" Các ngươi vào trong lục xoát cho ta"_ Tư Khắc Diệp Khải ra lệnh.
" Tuân lệnh!!!"
Ba tên tùy tùng hùng hổ tiến lên trước.
"Aaaa"
Bỗng có một luồng gió từ trong lều đổ ập ra hất bay bọn họ ra.
" Không biết đại vương đột ngột kéo người đến đây là có chuyện gì"_ Nhạc Phượng Hy nhàn hạ bước ra.
" Ta nghe báo nhà ngươi đang che giấu một tội nhân của Đại Hồ ta vì vậy mới đến đây điều tra rõ"_ Diệp Khải lạnh lùng nói.
Hai người hắn phái đi theo dõi đám người Lãnh Phi đã nói bọn chúng bị đánh ngất, mãi đến sáng mới tỉnh lại liền đi báo cáo với hắn.
Hắn cảm thấy nghi ngờ liền phân người đi xem Tiêu Dao có an toàn không.
May mắn là muội ấy vẫn không bị gì, vẫn đang ngủ ngon lành ở trong lều.
Sau đó hắn liền sực nhớ đám người bị giam trong lao nên đã đến đó điều tra. Bọn chúng vẫn bị nhốt trong đó, tên canh ngục cũng không có nói gì nhưng hắn lại thấy thái độ lo sợ bất an của đám canh ngục. Sau khi tra hỏi liền phát hiện bọn chúng đều bị đánh ngất trong suốt quãng thời gian đó.
Vậy tên Lãnh Phi kia đã đến nhà lao để gặp bốn tội nhân này.
Nhưng mà hắn có tra khảo thế nào cũng không cạy được miệng của bọn chúng. Hắn tức giận đánh chết một trong bốn người bọn chúng sau đó lôi người trực tiếp đến chỗ Lãnh Phi.
Hắn đã ẩn nhẫn quá nhiều rồi. Không biết tên Lãnh Phi này đang có âm mưu gì với Tiêu Dao đây?
Tay sai của hắn đều là những người có thực lực vậy mà cũng bị đám người Minh Lãm nhãi nhép này qua mặt. Hắn rất lo sợ... lo sợ tiểu muội của hắn bị bọn chúng hãm hại, hắn lại không kịp đến cứu muội ấy.
Vì vậy... vẫn nên trực tiếp bắt hết bọn chúng đi!!!
" Đại vương nói ai là tội nhân?"_ Nhạc Phượng Hy lên tiếng hỏi.
Diệp Khải nhếch miệng cười khinh bỉ. Có lẽ do hắn hành động quá đột ngột, tiểu tử này đã quá bất ngờ, bây giờ lại giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn đoán tên này sẽ lấy cớ là không biết kẻ ở trong lều là kẻ giả mạo, cứ nghĩ là Tiêu Dao thật nên mới cho nàng ta vào trong.
Nhạc Phượng Hy không kiêng kỵ đứng đối diện với hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không quan tâm đám người Đặc Á đang nhếch nhác đứng cách đây không xa.
" Ý của đại vương tội nhân ấy chính là tiểu quận chúa?"
Đúng như hắn đoán!
Diệp Khải cười ha hả.
" Ngươi đừng giả ngốc nữa. Ta biết ngươi che giấu kẻ giả mạo ấy suốt những ngày qua rồi. Tiêu Dao thật sai lầm khi đã tin tưởng ngươi"
" Ồ~ vậy ra ngài đã phát hiện từ sớm rồi sao?! Sao đến bây giờ ngài mới đến bắt quả tang?"_ Nàng tỏ vẻ như bản thân đang nghe một chuyện cười vậy.
" Ta còn muốn xem các ngươi có âm mưu gì với Tiêu Dao"
" Vậy ngài đã biết đó là âm mưu gì chưa?"
Diệp Khải thu lại nụ cười trên môi, nguồn lửa giận xông lên.
Hắn cảm thấy tên này đang trêu tức hắn. Thật ngông cuồng! Đứng trước mặt hắn mà còn dám bày bộ mặt hênh hoang này!
Roẹt roẹt
Bàn tay hắn hiện lên những tia lôi lập lòe, hắn muốn cho tên này một bài học!!!
" Đại ca! Dừng tay lại!!!"_ bỗng có hai giọng nói cùng đồng thanh vang lên.
Một Tiêu Dao bước ra từ trong lều Lãnh Phi, Tiêu Dao còn lại thì hì hục chạy từ phía bên kia đến.
Cả hai đều giống nhau như giọt nước, chỉ khác y phục mặc trên người. Tiêu Dao mà nàng cưu mang giữa đường vốn y phục nước Đại Hồ đã bị rách nát, nên hiện giờ đang vận y phục màu vàng của nàng.
Tiêu Dao bên kia vận quốc phục đỏ rực, bên hông còn đeo đai làm bằng lông thú mềm mại, trên cổ đeo bốn cái vòng ngắn dài, ở cổ chân còn đeo chiếc lắc chuông khi di chuyển nó vang lên âm thanh leng keng rất vui tai.
Diệp Khải thu hồi lại linh lực, nhếch miệng nói với Nhạc Phượng Hy.
" Tội nhân bước ra từ trong lều của ngươi, ngươi còn dám chối nữa không?"
" Tại hạ đâu có chối điều gì?"_ Rõ ràng từ đầu đến cuối nàng chưa hề phản bác những lời tố cáo của hắn mà.
" Ngươi..."_ tự nhiên hắn thấy có cục nghẹn tức chặn trong họng.
" Chuyện này là sao? Tại sao ả ta lại ở đây???"_ Tiêu Dao áo đỏ hoảng hốt nhìn Tiêu Dao kia đang đứng sau lưng Nhạc Phượng Hy.
" Tiêu Dao. Chính ta bắt quả tang hắn ta đang giấu kẻ giả mạo muội ở bên mình, muội hãy nhìn bộ mặt thật của tên đó đi"_ Diệp Khải đến ôm vai Tiêu Dao chỉ rõ tội danh của Lãnh Phi.
" Đại ca! Rõ ràng ta mới là Tiêu Dao thật, tại sao huynh lại không tin ta chứ?!!!"_ Tiêu Dao đứng bên cạnh Nhạc Phượng Hy, nghe Diệp Khải nói như vậy, trong lòng nàng rất đau, rất thất vọng.
Diệp Khải nhìn thấy vẻ mặt đó liền giật mình, trong lòng cũng cảm thấy rất băn khoăn. Rõ ràng người đứng bên cạnh hắn mới là người thật nhưng người kia lại làm hắn cảm thấy thân thiết.
" Lãnh Phi! Ngươi không tin ta sao? Ta mới là Tiêu Dao thật!!!"_ Tiêu Dao kia cũng bức xúc lên tiếng.
" Ta không tin ai cả"_ Nàng nhún vai tỏ vẻ bất cần.
" Tiểu nhân như ngươi cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi. Bây giờ lại giả vờ không quen biết cơ đấy"_ Diệp Khải khinh bỉ. Hắn ghét nhất người lòng dạ tiểu nhân như Lãnh Phi kia.
" Đại ca!"
" Ngươi là ai? Tại sao lại giả mạo ta?"
" Ai nói giả mạo ngươi! Ta mới chính là Tư Khắc Tiêu Dao. Ta chỉ quay trở về trễ có vài ngày mà ngươi đã thay thế vị trí của ta rồi"
" Vô lý, rõ ràng ta cùng tất cả mọi người trở về, cũng chưa lần nào tách khỏi đoàn cả!!! Tự dưng ngươi từ đâu xuất hiện rồi tự nhận mình là quận chúa"
Diệp Khải cảm thấy choáng váng nhìn hai người giống nhau như đúc đang tranh cãi với nhau.
Trước đây, hắn cũng đã điều tra rất kỹ việc này. Tiêu Dao về trước đó có nhiều người làm chứng, vết sẹo ở mu bàn tay do hồi nhỏ hắn đã lỡ làm muội ấy bị bỏng cũng có, hỏa linh căn biến dị hay thói quen, ký ức từ nhỏ đến lớn ngay cả những bí mật mà chỉ có huynh muội hắn biết thôi.
Tiêu Dao thứ hai cũng có những đặc điểm trên chỉ duy nhất là không có nhiều nhân chứng. Những người đi theo muội ấy không mang lại cho hắn niềm tin. Cuối cùng khi hai người họ thi đấu với nhau, mặc dù không ai sử dụng hắc hỏa nhưng hắn thấy rõ ràng thực lực hai bên chênh lệch khá lớn. Hắn còn chăm chú quan sát cách thức chiến đấu của mỗi người và đã xác nhận rất rõ ai là thật ai là giả.
Tuy vậy... hắn vẫn cứ cảm thấy thật khó chịu mỗi khi chạm mắt với kẻ giả mạo đó.
" Muốn cãi nhau đến khi nào nữa?! Đánh nhau đi"_ Nhạc Phượng Hy bỗng dưng lên tiếng đề nghị.
"...."
" Lãnh Phi! Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta... "
" Nếu ngươi là thật thì đánh đi, đừng nói nhiều"_ Nàng ngả ngớn nói.
Vútttt pặc!!!
" Hắn nói đúng, chúng ta quyết đấu một trận đi"_ Tiêu Dao áo đỏ rút bên hông ra một chiếc roi quất mạnh lên mặt đất.
Tiêu Dao bên này hơi đắn đo. Lần trước nàng bị ả ta gian lận chơi một vố làm nàng ngay cả lý do thua cuộc cũng không biết. Nàng nhìn sang Nhạc Phượng Hy.
Đúng rồi. Nhạc Phượng Hy ở đây, chắc chắn ả ta sẽ không có cơ hội giở trò trong thi đấu!!!
" Được. Lần này chắc chắn ta sẽ đánh bại ngươi"
Lúc này nhóm người Hoàng Ái Ny cũng đã đến, ai nấy đều một bộ mặt hớn hở chuẩn bị xem kịch. Lãnh Minh Dực từ tốn lấy ghế ra cho Nhạc Phượng Hy ngồi.
Nàng đã thức trắng cả đêm vì đám người Đặc Á, bây giờ lại đối phó với đám người này. Nếu không phải nàng hiếu kỳ về kẻ giả mạo này thì còn lâu mới tự dính vào rắc rối thế này.
Ngoài Anna ra, đây là người đầu tiên có thể giả dạng người khác làm nàng không thể phân biệt được. Nàng đang muốn đánh cược trận đấu này...
Người nàng muốn đánh cược không phải là Tiêu Dao mà là đại ca nàng - Tư Khắc Diệp Khải.
Hazzz nói chung là hai người đánh nhanh đi, nàng còn muốn đi ngủ -_-
Hiện tại cả hai Tiêu Dao đều dùng roi để đánh. Từng bước di chuyển, cách vung roi, cả biểu cảm trên gương mặt đều giống như đúc. Mọi người cảm thấy mình đang bị hoa mắt không thể theo kịp tiến độ của trận đấu.
Rítttt pặc!!!
Hai đầu dây roi quấn lại với nhau tạo nên sức giằng co từ hai bên.
Diệp Khải như muốn nín thở quan sát. Trận đấu này hoàn toàn không giống trước đó. Lúc ấy, Tiêu Dao kia ngay cả roi cũng cầm không vững, di chuyển không linh hoạt, trên người rất ít linh lực vậy mà...
Có phải hắn đã sai sót chỗ nào không?
Ngay cả tiểu muội ruột thịt của hắn mà hắn cũng không nhận ra...Hắn còn đáng làm đại ca nữa sao???
Nhạc Phượng Hy ngước mắt lên nhìn hai Tiêu Dao đánh nhưng sau đó lại nhàm chán thu mắt lại.
Nàng quay sang bên đối diện, nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Tư Khải Diệp Khải mà buồn cười. Có lẽ ngay cả hắn cũng không để ý một điều... Từ đầu đến cuối mắt hắn đều luôn hướng về một người.
Hắc hỏa bùng lên cháy lan trên dây roi, sức nóng khủng khϊếp làm cho không khí xung quanh có phần bức bối, nóng nực nhưng hai người đang thi đấu kia vẫn không hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.
Đến khi điểm giao nhau của hai nguồn linh lực bất chợt nổ lớn, những ai nằm trong phạm vi nổ đều đã bị thương.
" Tiêu Dao!!!"_ Diệp Khải bất chợt chạy vào đám bụi mịt mù.
" Chúng ta có nên..."_ An Hiểu hỏi.
Nàng lắc đầu rồi nói.
" Kết thúc rồi"
Tiêu Vận đứng bên cạnh dường như hiểu ý của nàng. Tay vận phong linh thổi bay lớp bụi mịt mù ấy.
" A!!!"_ An Nhiên ngạc nhiên chỉ về phía đó.
Hai Tiêu Dao bị trận nổ đánh bay sang hai bên, điều ngạc nhiên chính là Diệp Khải lại lấy thân mình đỡ thay cho Tiêu Dao áo vàng.
Tấm lưng hắn bỏng rát, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi. Tiêu Dao nằm dưới thân, trố mắt nhìn hắn.
" Đại ca..."
" Muội có bị thương không?"_ Hắn lo lắng hỏi.
Sống mũi Tiêu Dao cay cay. Đại ca đã tin nàng rồi! Đại ca đã biết nàng mới chính là Tư Khắc Tiêu Dao, muội muội ruột thịt của huynh ấy, từ nhỏ cả hai mồ côi phải sống nương tựa lẫn nhau.
" Oaaaa đại caaaaa"_ Tiêu Dao bật khóc, tay ôm lấy cổ hắn kêu "đại ca"
Lúc trước khi bị hiểu nhầm thành kẻ giả mạo, nàng cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào nhưng lần này... bao nhiêu uất ức, thất vọng xen lẫn vui mừng, hạnh phúc đều cùng lúc bộc phát ra. Nàng muốn khóc thật lớn, thật nhiều với đại ca.
Nhạc Phượng Hy bên này đã đứng dậy, mượn Dương Hàn Long thanh kiếm tiến đến gần Tiêu Dao "giả". Nàng ta không được như Tiêu Dao bên kia được người che chắn nên toàn thân thương tích đầy người, chật vật đứng dậy, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào huynh muội họ.
Nàng thật không ngờ, đại ca lại liều mạng cứu nàng ta thay vì cứu nàng. Rõ ràng nàng mới là Tiêu Dao thật, tại sao? Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này? Tại sao đại ca lại chọn nàng ta???
Bỗng trước mặt nàng ta tối sầm, một cảm giác lạnh lẽo quỷ dị xuyên vào ngực nàng. Tiêu Dao ngẩn ngơ nhìn tấm ngực mình ướt dần, máu đỏ lăn dọc theo sống kiếm chảy xuống đất.
" Một người là đủ rồi"_ Giọng nói trẻ trung trung vô cùng sắc lạnh vang lên như giáng vào đầu nàng một gậy.
Tiêu Dao "giả" mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng chỉ cần mở miệng ra thì máu lại trào ra ngoài.
Diệp Khải đỡ lấy Tiêu Dao tiến lại gần đây.
Tiêu Dao "giả" run rẩy đưa tay về phía Diệp Khải như đang cầu cứu.
" Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại giả mạo ta?"
Giả mạo?
Là nàng sao?
Đúng rồi! Nàng nhớ ra rồi!
Nàng nhớ nhiệm vụ của nàng.
Nàng nhớ thân phận thật sự của nàng.
Tiêu Dao "giả" thu hồi tay lại, máu cũng ngừng chảy, vũng máu ở dưới đất cũng đang rút đi hết như chưa từng tồn tại. Đôi mắt dần tối sầm lại, không có tiêu cự, cả người nàng ta ngã rạp xuống, ánh mắt vẫn mở trơ tráo hướng về một phía.
Chủ nhân, thuộc hạ thất bại rồi.