Nam tử trước mặt một thân đầy vết thương, sắc mặt trắng bệch. Ở góc má trái, mu hai bàn tay và chân đều hiện rõ những lớp vảy bóng loáng. Đôi môi khô nứt thỉnh thoảng lại để lộ ra hai răng nanh sắc nhọn.
Nó biến hóa không hoàn chỉnh?
" Hắn nói với ta... hắn là con người"_ Hoàng Ái Ny níu chặt tay nàng, e dè nhìn nam nhân kia.
Hửm!? Nhìn hắn có chỗ nào giống con người? Nếu nói hắn là linh thú biến thân nàng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng hắn lại tự nhận bản thân là con người... Tại sao?
"Aaaaaaaa"_ Nam nhân bỗng nhiên ôm đầu hét lên đầy đau đớn.
Lạch cạch lạch cạch!
Tinh Âm trong tay nàng cũng rung lên liên tục.
Nhạc Phượng Hy nhíu mày. Luồng hắc khí kia không phải là nguồn gốc sao?
" Long! Khống chế hắn lại!"
Dương Hàn Long uyển chuyển nhảy vào khống chế hai tay nam tử kia ra phía sau. Nam nhân càng vùng vẫy, luồng hắc khí càng tuôn ra nhiều hơn.
Nhạc Phượng Hy để Hoàng Ái Ny ngồi khuất phía xa đủ an toàn rồi nhảy đến trước mặt vị nam tử, đặt ngón tay điểm chỉ lên mi tâm hắn.
Nàng muốn thâm nhập vào đan điền của hắn.
Nàng nhìn thấy luồng hắc khí đã lan tỏa khắp kinh mạch nhưng nàng nhận thấy có một điều kỳ lạ. Đan điền hắn đang bị bao bọc bởi một phong ấn cổ. Chính vì vậy, luồng hắc khí không thể xâm nhập vào đan điền được.
Phong ấn ấy... hình như bị nứt?! Nàng định tiến gần thêm nhưng lại bị phong ấn đẩy mạnh nàng ra...
Phụt!
Nàng phun ra ngụm máu lùi lại.
Hắn hét lên làm chấn động cả hòn đảo... trên mặt đất dần xuất hiện những vết nứt lan dài. Đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí đã quay trở lại. Hai bàn tay bỗng dưng dài ra những móng vuốt sắc bén. Hắn vùng mạnh ra khỏi sự khống chế của Dương Hàn Long rồi điên cuồng lao vào tấn công nàng. Dương Hàn Long chém một nhát lên lưng hắn ta. Vết thương sâu dài dài chảy rất nhiều máu, nam tử hét lên rồi quay lại tấn công hắn.
Nhạc Phượng Hy từ từ bình ổn lại khí lực rồi bay đến phối hợp với Dương Hàn Long.
Nàng bất ngờ phát hiện luồng hắc khí trào ra từ vết thương mới, nó kéo dài và ôm chặt toàn thân hắn. Dường như đám hắc khí mỏng manh đó muốn khảm sâu lên da thịt rút đi sinh lực của hắn. Nhưng sau đó có một tia ánh sáng nhỏ hoàn toàn đối lập với hắc khí dần xuất hiện cố gắng làm khép lại vết thương nhưng chỉ có thể làm ngưng chảy máu, làm miệng vết thương nhỏ lại. Cuối cùng vùng quanh vết thương ấy dần hiện lên lớp vảy bạc rắn chắc.
Rốt cuộc hắc khí đó là gì? Ngay cả Tinh Âm cũng hút không hết được!?
Dương Hàn Long đạp kiếm nhảy lên cao đồng thời tay kết ấn vận ám linh bao bọc lấy nam tử xiết chặt lại. Bóng tối bao trùm làm hắn ta không nhìn thấy mục tiêu cứ tấn công tán loạn.
Nhạc Phượng Hy phối hợp vận kim linh kết thành những sợi xích dày vây trói hắn lại.
" A! Cứu ta!"_ Tiếng hét của Hoàng Ái Ny vang lên.
Nơi Hoàng Ái Ny đang trốn bỗng bị sụp lở, tất cả đều đổ xuống biển sâu.
Bất chợt một cánh tay bắt lấy thân hình Hoàng Ái Ny kéo lại.
" Vỹ... Tinh???"
" Cuối cùng cũng đến"_ Nhạc Phượng Hy thở phào.
" Hắn là thứ gì vậy? "_ Bạch Khinh Lục chỉ vào nam tử đang bị trói. Nhìn không giống con người lắm...
" Mọi người có sao không?"_ Đinh Lạc Doanh đến sau cùng sau đó cả người chợt hửng lại, run run nhìn về phía người bị trói kia...
" Nhị ca?"
Mặc dù ngoại hình huynh ấy có nhiều thay đổi nhưng nàng vẫn có thể nhận ra...
Hắn bị khống chế toàn thân xụi lơ xuống đất. Lúc này Dương Hàn Long đã thu ám linh lại, hắn đã lờ mờ thấy lại ánh sáng bỗng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, thậm chí trong mơ hắn luôn nghe thấy. Muội ấy đang đứng trước mặt hắn, đang nhìn hắn bằng đôi mắt ngạc nhiên và... lo sợ.
"Đừng... "_ Hắn thều thào.
Đừng nhìn hắn!!!
Hắn không phải là như vậy!
Hắn là con người! Hắn không phải là quái vật!!!
" Aaaaaaaa"_ Hắn vùng vẫy trong đống xiềng xích. Đôi mắt bắt đầu hằn lên những tia máu ghê rợn.
" Nhị ca!!! Là huynh thật sao?"_ Đinh Lạc Doanh như không thể tin vào mắt mình, toàn thân gần như bị tê liệt,nàng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn mà không thể làm gì.
Gừ...
Đinh Vân Trạm bị mất lý trí, sát khí dâng lên đỉnh điểm.
Nhạc Phượng Hy cố gắng vận kim linh kiềm chế hắn lại. Nàng phát hiện hắn ta vốn rất yếu ớt nhưng khi mất lý trí, những luồng hắc khí kia lại mạnh mẽ khảm sâu lên da thịt hắn đem lại sức mạnh cho hắn. Nhưng cũng vì thế sinh mệnh của hắn đang bị chính sức mạnh đó bòn rút đi. Đinh Vân Trạm bỗng khom người đập xuống đất thật mạnh.
Ùng ùng...
Cơn chấn động vang lên, những đường nứt trước đó tiếp tục rẽ nhánh lan rộng hơn.
Nhạc Phượng Hy bị mất thăng bằng nên không kịp điều khiển kim linh. Đinh Vân Trạm nhân cơ hội đó phá tan vòng vây thoát ra.
" Dừng lại đi nhị ca!!!"_ Đinh Lạc Doanh chạy đến phối hợp mọi người khống chế lại hắn.
Trong mắt Đinh Vân Trạm bây giờ chỉ hiển hiện hình ảnh Đinh Lạc Doanh sợ hãi nhìn hắn. Hắn không còn nghe thấy gì ngoài âm thanh thúc giục trong đầu...
Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!!! Gϊếŧ hết đi!!!
" Khônggggg"_ luồng hắc khí trong người hắn bùng phát đẩy văng mọi người ra xa.
Thanh Long được Lãnh Minh Dực triệu hồi ra hỗ trợ tức khắc quấn chặt lấy Đinh Vân Trạm.
Đinh Vân Trạm điên cuồng cào cáu nhưng không thể nào gây tổn hại gì với một thần thú như Thanh Long. Khuôn mặt Đinh Vân Trạm dần dần biến dạng... thoạt nhìn khá giống một cái đầu rồng.
" Long khí trong người hắn..."_ Tiêu Vận dường như nhìn thấy điều gì đó, hắn chỉ nói đến đó liền ngưng bặt lại.
Nhạc Phượng Hy nghe hắn nói vậy liền chú ý đến sau đó phát hiện ánh sáng kỳ lạ đó chính là long khí trong đan điền Đinh Vân Trạm. Vì muốn bảo vệ hắn mà nó đã tự phá phong ấn thoát ra ngoài sao?
Nhưng tại sao lại phong ấn nó?
" Huynh ấy không thể nào là..."_ Đinh Lạc Doanh lên tiếng.
" Hắn đang dần trở thành một mãnh long thực sự"_ Hoàng Việt Minh vận bức tường lửa xung quanh.
" Không được! Nếu hấp thụ lượng sức mạnh lớn thế này hắn sẽ trở thành một con rồng khát máu, hắn sẽ hoàn toàn mất đi nhân tính trước đó"_ Bạch Khinh Lục nói.
" Đinh Lạc Doanh, chỉ có ngươi mới đánh thức được hắn. Chỉ cần hắn lấy lại lý trí, ta có cách tạm thời áp chế lại long khí trong người hắn lại" Nhạc Phượng Hy cắn ngón tay nhỏ máu lên Tinh Âm niệm cổ chú phát huy uy lực trong Tinh Âm. Nàng cần phải hút lấy hắc khí đó thêm một lần nữa. Chính nguồn hắc khí này đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ long khí bạo phát. Vì vậy một mặt phải áp chế long khí mặt khác lại phải xử lý hắc khí. Hai vấn đề này phải được xử lý cùng một lúc và phải đảm bảo hắn vẫn còn giữ lại nhân tính. Nếu như cách này không thể giải quyết được thì nàng buộc phải ra tay gϊếŧ chết hắn để tránh hắn cuồng sát đến mọi người.
Lãnh Minh Dực vận quang linh làm lành các vết thương hắn ta lại ngăn chặn đường dẫn hắc khí ra ngoài sau đó vận lôi linh tạo thành một pháp trận lấy Thanh Long làm trung tâm dựng lại hòn đảo để tránh bị sụp đổ.
Hoàng Việt Minh truyền tinh thần lực xâm nhập làm tê liệt tạm thời sát khí trong hắn. Những người còn lại đều chia nhau ra bao vây xung quanh Đinh Vân Trạm đồng thời bảo hộ giúp Đinh Lạc Doanh tiếp cận được với hắn.
" Nhị ca... là muội..."_ Đinh Lạc Doanh từ từ tiến lại gần.
Gừ...
" Muội biết huynh không phải là như thế này. Huynh vẫn là nhị ca mà muội biết"_ Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Đinh Lạc Doanh nghẹn ngào nói.
" Doanh Doanh..."_ Hắn giọng khàn khàn vang lên.
" Đúng vậy. Là muội... muội đến đưa huynh về nhà. Chúng ta về nha thôi"_ Nàng ta lúc này đã đến gần đối diện với hắn, áp bàn tay mảnh mai lên mặt hắn mà vuốt ve.
" Nhà...? Không!"_ Hắn bỗng dưng kích động trở lại
" Phong ấn của hắn bị nứt thêm rồi!!!"_ Hoàng Việt Minh vẫn còn dùng tinh thần khống chế thấy rõ sự bất thường liền lên tiếng thông báo.
Cạch!
Hắc khí lưu động trong Tinh Âm cũng dao động mạnh mẽ... khóe miệng Nhạc Phượng Hy lại phun ra máu, lồng ngực nóng như lửa đốt. Chân nàng như đeo chì không còn sức nữa dần khụy xuống, may là có Tiêu Vận ở bên cạnh đỡ lấy nàng nên có thể trụ thêm một chút nữa. " Nhị ca!"_ Đinh Lạc Doanh thấy không ổn liền nhào đến ôm lấy hắn.
" Đừng!!!"_ Nhạc Phượng Hy không ngờ nàng ta lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Hắn hiện tại đang dần mất đi nhân tính, hắn sẽ không thể nhận ra ai là bạn ai là thù, ai là người quen người thân.
Điều nàng lo lắng quả nhiên trở thành sự thật. Đinh Vân Trạm cào lấy lưng Đinh Lạc Doanh sau đó hai tay mạnh mẽ bóp cổ nàng ta.
Thanh Long vẫn còn đang quấn chặt hắn nhưng không kịp xoay trở để ngăn cản hắn được. Tay hắn cứng cáp xiết cổ Đinh Lạc Doanh thật chặt. Sắc mặt Đinh Lạc Doanh tái xanh đi vì bị thiếu khí, đầu óc dần mơ màng, nhưng vết thương sau lưng đang âm ỉ đau rát đã giúp nàng ta lấy lại phần nào ý thức. Bàn tay run rẫy đặt lên cánh tay đầy vảy cứng của hắn, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh rõ ràng... Rắc!
Một âm thanh nhỏ vang lên... không ai nghe thấy hay để ý đến.
Tượng phật đeo trên cổ Đinh Lạc Doanh bỗng dưng phát sáng.
Ánh sáng trắng ấm áp, chan hòa lan tỏa dần từ Đinh Lạc Doanh sang hai tay đang đặt trên cổ nàng ta. Sau đó dịu dàng quấn lấy khắp người Đinh Vân Trạm. Ánh sáng đi tới đâu lớp vảy trên da hắn liền tan biến đi mất.
Nhạc Phượng Hy nhân lấy cơ hội cắt thêm một đường vào lòng bàn tay nhỏ máu lên Tinh Âm hút hết số hắc khí còn lại đang quấn chặt người hắn.
Ánh sáng biến mất, Đinh Lạc Doanh dần tỉnh táo lại, cơn đau sau lưng cũng đã biến mất, giờ chỉ còn đọng lại cảm giác ê ẩm ở trên cổ...
" Doanh Doanh... xin thứ lỗi cho huynh... huynh đã làm hại muội"
Đinh Lạc Doanh nghẹn ngào ngước lên nhìn vị nam tử trước mặt.
Mặc dù huynh ấy không còn một bộ dáng thanh tao, phong nhã. Trên thân bạch y đầy cao quý, tay cầm quạt bạch ngọc lúc nào cũng ôn hòa mỉm cười với mọi người... nhưng nàng vẫn nhìn ra... Đây mới là nhị ca thân quen của nàng.
Người luôn nuông chìu, thỉnh thoảng lại hay trêu ghẹo nàng như một đứa trẻ rồi lại như một bậc trưởng bối quan tâm dạy bảo nàng rất nhiều điều.
Người đã gắn bó với nàng suốt mười một thời thơ ấu cho đến tận bây giờ.
Người đã tận tay dẫn dắt nàng, đưa nàng đi đến đỉnh cao của thực lực và danh dự.