Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 174




Chập này định đăng hôm qua nhưng lại đổi ý, xóa hết tất cả rồi viết lại nội dung mới? vậy mà vẫn chưa ưng ý hazzz,ta cảm thấy bản thân ngày càng khó tính  ̄へ ̄

........................................................................

Những ngày tiếp theo, Tư Khắc Diệp Khải vẫn chưa có thái độ gì về việc giấy ngoại giao của hai nước. Làm sư huynh Dịch Tư nôn nóng đến nhường nào, lúc nào cũng cẩn thận nhắc nhở Diệp Khải.

Nhưng tên đại vương ngông cuồng này cứ ứ hừ bảo để sau, bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở của huynh ấy.

Tiêu Dao kia thì vô tư, ham chơi. Có bọn nàng thì ngày nào cũng rất háo hức, hết rủ đi thăm quan khắp trại ngựa rồi đến săn bắn.

Cô nàng Tiêu Dao còn lại ngoài việc quá nóng nảy kèm theo lo lắng, thỉnh thoảng lại muốn làm loạn bị nàng giáo huấn vài lần cũng đã chịu yên phận.
Nàng đã cảnh giác suốt những ngày qua. Bọn nàng đang bị giám sát!

Nếu ở trong lều thì luôn có một hàng người đi qua đi lại như đang đi tuần và một vài người đứng xa xa lén lút theo dõi. Khi đi ra ngoài ở bất kỳ nơi nào cũng đều có người đi theo sau.

Không chỉ có nàng, những người khác cũng bị giống như vậy. Mọi nhất cử nhất động của mọi người đều bị giám sát chặt chẽ.

Sau khi cùng bọn hắn bàn về chuyện này, nàng chỉ cười lắc đầu.

Đã bị nghi ngờ rồi!!!

Chắc chắn cái tên Diệp Khải đang nghi ngờ bọn nàng, biết nàng đang che giấu điều gì. Có thể chính vì vậy mà hắn vẫn cố tình kéo dài thời gian, không để bọn nàng rời đi.

Nhưng hắn đã biết hết thì tại sao lại không đến bắt quả tang? Dù sao Tiêu Dao "giả" trong mắt hắn suốt ngày đều ở trong lều của nàng, có chạy cũng chạy không thoát.
Hắn ta đã không có ý động thủ gì thì nàng cũng giả vờ như không biết gì cả, tiếp tục làm vị khách an phận vậy.

Lặng lẽ quan sát hai Tiêu Dao, nàng cảm thấy bản thân dường như sắp nắm bắt được điều gì đó nhưng lại không rõ là điều gì.

" Tiêu Dao, khi kết thúc Tứ Đồ Quốc ngươi đã từng giao tiếp với ai?"

" Hả? Lúc đó... ta đi khá nhiều nơi cũng gặp rất nhiều người. Bây giờ ta cũng không nhớ rõ nữa"

" Ngươi không có ấn tượng đặc biệt với người nào à?"

Tiêu Dao gãi đầu suy ngẫm lại sau đó lắc đầu.

" Có phải ngươi nghĩ có người nào cố ý tiếp cận ta rồi giả dạng ta không?"

" Không thể nào. Nếu như vậy thì thời gian Tiêu Dao kia quay về Đại Hồ không trùng khớp"_ An Hiểu nói suy nghĩ của mình. Nếu đối chứng thì sau khi Tứ Đồ Quốc kết thúc, mọi người đều chia nhau ra trở về nước. Khi ấy Tiêu Dao  lại nổi hứng thay đổi kế hoạch muốn đi chơi vài ngày, nhưng sớm đã có một Tiêu Dao khác đã trở về Đại Hồ.
Chuyện này cứ giống như Tiêu Dao có thuật phân thân vậy.

" Vậy mấu chốt ở đây chính là thời điểm quận chúa thay đổi kế hoạch trở về"_ Tiêu Vận nói.

" Đúng vậy. Nếu lúc đó ngươi không đổi ý và trở về Đại Hồ đúng thời gian thì kẻ giả mạo không thể có cơ hội xen vào được"_ An Nhiên gõ bàn. Điều đó có nghĩa bên cạnh Tiêu Dao có nội gián.

" Ngươi còn nhớ lúc đó có những ai biết kế hoạch của ngươi không?"_ Nhạc Phượng Hy hỏi.

" Chỉ có bọn Đặc Á thôi... không có ai nữa"

" Nhóm người Đặc Á bây giờ chỉ còn 4 người, họ chính là manh mối"_ Hoàng Ái Ny hăng hái.

" Chúng ta bị theo dõi sát thế này, làm sao đi tìm họ hỏi được đây?"_ Đông Phương Triệt cau mày nói.

" Không phải lần trước ngươi cho ta uống loại đan gì đó sao?"_ Tần Minh gợi ý.

" Nó chưa hoàn chỉnh"_ Nàng nói.
" Như vậy mà còn chưa hoàn chỉnh sao?"_ Tiêu Dao ngạc nhiên. Nàng đã được trải nghiệm sự kỳ diệu của đan dược Nhạc Phượng Hy mang lại.

"Đói rồi"_ Nhạc Phượng Hy không có ý giải thích đành lánh sang chuyện khác. Bán thành phẩm chả có gì để khoe khoang cả, nàng không thích!

" Ừm chúng ta kêu người chuẩn bị món ăn"_ Hoàng Việt Minh không để mọi người lên tiếng liền cho gọi cận vệ đứng ở ngoài, nàng đã không muốn thì không được ép nàng.

"!!!!"

Bọn họ còn có thể nói gì nữa?!!

........................................................................

Trong bóng đêm tối mịt, không ánh trăng, ánh sao chỉ có ánh đuốc lập lòe trước các căn lều.

" Hazzz chúng ta còn phải theo dõi bọn chúng đến khi nào nữa đây?"_ Một tên canh gác cách lều Nhạc Phượng Hy không xa, hắn cầm bình rượu lớn uống một ngụm rồi than vãn.
Tên canh gác còn lại vác thanh đao lớn trên vai, tay cầm một cái đùi thịt lớn.

" Chúng ta cũng chỉ tuân theo lệnh của đại vương thôi"

" Ta không hiểu đại vương đang nghĩ gì nữa. Kẻ giả mạo quận chúa đang ở trong đấy, chỉ cần ta xông vào thì có thể bắt gọn chúng rồi, lúc đó tên ẻo lả Lãnh Phi kia cũng không thể chối được"

" Đại vương tự có cách của mình..."_ Hắn đang nói bỗng cảm thấy có gì đó không ổn đến khi hắn hiểu được chuyện gì thì trước mắt đã tối mịt, ý thức dần lâm vào hôn mê.

Nhạc Phượng Hy phủi tay bộp bộp nhìn xuống thành quả của mình.

Khà khà... lâu rồi không sử dụng phương pháp thủ công thế này rồi. Thật hoài niệm~~~

Bộp!!! Bỗng một cánh tay bắt lấy vai nàng.

Nàng giật mình xoay người,chân đá lên.

" Là ta"_ Chân nàng bị một bàn tay bắt lại.
Là Lãnh Minh Dực. Thảo nào nàng lại không phát hiện hắn đến gần.

" Sao huynh lại đến đây?"

" Muốn lén lút cùng nàng"_ Hắn vẫn ôm chân nàng, tay còn vuốt ve lên xuống.

" Huynh... lưu manh! Bỏ ta ra"_ Nàng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi ma chảo của hắn.

" Thế nào là lưu manh, hửm?"_ Hắn kéo mạnh nàng ôm vào lòng, khẽ di chuyển núp sâu trong bóng tối.

" Huynh..."

Suỵt!!! Hắn đưa tay che miệng nàng.

" Hình như ta nghe thấy bên này có tiếng động"

" Chắc không có gì đâu. Bên đó có La Bát và La Thập canh mà, đừng lo"

Tiếng bước chân kèm theo ánh đuốc xa dần trả lại bóng đêm và sự yên tĩnh.

" Hazzz sao ta lại không lưu manh hôn nàng một cái nhỉ?"_ Hắn phì cười, tay vuốt ve dái tay mát lạnh của nàng.

" Lúc này là lúc nào rồi, huynh còn đùa giỡn như vậy"_ Nàng hơi rùng mình đẩy hắn ra.

" Nàng muốn đến đại lao tìm bốn người kia?"
" Ừm"

Tiêu Dao trong lều đã bị nàng cho hít thuốc mê đang ngủ say như chết.

Nói thật, khi chưa chắc chắn ai thật ai giả thì tốt nhất là không nên tin ai trong hai người cả. Việc điều tra này vẫn nên tự mình làm, càng ít người biết càng tốt.

" Ừ. Ta đi với nàng"

" Cũng được"

" Bọn hắn cũng đang chờ nàng ở cửa lao rồi"

" Ừ... Hả? Ai???"_ Nàng trợn mắt hỏi hắn, chỉ sợ bản thân nghe lầm.

" Đã để bọn hắn chờ rồi... hay là tranh thủ không gian riêng tư này, chúng ta làm chuyện lén lút một chút đi rồi hãy đến"_ Hắn cúi người xuống hôn bẹp một cái lên môi nàng.

" Huynh từ lúc nào đã vô sỉ như vậy???"_ Nàng nhéo lên hông hắn, khẽ trừng mắt với hắn.

" Có sao~"_ hắn nhướn mày.

Nàng ghét bỏ quay người đi, hắn thu hồi vẻ ngả ngớn lúc đầu, đáy mắt hiện lên vẻ âm u buồn bã, từ từ đi theo sau nàng.
Vốn kiếp trước tính cách hắn không phải là như vậy, phải nói là ngược lại mới đúng. Có lẽ hắn do tác động giao tâm nên ngay từ đầu hắn đã bị ảnh hưởng một phần tính cách của Đoan Hiên.

Nhưng mà...

Hắn cảm thấy nàng không hề bài xích tính cách này của hắn ngược lại còn có chút thích thú.

Có phải trong thâm tâm nàng vẫn chấp nhận con người Đoan Hiên không?

Vậy còn con người hắn thì sao?

" Huynh còn đi đứng thất thần là bị tóm ngay đấy, đi theo ta"_ Nàng quay lại nắm lấy tay hắn kéo đi.

Lãnh Minh Dực hơi nhếch miệng xiết chặt tay với nàng, mặc để nàng kéo đi.

........................................................................

Lạch cạch lạch cạch

Đặc Á đang ngồi dựa vào tường lao nhắm mắt tịnh thần thì nghe thấy tiếng bước chân cùng với âm thanh xích cửa lao đang dao động.
" Ầy... tốn thời gian quá, đứng ngoài được rồi"_ Một giọng nói vang lên.

Hắn mở mắt cảnh giác, ba người còn lại cũng chợt tỉnh giấc.

" Chào~ ta đến thăm ngục"_ Nhạc Phượng Hy hồ hởi vẫy tay chào.

"...."_ Người này bị bệnh rồi hả? Đêm hôm lén lút đột nhập vào đại lao lại còn thăm hỏi bọn họ. Bộ bọn họ có quen tên bệnh này à?

" Tranh thủ trời chưa sáng, cho ta hỏi thăm một chút"_ Nàng cong bàn tay vẫy bảo bọn hắn lại gần.

" ...."_ Canh ngục đâu??? Bắt tên điên này lại đi!!!

" Làm phiền Lãnh công tử đến đây một chuyến rồi"_ Đặc Á điềm tĩnh đứng dậy đi đến gần cửa.

Ba người kia nghe thủ lĩnh cung kính với tên kia liền trợn mắt ngạc nhiên. Thủ lĩnh gọi tên kia là Lãnh công tử. Người họ Lãnh không nhiều, nhưng chắc không phải là người bọn họ đang nghĩ đâu nhỉ?
Nhạc Phương Hy kéo khăn che mặt xuống làm lộ khuôn mặt trẻ trung đầy linh động, hơn hết khuôn mặt này chính là vị đại Tinh Anh cường giả đã chiến thắng Tứ Đồ Quốc vừa rồi.

Bọn họ lúc đó cũng có mặt và đã theo dõi sát sao các trận đấu của người này nhưng chưa từng được tiếp xúc gần như vậy.

" Thủ lĩnh... "_ Có phải có kẻ muốn giả mạo Lãnh Phi không? Bọn họ cảm thấy giả giả làm sao á?!!!

Nhạc Phượng Hy thầm đánh giá vị thủ lĩnh này. Chắc hẳn hắn tên là Đặc Á,thoạt nhìn hắn không cường tráng như những nam nhân Đại Hồ khác, trên mặt nổi bật một vết sẹo dài, hình như chỉ mới bị thời gian gần đây. Y phục rách bươm, để lộ những đòn roi đỏ chói mắt. Ba người kia cũng không khác gì hắn, toàn thân nhếch nhác với những vết thương lớn nhỏ. Khá may vì thể chất người Đại Hồ vốn rất mạnh khỏe, từ nhỏ đã được tập luyện thân thể nên bây giờ họ vẫn có thể chịu đựng được những ngày qua trong lao ngục.
" Lãnh công tử đến đây để cứu chúng ta ra ngoài sao?"_ Một người mạnh dạn lên tiếng.

" Lôi Á"_ Đặc Á ra dáng thủ lĩnh nghiêm giọng nhắc nhở.

" Ta chưa thể đưa các người ra ngoài được. Ta đến chỉ để hỏi các ngươi vài việc, hy vọng sẽ điều tra được gì đó giúp quận chúa lấy lại thân phận"

" Công tử có gì muốn hỏi?"_ Đặc Á ngồi xếp bằng trước cửa.

Nàng cũng vì thế ngồi chồm hổm xuống cách một cánh cửa, đối diện với Đặc Á.

" Các ngươi vẫn luôn đi bên cạnh quận chúa?"

" Đúng vậy. Chúng ta được phái đi theo bảo vệ quận chúa. Quận chúa vốn là một người yêu thích tự do, không thích bản thân có nhiều người đi theo nên chúng ta rất ít khi ra mặt"_ Đặc Á ôn tồn nói. Những người như bọn hắn đều có thận phận nhỏ nhoi được quận chúa thu nạp bên mình, đại vương hay những người khác đều không để bọn hắn vào mắt. Chính vì vậy nên khi hộ tống quận chúa trở về, bọn hắn lại không đủ tư cách chứng minh thân phận cho quận chúa.
" Vậy khi kết thúc Tứ Đồ Quốc, vào cái ngày quận chúa các ngươi đổi kế hoạch quay về Đại Hồ, lúc đó có những ai biết chuyện này?"

Hắn hơi cau mày nghĩ lại sau đó mới đáp lại.

" Chỉ có bọn ta"

" Các ngươi để quận chúa tùy hứng trốn đi như vậy à?"_ Nàng giở giọng chỉ trích.

"...."

" Ta đã điều tra trước đó, những người thuộc đoàn người tham dự trận đấu Đại Hồ đều nói rằng sáng hôm ngày xuất phát, quận chúa đã có mặt ở đó cùng bọn họ khởi hành"

" Nhưng trong đêm trước đó chúng ta đã lén rời đi rồi"_ Lôi Á ngồi không xa, nghe nàng nói vậy liền không nhịn được mà chen vào.

" Vì vậy mới nói, chỉ có các ngươi mới biết quận chúa đổi kế hoạch thế nào, quận chúa muốn trốn đi lúc nào"

" Ý công tử là trong bọn ta có nội gián"_ Đặc Á khẽ cau mày hỏi nàng.
" Thế ngươi nghĩ sao?"_ Nàng nhếch miệng hỏi lại hắn.

" Người của bọn ta đã hy sinh gần hết, chỉ còn 4 người thôi"_ Đặc Á khẽ nhắm mắt như đang hồi tưởng lại khung cảnh từng người ngã xuống.

Ba người kia cũng tỏ ra buồn bã. Bốn người bọn hắn khó khăn lắm mới giữ được mạng mà sống đến bây giờ. Bây giờ nói trong bọn hắn có nội gián, bọn hắn hoàn toàn không muốn nghi ngờ ai cả.

" Sắp hết thời gian rồi, chúng ta mau rút thôi"_ Tiêu Vận tiến đến nhắc nhở nàng.

Nàng đứng dậy, phủi phẳng y phục.

" Chúng ta bàn chuyện đến đây thôi. Hẹn lần sau tiếp tục vậy"

Đặc Á nhìn bóng người khuất hẳn, hắn cúi xuống phát hiện thấy một bình ngọc nhỏ được đặt qua khe gỗ.

Ánh mắt Đặc Á sáng ngời, khóe môi bất giác nhếch lên nhưng rất nhanh sau đó quay lại dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu.
" Sao ta lại ngủ quên ở đây? May mà không bị phát hiện"_ Tiếng tên canh ngục sang sảng vang lên.