Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 184




Lâm Như Tuyết dường như rất yên phận, ngoài việc thỉnh thoảng đụng mặt trên thuyền mỉm cười chào hỏi qua loa thì hoàn toàn không hề gây rắc rối gì cho nàng. Điều này làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh a.

Thật ra, Lâm Như Tuyết không hề cảm thấy thoải mái chút nào. Càng sắp đến gần Thánh Địa, nàng ta lại càng sốt ruột.

Nàng ta thật lòng không muốn Nhạc Phượng Hy bước chân đến đó.

Ban đầu nàng ta còn rất tự tin rằng mình có thể dẫm đạp Nhạc Phượng Hy bất cứ nào. Nơi đó, Nhạc Phượng Hy chẳng là gì cả, còn nàng là Thánh Nữ người người thuần phục.

Thế nhưng không hiểu sao gần đây nàng ta lại lo sợ có điều gì đó sắp xảy ra.

Nhạc Phượng Hy cường hãn như vậy, liệu Tế Tư có nhìn trúng nàng ta không? Còn cả thái độ mập mờ của Tề Ngọc nữa...

Nàng cảm thấy nếu để Nhạc Phượng Hy đến đó thì địa vị của nàng sẽ bị lung lay.
Lâm Như Tuyết cau mày nhìn viên đá xanh trên tay. Thứ này là Tề Ngọc bảo nàng vào linh cảnh ở Quốc Hinh học viện để tìm.

Một viên đá ảo ảnh, là trái tim của linh cảnh

Liệu nàng có thể dùng nó để cản chân Nhạc Phượng Hy không?

........................................................................

Trằn trọc mãi không ngủ được, Nhạc Phượng Hy lật chăn rời khỏi giường bước ra ngoài hóng cơn gió biển mát lạnh. Phía chân trời đã hiện lên dải đỏ rực rỡ.

Nàng hít một hơi thật sâu, hai tay dàn rộng ra như muốn đón nhất tất cả tinh hoa của thiên nhiên ban tặng.

Không biết có phải còn nghĩ đến lời nói của Ngạch Tâm gia gia không hay vì nàng linh cảm của nàng đang muốn cảnh báo nàng... nàng cảm thấy vô cùng bất an, khó chịu.

Chưa bao giờ nàng lại có tâm trạng nặng nề như vậy.

Thuyền càng ngày càng tiến về nơi đó, trong lòng nàng lại như có nguồn lực lượng nào đó bị chặn lại, nó đang gào thét, điên cuồng đòi thoát ra ngoài.
" Long, huynh không cần phải thức canh gác cho ta như vậy đâu"

Dương Hàn Long từ trong góc khuất bước ra ngoài.

" Ta không ngủ được nên muốn ra ngoài hóng gió một lát"_ Nàng lấy tay vuốt tóc bị gió thổi bay.

" Huynh nhìn trên kia kìa! Gia gia nói với ta ngôi sao sáng nhất đó là mệnh tinh của ta"

" Ừm. Thật đẹp"_ Giống như nàng vậy.

" Những ngôi sao xung quanh chắc là của các huynh nhỉ? Huynh nghĩ đâu mới là ngôi sao của huynh?"

Hắn ngước lên nhìn sau đưa tay chỉ về một ngôi sao màu lam nhỏ bé cách không xa sao của nàng lại vô cùng tách biệt với các ngôi sao còn lại.

" Có lẽ là nó"

" Sao huynh lại nghĩ là nó chứ? Nhìn nó thật cô độc nhưng huynh không cô độc"_ Ta vẫn bên cạnh huynh.

" Ừ. Ta không cô độc"_ Dương Hàn Long mỉm cười.

" Huynh cười thật đẹp. Sau này hãy cười nhiều lên nhé"_ Nàng xoa cằm gật gù nhìn hắn.
Hắn hơi ngượng ngùng quay mặt đi.

" Long, huynh còn nhớ ước hẹn ba năm của chúng ta không? Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã qua gần 2 năm rồi"

" Nàng sẽ không cần ta nữa sao?"

" Ai bảo không cần! Rất cần là đằng khác"_ Nhạc Phượng Hy tiến tới véo lên hai gò má hắn. Hành động này làm hắn có chút bất ngờ, toàn thân cứng đờ.

" Nói cho huynh biết, ta là người ích kỷ, cũng rất tham lam. Các huynh ta đều đã định hết rồi, ta lấy hết!!!"_ Nàng chấp nhận bỏ hết quan điểm hiện đại để được ở bên bọn hắn chỉ cần bọn hắn cũng như nàng, nguyện bỏ tất cả vì nàng.

Nàng cảm thấy thời gian vừa qua, từ khi phát hiện bản thân đa tình như vậy, nàng đã dành quá nhiều tâm tư để tự lừa dối bản thân rằng mình là người hiện đại, tôn thờ chủ nghĩa một vợ một chồng bình đẳng với nhau và nàng đã chọn Lãnh Minh Dực, thậm chí còn giao cả lần đầu tiên cho hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy bọn hắn lần lượt gặp nạn, nàng vô cùng sợ hãi. Nỗi sợ hãi này không giống như với Thiên Kỳ khi thấy đệ ấy ngã xuống mà giống như tận sâu linh hồn nàng đang gào thét sợ hãi vì sợ mất người mình yêu.
Từ đó nàng nhận ra, bất kỳ ai trong bọn hắn mà biến mất, nàng đều cảm thấy rất đau, đau đến không thể thở được.

«Mất chàng thì ta cũng không cần sống nữa»

«Ta hứa sẽ tìm được chàng»

Mỗi đêm nàng vẫn thường nghe văng vẳng lời nói ấy...

Đó là tiếng gọi linh hồn.

Nàng đã thử tìm hiểu rất nhiều nhưng vẫn không thể hiểu được hàm nghĩa ấy. Người mà nàng thực sự muốn tìm là ai?

Thế nhưng điều đó đã không còn quan trọng. Nàng muốn chấp nhận bọn hắn... tất cả.

Và nàng tuyệt đối không hối hận với quyết định này.

Có lẽ vừa qua nàng đã khá mập mờ với bọn hắn nhưng nàng biết bọn hắn đã âm thầm chọn lựa thế nào.

Bây giờ nàng chỉ muốn thẳng thắn nói ra câu trả lời của mình.

" Long, ngươi có ghét nữ nhân đa tình như ta không?"

" Không"_ Hầu kết hắn lên xuống, tay cầm Tuyền Hỏa xiết chặt lại.
" Vậy ngươi có chấp nhận ta cùng với... ừm... người khác?"

Hắn im lặng nhìn nàng.

Hai tay áp lên má hắn từ từ buông xuống mang theo nỗi thất vọng.

Bất chợt hắn kéo nàng lại, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Hơi thở gấp rút kèm theo chút vụng về day nhẹ cánh môi anh đào.

" Cảm ơn nàng... đã chấp nhận ta"

" Ta cũng cảm ơn huynh đã chấp nhận ta. Long, ta yêu huynh"

Hắn đã đợi rất lâu rồi. Cuối cùng cũng đã đợi được câu nói này của nàng.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên mặt biển lấp lánh, hai bóng người kề cạnh nhau dưới ánh mặt trời mọc tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp khó mà quên được.

Viên đá trong suốt trên cổ nàng thỉnh thoảng lại có nguồn lực màu lam dao động bên trong ấy.

........................................................................

Suốt hai tuần liền lênh đênh trên biển, sóng biển dập dờn như hòa vào làn gió mặn.
" Sắp đến nơi rồi"

Nghe thông báo mọi người bắt đầu chuẩn bị hành lý, tập trung ở giữa thuyền.

Nhiều người tò mò nhìn phía trước nhưng ngoài biển ra thì hoàn toàn không nhìn thấy gì hết.

Nhìn thấy vẻ mù mờ không hiểu gì của mọi người, bốn tên sứ đồ Thần Giáo nhếch mép chế giễu, chúng hất cằm kêu ngạo.

" Các ngươi phải có phúc phận lắm mới được đặt chân đến Thánh Địa của chúng ta. Hãy mở to mắt ra mà nhìn đây này"

Bốn người bọn chúng đứng trên đỉnh thuyền, thực hiện cùng một động tác, miệng lẩm nhẩm gì đó, sau đó đưa tay phải ra không trung, xoay bàn tay từ từ như đang mở cửa vậy.

Bỗng nhiên lúc này làn sương mù từ đâu xuất hiện làm xung quanh trở nên mờ mịt. Trên đỉnh thuyền có một vòng xoáy từ từ mở rộng, thậm chí có thể thấy rõ những tia điện kỳ lạ trong đấy.
Khi vòng xoáy đó to hẳn ra, thuyền cứ thể đâm thẳng vào đó.

" Mọi người chú ý, sương mù hôm nay khá dày, đừng để bị té xuống thuyền"_ Giọng nói của Lâm Như Tuyết vang lên nhưng không thấy hình bóng nàng ta đâu.

Nhạc Phượng Hy cảm thấy sương mù này có điểm bất thường đến khi phát hiện ra thì nàng đã không còn nhìn thấy ai đứng đây nữa.

Cứ như mọi người đồng loạt biến mất vậy.

Răng rắc!

Dưới chân nàng tràn ngập khí lạnh. Nàng cẩn thận lùi về sau đồng thời vận hỏa linh chống lại.

Băng gặp lửa liền bốc hơi trắng xóa càng làm sương mù dày hơn. Nàng bất chợt nhìn thấy hình bóng một người đứng sừng sững sau lớp trắng xóa ấy.

Nhạc Phượng Hy cảnh giác nhìn bóng người trước mặt, thỉnh thoảng lại nghe tiếng Lãnh Minh Dực và Dương Hàn Long đang tìm nàng. Khí tức của làn sương này làm nàng có chút quen thuộc. Nàng thử vận linh lực làm tan sương nhưng lại vô tác dụng, sương ngày càng dày đặc hơn, ngay cả dưới chân cũng không còn nhìn rõ được nữa. Nhưng thật kỳ lạ, bóng người kia không hề biến mất, nói cách khác người đó không hề bị sương làm ảnh hưởng, nàng vẫn có thể nhìn thấy người đó rất rõ.
Soạt soạt

Lại thêm một bóng người xuất hiện, cao hơn người thứ nhất. Hai bóng người tiến lại gần nhau rồi ôm nhau.

Nhạc Phượng Hy cau mày suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra thế này.

Tiếng gọi của bọn hắn đã không còn, xung quanh nàng vô cùng tĩnh lặng.

Nàng vận phong linh thổi bay lớp sương mù đồng thời tiến bước lại gần về phía họ.

Lần này sương lại tan ra rất dễ dàng. Trước mặt nàng là...

Lâm Như Tuyết đang choàng tay lên vai Lãnh Minh Dực, môi áp môi. Hai người dường như không có khoảng cách, hắn ghì chặt đầu nàng ta hôn thật sâu, thậm chí nàng còn nghe được âm thanh ướŧ áŧ khi môi lưỡi giao thoa với nhau.

Lâm Như Tuyết khẽ giật mình khi nhìn thấy Nhạc Phượng Hy đứng sau lưng hắn chứng kiến tất cả.

Hắn cũng mơ hồ quay lưng lại thì ngạc nhiên đẩy mạnh Lâm Như Tuyết ra.
" Hy, ta... không phải như nàng nghĩ đâu"

Nhạc Phượng Hy lạnh lùng nhìn hắn đang tiến lại gần nàng, không hiểu sao đầu óc nàng có hơi ngưng trệ, cả thân thể run rẩy không thể cử động được.

Bẫy!

Chắc chắn đây là bẫy!!!

" Nhạc Phượng Hy, nhìn thấy nam nhân của ngươi lại ôm ấp với ta, ngươi thấy thích không?"_ Lâm Như Tuyết cười khẩy, tay vuốt nhẹ cánh môi đã sưng đỏ.

" Câm miệng!!!"_ Lãnh Minh Dực quay lại quát lớn.

" Sao chàng lại mắng ta?! Không phải vừa rồi chàng rất thích thú lắm sao?"_ Nàng ta tỏ ra uất ức.

" Là ngươi lừa ta. Hy, nàng hãy tin ta"

" Nàng ta lừa ngươi thế nào?"_ Giọng nàng hơi khàn.

" Làn sương này chắc chắn có vấn đề"

Nàng cúi đầu không đáp lại hắn làm hắn có phần khẩn trương, tay hạ xuống cằm nàng ép nàng ngẩng lên hắn.

Nàng cảm thấy rất muốn chặt đứt bàn tay này ra khỏi mặt nàng. Thật ghê tởm.
Ghê tởm? Nàng ghét hắn sao? Không thể nào?

Bỗng dưng đầu óc nàng minh mẫn hẳn lên, một suy nghĩ sáng suốt xộc lên.

" Nàng phải tin ta, ta thật sự không cố ý"_ Hắn cúi xuống định hôn nàng.

Nàng khẽ xoay đầu né tránh. Ánh mắt có phần giá lạnh kèm theo sát ý.

" Đúng vậy, ta tin Lãnh Minh Dực, nếu là hắn thì ta sẽ vô cùng tin tưởng"

" Vậy nàng..."

" Ta chưa nói hết. Ta rất ghét đồ giả"_ Nàng cười lạnh nói nhỏ đủ để hắn nghe, đồng thời trên tay là chủy thủ băng bén nhọn đâm thẳng vào ngực hắn.

Hắn trừng mắt nhìn ngực mình như không thể tin được.

" Không ngờ ngươi lại tàn nhẫn như vậy"_ Lâm Như Tuyết không nghe rõ những lời nàng nói, nhìn thấy hành động của nàng thì hơi ngạc nhiên sau đó giở giọng chế giễu.

" Ta vốn rất tàn nhẫn nhưng hình như lâu rồi chưa thể hiện ra hay là..."_ Nàng đẩy hắn sang một bên nghiêng đầu nhìn Lâm Như Tuyết _"... ta tàn nhẫn cho ngươi xem"
Không đợi Lâm Như Tuyết kịp phản ứng, nàng lao nhanh về phía nàng ta, trên tay là thanh kiếm băng lạnh thấu xương.

Chẳng phải nàng ta rất tự hào với thực lực hệ băng tuyệt đỉnh của mình sao? Vậy thì nàng sẽ lấy băng chọi băng, xem ai mới là người mạnh nhất.

Lâm Như Tuyết cắn môi lùi lại đồng thời vận băng linh hình thành từng lớp chông băng nhọn hoắc.

Choang!

Băng bị chém nát như mảnh vụn.

Aaaaa

Lâm Như Tuyết ôm cánh tay bị cắt một đường. Máu đỏ thấm ướt rõ rệt trên làn áo trắng.

Đường kiếm của Nhạc Phượng Hy vừa nhanh vừa quỷ dị, Lâm Như Tuyết không hề nắm bắt kịp đòn tấn công của nàng được.

Lâm Như Tuyết dùng kiếm đánh trả lại, phải nói nàng ta cũng coi như là có thực lực nên ít nhiều cũng chống đỡ được sự tấn công tới tấp của Nhạc Phượng Hy.
" Dực, cứu ta"_ Lâm Như Tuyết thét lên.

" Tên hắn mà có thể cho ngươi gọi à?"_ Nhạc Phượng Hy thao tác ngày càng nhanh hơn.

Hắn bị nàng đâm chật vật đứng lên rồi như không hề nhận ra đau đớn, máu cũng không còn chảy, khuôn mặt hắn vặn vẹo lao vào tấn công nàng.

Nàng thuận chân đạp mạnh vào bụng Lâm Như Tuyết rồi xoay người chém vào hắn.

Hắn ôm khuôn mặt bị chém trúng, nghiến răng tức giận.

Nàng nhìn rõ được sự biến đổi của hắn. Hắn bị tan chảy từ từ và biến dạng cuối cùng là trở thành cát bụi.

Lâm Như Tuyết cảm thấy không ổn, lấy chiếc gương bạc giấu trong vạt áo, vận quang linh phóng to nó ra rồi chỉ thẳng vào Nhạc Phượng Hy.

Nàng bỗng chốc bị chói mắt kèm theo cơn nóng rát.

Mắt nàng hiện tại không thể mở ra được, tay cũng chỉ có thể che mắt lại không dám dụi vì nó rất đau.
Tiếng cười thích chí của Lâm Như Tuyết vang lên.

" Hahahaha người cuối cùng cũng có ngày này"

" Ngươi nghĩ ta không nhìn thấy được thì không có cách nào xử ngươi sao?"

" Còn mạnh miệng thế à?! Vậy ngươi thử gϊếŧ ta thử xem, xem ai chết trước nào"_ Lâm Như Tuyết cầm hai thanh kiếm tiến lại.

Nhạc Phượng Hy bình tĩnh lắng nghe rất nhanh đoán được vị trí của nàng ta.

Keeng keeng!!!

Lâm Như Tuyết như điên cuồng tấn công liên tục, dồn hết sức lực dồn nàng vào đường cùng.

Nhạc Phượng Hy hai tay cản kiếm, lưng đập vật cản nào đó,thoáng nghe thấy tiếng sóng vỗ rào rào, cả hương vị đặc trưng của biển, dưới chân và lưng đều cảm nhận được sự mát lạnh vào thô ráp của gỗ thuyền.

Vậy là nàng vẫn ở trên biển, vẫn còn ở trên thuyền!

Nàng xoay người sang một bên tránh được đòn kiếm.
Rầm rầm.

Lâm Như Tuyết như phấn khích quá độ, mũi chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng tấn công.

"Tống Vỹ Tinh" đứng cách đó không xa nhìn rõ tình hình. Hắn vốn đã chứng kiến hết mọi chuyện ngay từ đầu, thậm chí cái kế hoạch của Lâm Như Tuyết cũng là do có hắn nhúng tay vào.

Hắn lại không ngờ nàng lại tin tưởng Lãnh Minh Dực đến như vậy?! Ngay cả ảo cảnh cũng không lừa được nàng.

Hắn nhanh nhẹn đạp mũi chân phi tới đánh ngất Lâm Như Tuyết đồng thời áp chế một phần ma khí trong người nàng ta.

Ả vẫn còn có tác dụng, chưa thể chết được.

Lúc này Nhạc Phượng Hy đang di chuyển theo cảm tính, mọi âm thanh bỗng dừng hẳn, Lâm Như Tuyết đâu rồi? Sao lại ngừng lại?

Đây rồi! Nàng nghe thấy tiếng thở.

Ai vậy?

Không phải tiếng thở gấp đầy phấn khích của Lâm Như Tuyết mà là một sự bình tĩnh và... nhẹ nhàng.
" Đừng lo lắng, nàng ta không thể làm hại nàng"

Thịch!

Giọng nói này...

Nàng cảnh giác lùi lại theo mạn thuyền bất chợt một phần mạn thuyền do mới bị Lâm Như Tuyết phá hủy, nàng đã hụt chân, cảm giác toàn thân mất trọng lực mà tự do rơi xuống.

Một vòng tay hơi lạnh ôm chầm lấy nàng, bao bọc toàn người nàng rơi xuống làn nước biển lạnh lẽo.

" Đừng sợ, có ta bên nàng rồi"