" Nhạc Phượng Hy, thật may quá, tìm được ngươi rồi"_ Nguyệt Tu đột nhiên chạy gấp gáp đến.
" Tìm ta có chuyện gì?"
" Ực ực Tìm... hộc hộc... tìm được Ngạch Tâm sư tôn rồi"_ Nguyệt Tu rót uống liên tục mấy chén nước rồi thở dốc nói.
" Ở đâu?"
" Ở ngoại thành không xa... bây giờ ngươi nhanh nhanh đi với ta"
" Sao ngươi có vẻ gấp gáp vậy? Không lẽ họ đã xảy ra chuyện gì?"_ Nàng kéo hắn lại hỏi rõ.
" Cũng không hẳn... chỉ là sư phụ ta... aaaa nói chung là ngươi cứ đến đó thì biết. Mau mau!!! Kẻo không kịp mất!"
Nhìn thái độ gấp gáp không nói nên lời của Nguyệt Tu như vậy càng làm mọi người lo lắng thêm.
Ngạch Tâm sư tôn cùng hai vị lão sư mất tích đã nhiều ngày rồi, Nhạc Phượng Hy cũng rất nóng lòng đi tìm tung tích của họ. Sau thời gian dài mà không nhận được bất kỳ thông tin gì, cứ như họ bị bốc hơi hết rồi vậy. Bây giờ Nguyệt Tu lại tìm nàng nói đã biết họ đang ở đâu còn tỏ vẻ rất nghiêm trọng, nàng không khỏi nghĩ đến kết quả xấu nhất.
Đến khi đến nơi cần đến thì hiện thực vô cùng tàn khốc.
Trước mắt nàng là một cảnh hoang tàn, bãi đất trống này hẳn từng là đồng cỏ nhưng nay lại xơ xác tiêu điều, đất đá lẫn lộn. Kế bên một hồ nước lớn, trên mặt hồ là hai bóng người đang đuổi bắt nhau.
Bùm!!! Mặt hồ vang lên tiếng động lớn, một cột nước phun mạnh lên.
" Lão già chết tiệt, có gan thì đứng lại cho ông "_ Ngạch Trần
" Hừ! Ông kêu ta đứng lại thì đứng lại à? Có giỏi thì bắt ta đây này"_ Ngạch Tâm giở giọng khiêu khích.
Hai ông lão đã quá tuổi bồng cháu vậy mà như con nít vừa khiêu khích nhau vừa chơi trò đuổi bắt.
" Sư phụ!!! Dừng lại đi, đồ nhi đưa Nhạc Phượng Hy đến đây rồi"_ Nguyệt Tu nói lớn.
" Cháu gái ta đến rồi. Không chơi nữa"_ Ngạch Tâm dừng lại nhìn trên bờ.
" Ai chơi với ông hả? Lần này chúng ta phải phân thắng bại rõ ràng, ông không được trốn!!!"_ Ngạch Trần ngang bướng ép huynh đệ sinh đôi này của phải ra tay.
" Nhạc Phượng Hy, ngươi làm cái gì đi, ta cản không được nữa rồi"
" Sao các ngươi tìm được nơi này vậy?"_ Hoàng Ái Ny hỏi.
" Ta cũng không rõ nữa. Bỗng dưng đêm qua sư phụ ta nói đã phát hiện Ngạch Tâm sư tôn ở đâu rồi sau đó gấp rút chạy đi đến nơi này mà không giải thích cho ta cái gì cả. May mà ta nhanh chân mới theo kịp sư phụ đến đây đấy"_ Nguyệt Tu vuốt mồ hôi trên trán đầy mệt mỏi. Hắn đã không ngủ cả đêm chạy theo sư phụ hắn cả một quãng đường mà không dùng ngựa. Sau đó lại mất thời gian chạy về tìm Nhạc Phượng Hy rồi kéo đến đây. Ôi, hắn cảm thấy bản thân đã già đi nhiều tuổi rồi.
" Oaaaa cháu gái ~cháu cuối cùng cũng đến rồi"_ Hoa Khê lão sư đột ngột bay đến, theo sau là Quy Bình lão sư.
" Gia gia, sao các người lại trốn ở nơi này?"
" Còn không phải cái lão già Ngạch Tâm kia sao?! Lão ta lừa ta đến đây, nói gì mà ở đây thiên địa nhu hòa có nhiều dược liệu quý hiếm, lại rất thích hợp tu luyện. Ta đây ngay cả một cọng dược liệu cấp 2 cũng không có, lấy đâu ra dược liệu quý hiếm chứ?! Cháu gái, cháu nhìn kìa, ngay cả lò luyện đan của ta mà cũng bị lấy đi làm bếp nấu ăn. Huhuhu... Sao số ta khổ thế này?!!! "_ Hoa Khê dựa vào có cháu gái ở đây, ông kể lể hết mọi uất ức trong thời gian qua.
Quy Bình thở dài đỡ trán. Nhạc Phượng Hy khóe miệng giật giật.
" Vậy sao gia gia không đi tìm cháu?"
" Nếu cháu muốn hỏi gì thì hãy hỏi Ngạch Tâm"_ Quy Bình vẫn giữ phong độ lãnh đạm nói với nàng.
" Đúng vậy! Chúng ta phải cản hai lão sư lại"_ An Hiểu lo lắng nói.
Nhạc Phượng Hy nhìn bên hồ mà suy nghĩ.
" Ta ra đó cản họ lại?"_ Dương Hàn Long đề nghị.
" Không cần"_ Nàng khẽ lắc đầu rồi lấy từ không gian một bông sen băng tỏa ra khí lạnh thấu xương.
" Băng... Băng Tâm Liên?"
" Gia gia tinh tường thật"_ Nàng mỉm cười sau đó đến gần bờ hồ, giả vờ nói lớn.
" Mọi người nhìn nè, ta tình cờ hái được Băng Tâm Liên quý hiếm trong cuộc hành trình. Nghe nói đây là dược liệu cực kì hiếm thấy, rất thích hợp để luyện đan. Nhưng mà ta không biết nhiều về luyện đan giữ nó cũng vô dụng, mọi người nghĩ ta có nên đem bán lấy tiền không nhỉ?!"
" Đúng là Băng Tâm Liên thật rồi, cánh hoa nở to, băng linh tinh khiết đậm đà. Ôi, lần đầu lão già ta đây được nhìn thấy cực phẩm như vậy"_ Hoa Khê cầm lấy Băng Tâm Liên xuýt xoa nhận xét.
" Gia gia nghĩ thứ này nên định giá bao nhiêu nhỉ?!"
" Cái này..."_ Hoa Khê lão sư nuốt nước bọt. Thứ này làm sao có thể bán được chứ?! Cho ông luyện đan không phải tốt hơn sao? Ông rất muốn có nó a~
Âm thanh đánh nhau dừng lại.
Vụttttt
Băng Tâm Liên trên tay Hoa Khê bỗng dưng biến mất.
" Đúng là Băng Tâm Liên thật rồi"_ Ngạch Trần vuốt râu quan sát bông hoa trên tay.
" Này! Sao lại cướp Băng Tâm Liên của ta? Trả lại đây!!!"_ Hoa Khê chạy đến định cướp hoa lại.
" Ai nói là của ông? Bây giờ nó là của ta rồi"_ Ngạch Trần nhanh nhẹn chặn chân Hoa Khê lại.
" Đây là do cháu gái ta hái đem về, sao lại nói là của ngươi được chứ?!"
" Vậy ngươi hỏi nha đầu đó thử xem. Nó cố ý lấy Băng Tâm Liên ra để dụ ta ngưng đánh, đó không phải có nghĩa là sẽ đưa nó cho ta sao?!"
Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười gật đầu coi như khẳng định lời Ngạch Trần nói là đúng. Coi như đây là thưởng cho lão vì đã tìm được các gia gia của nàng.
" Cháu gái, ta cũng muốn có nó"_ Hoa Khê mếu máo.
" Cháu vẫn còn, khi quay về cháu sẽ cho gia gia vài bông"_ Nàng nhẹ nhàng nói.
Băng Tâm Liên vạn năm quý hiếm sao mà nói cứ như rau củ ngoài chợ vậy?!
Nhưng mà nàng không nói dối, quả thật trong không gian nàng bây giờ nở rất nhiều Băng Tâm Liên, vốn nàng chỉ có 1 bông Băng Tâm Liên, nàng đặt nó bên cạnh Thiên Kỳ để hỗ trợ pháp trận không ngờ sau một thời gian chúng mọc vây quanh giường băng của Thiên Kỳ như muốn bảo vệ đệ ấy vậy.
Nhìn vẻ mặt không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không tin của Hoa Khê, nàng cười khổ lấy ra hai bông lớn đưa cho lão.
Hoa Khê trố mắt, hai tay run rẩy nâng niu hai đóa hoa lạnh buốt.
" Gia gia cẩn thận, cầm lâu tay sẽ dễ bị nó đóng băng lắm"
" Ừ ừ"_ Hoa Khê đem chúng cất vào nhẫn không gian rồi cười khiêu khích Ngạch Trần. Ta đây có tận hai bông đấy nhá!!!
Ngạch Trần cũng đã cất Băng Tâm Liên đi sau đó đến gần nàng quan sát từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
" Này! Nhìn cháu gái ta làm gì?"_ Ngạch Tâm cau mày.
" Hừ! Ngạch Tâm! Ông tìm đâu ra đứa cháu gái này vậy?"
" Cháu của ta đấy! Sao nào?"
Ngạch Trần khinh bỉ liếc Ngạch Tâm một cái rồi nghiêm túc nói với nàng.
" Này nha đầu! Có muốn nhận ta làm gia gia không?"
"????"
" Lão già kia! Ông dám cướp cháu gái trước mặt ta hả? Nằm mơ đi!!!"_ Hoa Khê bùng nổ.
Nhạc Phượng Hy phì cười. Nàng biết ý đồ của ông ấy. Lần trước là Linh Trung Hồng lần này là Băng Tâm Liên. Bên người nàng luôn có nhiều thứ không thể nào ngờ được. Ông ta nhìn thấy nàng thoải mái lấy ra những thứ cực phẩm như thế này ra cho người ta mà không một chút luyến tiếc, nếu là người khác thì đã tiếc muốn khóc rồi. Nếu được nàng công nhận là người bên mình thì nàng sẽ đối xử rất tốt với họ. Nhìn cái cách Hoa Khê nũng nịu sau đó nàng mềm lòng cho ông hẳn hai bông thì biết rồi a~
" Mong tiền bối thứ lỗi. Vãn bối chỉ thuận theo phụ mẫu. Lúc còn sinh thời, họ đã làm lễ kết bái nhận các lão sư đây làm nghĩa phụ vì vậy bây giờ vãn bối chỉ có ba người là gia gia thôi"
" Bây giờ ngươi nhận ta cũng được mà!?"
" Vãn bối không muốn tự tiện nhận người thân"
" Nha đầu, có gia gia như ta rất tốt nha. Ngươi nên suy nghĩ kỹ"
" Suy nghĩ gì chứ?! Có ta là gia gia rồi, còn cần ông sao?"_ Ngạch Tâm kéo nàng lại bảo vệ.
" Đây là chuyện của ta với nha đầu, ông xen vô làm gì? Biến đi"
" Ta mới là người phải nói câu này, ông không được cướp cháu ta đi"
" Thôi nào, đừng đánh nhau trước mặt con cháu nữa"_Quy Bình thấy tình hình không ổn liền chen vào ngăn hai lão già này lại.
" Lão sư, học trò thắc mắc muốn hỏi người một chuyện"_Hoàng Ái Ny hỏi nhỏ Hoa Khê lão sư_ "Hai người họ chẳng phải là huynh đệ song sinh sao? Tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?"
Là huynh đệ ruột thịt với nhau lại còn là song sinh, họ càng phải có tình cảm tốt hơn so với huynh đệ bình thường nhưng hai người này như nước với lửa, chỉ cần nghe tên thôi thì cứ như phạm phải điều đại kỵ vậy.
"Còn không phải tính tình trẻ con y như nhau sao? Không ai chịu nhường nhịn ai, ngay cả chuyện ai làm huynh, ai làm đệ mà hai lão già kia đã đánh nhau bảy ngày bảy đêm cuối cùng đường ai nấy đi"_ Hoa Khê gãi gãi mái tóc rối bù.
"!!!!"
Chỉ vì như vậy mà trở mặt nhau ư?! Không thể tin được!!!
........................................................................
Hành trình đến Thánh Địa của Thần Giáo đã bắt đầu.
Triều đình chọn ra hai mươi người làm đại diện đến thánh địa cùng Thánh Nữ Lâm Như Tuyết.
Hoàng Việt Minh đã phải bắt đầu công việc của một thái tử, hắn không thể rời đi được.
Tiêu Vận, Hiên Viên Ngạo, Đông Phương Triệt và Bạch Khinh Lục đều thuộc trong gia tộc lớn. Tình hình đất nước đang rất hỗn loạn, các gia tộc đã nhìn ra được điềm xấu liên quan đến Thần Giáo vì vậy đã sống chết không cho bọn hắn tham gia chuyến hành trình này.
Thật ra hoàng thượng và thái hậu cũng không muốn Nhạc Phượng Hy tham gia vì lo sợ Thần Giáo sẽ có âm mưu gì đó với nàng nhưng Lâm Như Tuyết lại đích thân đến cửa chỉ đích thân nàng bắt buộc phải có mặt vì nàng là người chiến thắng của cuộc đấu. Hơn hết bản thân nàng lại muốn đến cái nơi gọi là thánh địa kia, nói thẳng ra nàng cảm thấy đã đến lúc nàng phải đối diện với kẻ thù rồi.
Hoàng Thiên và Hoàng Ái Ny bị hạ lệnh cấm xuất cung. Hoàng Thiên là hoàng tử nên hắn cũng có công việc của mình. Nhạc Phượng Hy cũng không an tâm về chuyến đi này nên đã để Vũ Hồng bên cạnh Hoàng Thiên. Hoàng Ái Ny nháo nhào lên đòi đi theo nàng cho bằng được nhưng lại bị hoàng thượng lần đầu tiên nghiêm khắc với tiểu công chúa bình thường được sủng ái đến tận trời, cho người giam nàng ở trong phòng.
Về An gia, do chuyện của Lưu Trác Phàm với An Hiểu đã gây nên náo loạn từ trong lẫn ngoài. Lưu gia thường gây nhiều sức ép đối với An gia. Tỷ muội An Hiểu, An Nhiên bây giờ cũng đã học cách quản lý gia sản gia tộc nên không thể đi cùng Nhạc Phượng Hy được.
Cuối cùng hiện tại đi cùng nàng chỉ còn Lãnh Minh Dực, Dương Hàn Long, Tần Minh, Tống Vỹ Tinh và những người khác đã từng thi đấu ở Tứ Đồ Quốc.
Nhạc Phượng Hy ngồi trên mạn thuyền, ngắm đại dương xanh biếc, thiên điểu bay thành đàn ở xa xa, thỉnh thoảng lại có vài thủy thú nhảy từ dưới nước lên làm nước biển bắn tóe lên.
Trước khung cảnh yên bình này, trong đầu nàng lại hồi tưởng lại cuộc nói chuyện của nàng với Ngạch Tâm gia gia.
Đêm ấy không có trăng nhưng lại có rất nhiều sao, nàng tìm thấy Ngạch Tâm gia gia đang ngồi thiền bên bờ hồ. Nàng im lặng đến ngồi bên cạnh ông.
" Tại sao gia gia không liên lạc với cháu? Thần Giáo đã làm gì các gia gia sao? Nếu vì học viện thì để cháu tìm cách đòi lại..."
" Bọn ta chỉ là muốn ở ẩn thôi, không muốn vướng bận gì với cuộc sống bên ngoài nữa"_ Ngạch Tâm đột nhiên cắt ngang lời nàng.
" Tại sao?"_ Vì sao lại đột nhiên biến mất? Nàng còn chưa thay phụ mẫu đền đáp công ơn các gia gia mà.
" Trước đây ta đã từng nói với cháu rồi. Hàm Chi Ma Kính đã nhận chủ, nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành, cũng nên dưỡng già rồi"
" Đến bây giờ cháu vẫn chưa sử dụng được nó"
" Chỉ là chưa đến thời điểm thích hợp thôi, đừng vội"
" Cháu không vội"_ Nàng thở dài_ " Cháu thấy các gia gia đều xứng đáng được sống một cuộc sống tốt hơn thế này"
Ngạch Tâm mỉm cười quay sang nhìn nàng.
" Càng nhìn cháu lại càng thấy nhớ Nhạc Kiện. Tiểu tử đó nhìn thì có vẻ thô lỗ, ăn nói không biết suy nghĩ nhưng lại rất biết quan tâm người khác"
" Thật ra trong trí nhớ của cháu hoàn toàn không nhớ gì về phụ thân cả"
" Hazzz nó ra đi nhanh quá, âu cũng là do ý trời"
" Ý trời?! Cháu lại nghĩ phụ thân thật ngốc"_ Bản thân nàng lại không tin vào cái gọi là "ý trời". Trời tạo nên số phận cho con người sao? Nàng lại nghĩ theo hướng khác, số phận phải là do mỗi người tự mình quyết định.
" Hahahaha nếu tiểu tử đó nghe thấy hài nữ mình đang nói xấu mình như vậy thì có đội mồ sống dậy không đây?"_ Ngạch Tâm cười lớn.
" Nếu phụ thân còn sống cháu cũng sẽ nói y như vậy"
" Vậy nếu đặt cháu vào hoàn cảnh đó thì cháu sẽ làm như thế nào?"_ Ngạch Tâm thu lại nụ cười, mắt ngước lên trời đêm đầy sao lấp lánh.
" Cháu sẽ bảo vệ gia đình thật tốt. Quân tử mười năm báo thù không muộn, vì cớ gì mà phải đánh đổi cả tính mạng và an nguy gia đình chỉ vì công lý?! Tuy nhiên đó là đứng dưới thân phận của phụ thân thì sẽ làm y vậy, còn nếu là cháu..."
" Nếu là cháu thì sao?"
Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười đầy kiêu ngạo.
" Nếu là cháu thì sẽ hành động giống phụ thân năm đó. Đánh thẳng vào quân địch đánh chúng không còn mảnh giáp"
" Vậy chẳng phải cháu lại tiếp bước sai lầm của phụ thân cháu sao?"
" Không hề. Cháu mạnh hơn phụ thân, cháu cũng không vì công lý, hành hiệp trượng nghĩa, lấy lại công đạo gì đó mà đánh mất mạng mình"_ Đối với Nhạc Phượng Hy nàng, ai gây sự với nàng trước thì nàng sẽ vui lòng đáp trả lại vô cùng sòng phẳng nhưng điều kiện tiên quyết là phải biết giữ mạng và không để liên lụy người khác.
Trước lúc nàng phát hiện có không gian, đó là khoảng thời gian nàng phải hoàn thành hàng loạt cuộc huấn luyện địa ngục mà nàng mãi không thể nào quên được nhưng nhờ đó mà nàng đã học được bài học quý báu. Tính mạng là trên hết. Đứng trước mọi hiểm nguy, đấu tranh sinh tồn luôn tồn tại trong ý chí nàng. Sống mới có thể làm được tất cả. Bị thả sống một đầm lầy nhiệt đới, một mình vừa phải chiến đấu với hàng chục con cá sấu to lớn khát máu vừa phải gϊếŧ chết những kẻ phục kích nàng chỉ vì muốn sống sót.
" Cháu cũng kiêu ngạo như Nhạc Kiện vậy. Như vậy không tốt đâu. Có thể vào một lúc nào đó cháu sẽ không màng tính mạng của mình chỉ vì một người khác"_ Ngạch Tâm khẽ lắc đầu phê bình.
Nàng nghe vậy thì sững sờ.
Được rồi, nàng thừa nhận. Kiếp trước nàng chỉ có một mình, kiếp này nàng lại có người thân. Ngoài tính mạng nàng còn muốn bảo vệ người mà nàng thương yêu.
Nhớ lại những lúc nàng liều mạng cứu bọn hắn. Lúc ấy... trong đầu nàng chỉ muốn cứu sống bọn hắn bằng mọi giá.
Từ khi nào nàng lại liều mạng như vậy nhỉ?!
Nàng đang mãi chìm đóng trong đống suy nghĩ thì Ngạch Tâm bỗng dưng hỏi nàng.
" Cháu vẫn muốn đến đó sao?"
" Vâng"_ Nàng hơi ngẩn người sau đó mới hiểu ra mà gật đầu.
" Mẫu thân cháu đã đánh đổi tất cả để cháu tránh khỏi bọn chúng vậy mà cháu lại tự mình dâng đến cửa hazzz"
" Trốn mãi cũng không phải là cách, không lẽ cháu phải trốn suốt đời sao?"
" Bọn chúng không hề đơn giản đâu, tiểu Hy à"
" Là chúng tìm ra cháu trước"_ Chỉ khác là nàng cố ý lộ diện để chúng phát hiện ra mà thôi.
Ngạch Tâm cảm thấy thật đau đầu với đứa cháu gái này. Lần trước là khi đối diện với Nhạc Kiện, lần này lại là với hài nữ của nó... chúng hoàn toàn không nghe lời khuyên của ông.
" Ta đã xem tinh tượng, sao của cháu rất sáng lại được vây quanh rất nhiều sao khác thế nhưng..."
" Gia gia, có gì không tốt sao?"
" Sao của cháu và những ngôi sao kia lại vừa sinh vừa khắc nhau"_ Ông đưa tay chỉ về một hướng trên bầu trời rồi quơ tay vẽ loạn xạ.
" E rằng sắp tới sẽ xảy ra chuyện không hay"_ Ông thở dài.
" Gia gia, có thể nói rõ được không?"
" Sao của cháu và chòm sao ngũ tinh bên kia đang hỗ trợ lẫn nhau nhưng dường như ngũ tinh đang dần suy yếu còn sao của cháu lại ngày càng sáng, điều này rất dễ thu hút bóng đêm kéo về. Những ngôi sao đều hướng đến phía nam, đó là hướng dẫn đến thánh địa. Nó báo hiệu điềm không lành sắp xảy ra ở đó"
" Tiểu Hy à, người tính không bằng trời tính, đây là họa đổ máu, cháu phải cẩn thận"
" Nàng đang suy nghĩ gì vậy?"_ Một cánh tay rộng lớn ôm eo nàng kéo nàng quay trở lại hiện tại.
" Dực, đừng nháo"
" Nàng đang lo lắng gì sao?"
" Dực..."
" Hửm!?"
" Huynh từ lâu đã điều tra Thần Giáo rồi phải không?"
" Ừm"
" Chúng rất mạnh sao?"
" Nàng đang lo sợ chúng?"
" Không. Chúng không là gì trong mắt ta cả"
" Vậy nàng còn lo gì nữa. Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ta sẽ bảo vệ nàng"_ Hắn hôn nhẹ lên trán nàng sau đó ôm nàng vào lòng.
Cách đó không xa, có một ánh mắt âm trầm quan sát hết mọi chuyện, tia sát khí hơi lóe lên nhưng lại bình ổn trở lại. Tống Vỹ Tinh ôm kiếm định rời đi thì bỗng trên cổ có cảm giác có thứ gì đó sắc bén lành lạnh kề sát lên da.
Tống Vỹ Tinh khẽ nhếch miệng cười, không hề tỏ ra căng thẳng khi bị kiếm kề vào cổ.
Dương Hàn Long hơi cử động tay đưa lưỡi kiếm càng sát vào cổ Tống Vỹ Tinh hơn nhưng dường như có lực cản vô hình, Tuyền Hỏa không hề gây thương tổn gì cho hắn ta.
" Ngươi không khó chịu sao? Nhìn nàng đang thân mật với hắn?"_ Tống Vỹ Tinh đột nhiên mở miệng hỏi. Thái độ, tính cách ngay cả ánh mắt cũng hoàn toàn khác hẳn với Tống Vỹ Tinh bình thường.
" Ngươi là ai?"_ Dương Hàn Long cảnh giác. Ngay từ khi rời khỏi kinh thành, hắn đã thấy Tống Vỹ Tinh có điểm khác lạ, Lãnh Minh Dực hình như cũng cảm nhận giống như hắn nhưng lại tỏ ra không có gì.
" Yên tâm! Ta sẽ không hại nàng"
Cùng lúc này, trong hoàng cung, Hoàng Ái Ny lại gây náo loạn, giả trang thành thái giám ôm hành lý định trốn khỏi cung.
Nàng đang chật vật leo lên tường thì bất ngờ bị một lực kéo, xách hẳn người nàng đặt xuống đất.
" Aaaaa khó khăn lắm ta mới leo được trên đó, tức chết mà. Nói! Ngươi là ai? Dám động vào bổn công chúa ta, ta sẽ kêu phụ hoàng trừng trị ngươi"
" Không được đi"_ Người đối diện lên tiếng hơi khàn khàn.
Hoàng Ái Ny giật mình nhìn kỹ người trước mặt với vẻ không thể tin được.
" Ngươi... ngươi... ngươi... sao ngươi lại ở đây???"
Hắn là Tống Vỹ Tinh!!!
Không phải hắn đã sớm lên đường cùng đám Nhạc Phượng Hy rồi sao???