy nữa, nó cong người lượn lên cao rồi phun từ miệng ra một vầng kim quang chói mắt vào đám tảo.

" Nó không tấn công chúng ta"_ Tiêu Vận cau mày.

" Chúng ta không được tách ra. Cẩn thận xung quanh"_ Lãnh Minh Dực có cảm giác có gì đó bất thường.

" Chủ nhân... đám tảo biển kia đang di chuyển"_ Thanh Long cảnh báo.

" Dường như nó muốn dồn đám tảo này về phía chúng ta"_ Nhạc Phượng Hy nhíu mày. Đám tảo này đang rục rịch né tránh ánh sáng. Ai biết được đám tảo này có nguy hiểm gì không.Nàng lập tức vận quang linh soi sáng nơi bọn nàng đang đứng.

Dương Hàn Long quơ thử kiếm lên đám tảo gần đó, chúng nhơn nhớt bám dính lên thanh kiếm nhưng cuối cùng lại e sợ bởi tính nóng của Tuyền Hỏa mà tuột xuống.

Mãnh long vẫn tiếp tục dồn ép đám tảo bao vây bọn nàng lại.
Thanh Long uốn người đạp nước tạo cuồng thủy đẩy bay đám tảo đi nhưng chúng lại dính chặt dưới cát không tài nào xê dịch ra xa được. Tuy vậy mãnh long kia lại bị uy lực của Thanh Long đánh bay vào hòn đá.

Nó yếu ớt hẳn đi nhưng vẫn ngoan cố đạp đuôi đánh một hòn đá lớn về phía bọn nàng.

Tống Vỹ Tinh lấy kiếm chặn lấy thì bị hòn đá va mạnh vào thanh kiếm vỡ nát. Hắn phun một ngụm máu rồi đổ ập xuống đám tảo gần hắn nhất, trên người liền bị tảo bám chặt vào.

Lãnh Minh Dực vận quang linh đuổi đám tảo bám trên người Tống Vỹ Tinh đi... rồi nhanh chóng kéo hắn trở lại phạm vi an toàn.

Liên tục những hòn đá lớn nhỏ lại bay đến... Dương Hàn Long cầm Tuyền Hỏa linh hoạt chém nát... nhưng khi đá vỡ nát thì những đám tảo cũng rơi xuống... còn có vài sợi tảo dính vào tay hắn. Tuyền Hỏa rung lên rồi như muốn cảnh báo nguy hiểm.
" Không xong! Đám tảo đó còn mọc trên đá nữa"_ Nhạc Phượng Hy xoay người đưa quang linh về phía Dương Hàn Long.

Đám tảo rơi lộp bộp xuống đất nhưng để lại trên mu tay hắn một đường vằn kỳ lạ... Nàng thử chạm vào rồi lau thử nhưng nó như được xăm lên da vậy, không hề biến mất đi.

Một cảm giác trơn mềm lướt qua chân nàng... nàng giật mình nhìn xuống dưới chân.

Xoạt... Vụt vụt

Bỗng dưng xuất hiện hai dây rong biển dài quấn chặt lấy cổ chân nàng kéo đi. Nàng nhanh chóng phản ứng lại tay nắm lấy nó rồi truyền lôi điện vào. Nó co giật một hồi rồi buông nàng ra trốn mất. Trên tay nàng xuất hiện một dấu vằn dài vừa khớp với rong biển ấy.

Lãnh Minh Dực ra lệnh Thanh Long điều khiển thủy linh tạo một xoáy nước vòng quanh để làm màn chắn tạm thời giữ an toàn.

" Nàng ổn chứ?"_ Lãnh Minh Dực đỡ nàng đứng dậy rồi lo lắng nhìn dấu vằn hiện rõ trên bàn tay nàng.
Nàng lắc đầu rồi đăm chiu suy nghĩ

" Vận! Huynh xem trên người Tống Vỹ Tinh có xuất hiện dấu vết tương tự như vậy không?"

Tiêu Vận cẩn thận xem xét rồi ngạc nhiên khi thấy những dấu vằn kỳ lạ hiện rõ ở cổ, mặt và tay Tống Vỹ Tinh.

Nàng nghi hoặc thử vận quang linh...

Thất bại!

Sau đó là lôi linh... vẫn không được!!!

Nàng đưa ánh mắt sang Dương Hàn Long. Hắn hiểu ý thử vận linh lực.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy như có hòn đá to lớn đè nặng trên ngực vậy.

Đám tảo này không hề bình thường. Những ai bị chúng tiếp xúc vào đều không thể điều khiển linh lực được nữa.

" Hiện tại chúng ta nên quay lại bờ rồi hãy suy nghĩ biện pháp"_ Lãnh Minh Dực vỗ nhẹ lên vai nàng.

" Ừm. Thuốc của ta cũng sắp hết tác dụng rồi"

Gầmmmm Bùmmmmm

Màn chắn bị phá vỡ, mãnh long bị thương bơi lảo đảo nhưng tròng mắt đỏ ngầu điên cuồng tấn công.
Thanh Long quấn người lấy thân mình chắn lấy đòn tấn công của mãnh long. Sau đó Thanh Long ngửa đầu lên phun ra xoáy nước đầy uy lực. Mãnh long cũng phun ra quả cầu quang linh tấn công.

Sức mạnh Thanh Long vô cùng mạnh mẽ, mãnh long kia không thể so kịp, quang cầu liền bị xoáy nước nuốt chửng.

Nhưng lại không tránh khỏi xảy ra vụ nổ lớn.

Cứ thế nàng bị cuốn trôi đi, trong khi đầu óc bị quay cuồng thì nàng thấy được hình ảnh mờ ảo của Dương Hàn Long trong làn nước đang cố vươn người bơi đến chỗ nàng... nàng nhất thời phản ứng lại vươn tay về phía hắn.

Thế mà khi nàng tỉnh lại thì lại thấy bản thân đang nằm dạt trên bờ, đằng xa là thân hình Dương Hàn Long bị trôi nổi trên mặt biển.

Nàng hoảng hốt liền bơi ra cứu hắn. Thuốc nàng có lẽ đã hết tác dụng khá lâu rồi, mong là hắn có thể chịu nổi.
........................................................................

Nhạc Phượng Hy thở phào khi độc của đám tảo biển đó không gây nguy hiểm gì nhiều. Nó chỉ làm con người không thể vận linh lực ở dưới nước, chỉ cần rời khỏi mặt nước, chất độc liền trở nên vô hiệu.

Cộp cộp...

" Âm thanh gì vậy? Huynh có nghe gì không?"_ Nàng cảnh giác lắng tai nghe.

Dương Hàn Long thầm gật đầu rồi lấy kiếm ra thăm dò vách hang.

Cộp cộp...

Âm thanh kỳ lạ lại vang lên...

" Nàng đứng xa chút"_ Hắn đẩy nàng ra xa rồi xoay kiếm chém mạnh một nhát vào vách đá.

Răng rắc... răng rắc!!!

Vết nứt lan dần, to dần... rồi đổ ập xuống...

Réc réc réc réccccc

Một đàn dơi đột ngột bay ào ra ngoài...

" A..."_ Một tiếng rên nhẹ vang lên. Trong đống đổ nát xuất hiện một bóng người. Có lẽ vì Dương Hàn Long đột ngột chém đổ hang đá nên người đó không kịp né tránh liền bị đống đá đè lên.
Dương Hàn Long chỉa kiếm vào người đó...

Một giọng nói hốt hoảng vang lên...

" Đừng... đừng gϊếŧ ta!!! Ta không trốn nữa"

" Long! Khoan đã"_ Nhạc Phượng Hy tiến lên ngăn cản.

Nàng thả ba quả quang cầu bay lơ lửng lên cao đủ soi sáng cả hang động.

" Nhạc Phượng Hy!!! Là ngươi!!! Ngươi đến cứu ta phải không? Oaaaa"

" Hoàng Ái Ny?!"_ Nhạc Phượng Hy cúi gần hơn để nhìn rõ người. Giọng nói thì đúng là Hoàng Ái Ny tiếng khóc cũng giống nữa... nhưng bộ dạng thì thê thảm vô cùng. Một thân y phục rách rưới, đầu tóc rối bù, khuôn mặt lấm lem.

" Đúng rồi! Là ta! Mau cứu ta. Hắn sắp trở lại rồi"

" Hắn?! Là kẻ đã bắt cóc ngươi?"_ Nàng vừa hỏi vừa vận thổ linh nâng từ từ những hòn đá lên, Dương Hàn Long cũng phụ nàng một tay.

" Chân ta đau quá!"_ Hoàng Ái Ny rươm rướm nước mắt.
" Ngoan, không sao rồi. Để ta đưa ngươi đi ra ngoài"_ Nàng ôn tồn dỗ dành. Hang này sắp không chịu được lâu nữa rồi, nàng cần phải sớm đưa người ra ngoài.

Grừ...

Dường như Hoàng Ái Ny nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cả người dựa vào người Nhạc Phượng Hy bỗng nhiên cứng đơ lại, giọng run run nói...

" Hắn về rồi"

Nàng và Dương Hàn Long nhìn nhau sau đó cùng nhau gật đầu...

Nàng nhanh chóng đỡ lấy Hoàng Ái Ny đi đến cửa hang, Dương Hàn Long xoay người chém hai đạo kiếm phá đổ tầng đá xuống chắn cửa hang lại...

Vang vọng bên trong là tiếng gào rú đầy rùng rợn.

" Không, nó chưa chết"_ Dương Hàn Long âm trầm nói.

Ầm ầm...

"Tránh ra!!!"_ Nàng ôm Hoàng Ái Ny nhảy sang một bên.

Cửa hang bị một lực mạnh đẩy ra, đá bị bắn ra tứ tung... nàng còn vì chắn cho Hoàng Ái Ny mà bị không ít đá va đập vào.
Gàoooo

Là con mãnh long vừa nãy!!!

Nó đã bắt cóc Hoàng Ái Ny sao?!

" Ngươi có bị sao không?"_ Hoàng Ái Ny xoa xoa cánh tay sưng đỏ của nàng. Trong lúc nguy cấp như thế này, Nhạc Phượng Hy vẫn cố gắng bảo vệ nàng... vậy mà nàng lại nhu nhược run sợ trước hắn ta rồi không thể làm được gì.

" Được rồi! Chỉ là vết sưng nhẹ thôi"

Hoàng Ái Ny chật vật với chân đau đứng dậy, tức giận trừng mắt với con mãnh long.

" Người mà ta nói với ngươi... người có thể giúp được ngươi chính là người này!!! Ngươi không được gây tổn hại người này!!!"

Gầmm...

Mãnh long dường như không nghe thấy lời Hoàng Ái Ny nói, nó điên cuồng lao đến tấn công...

Dương Hàn Long nhảy lên lưng nó, bám chặt vào lớp vảy rắn chắc để không bị nó vùng rơi ra ngoài.

Mãnh long uốn thân mình qua lại nhằm muốn đẩy người trên lưng nó ra
Dương Hàn Long cầm Tuyền Hỏa đang phừng phừng ngọn lửa đen đâm thẳng xuống.

Mãnh long vốn đã yếu ớt nay bị đau đớn mà ngã rạp xuống...

Dương Hàn Long rút kiếm ra rồi giơ lên định đâm thêm một nhát kết thúc thì...

" Hãy gϊếŧ ta đi... làm ơn"

Tay cầm kiếm hắn ngưng bặt lại... sau đó bắt gặp đôi mắt đỏ đang rơi lệ của mãnh long.

Nó khóc...

Vì đau đớn thể xác hay tinh thần?!

Nhạc Phượng Hy cũng có nghe giọng nói của con rồng phát ra sau đó nghi hoặc nhìn toàn thân từ đầu đến đuôi đều chi chít vết thương, có vài chỗ bị mất lớp vảy ươn ướt máu, kỳ lạ hơn đó là... từ miệng vết thương có bay ra dòng hắc khí mỏng manh nhưng lại giống như sợi dây rối điều khiển con mãnh long này vậy.

" Long, không cần gϊếŧ nó"_ Nàng lấy Tinh Âm từ không gian ra.

Tinh Âm mở nắp tham lam hút dòng hắc khí bao bọc cả con mãnh long.
Thân thể mãnh long thả lỏng dần nằm rạp xuống, đôi mắt đỏ ngầu đầy dữ tợn cũng trở nên dịu lại rồi phát sáng lên...

Sau đó mãnh long to lớn từ từ thu nhỏ dần lại cho đến khi...

Nó biến thành hình dáng con người...