Thần Trong Các Vị Thần

Chương 162: Chương 162




Nằm liệt giường hết 2 tuần lễ , cuối cùng thì Tiền Thế Kiệt đã có thể đi lại . mặc dù mỗi bước đi còn rất nặng nề và khó khăn . nhưng dù sao cũng đỡ hơn chỉ nằm yên 1 chỗ phải không nè .
Trong thời gian này , Isbel đã chăm sóc anh ta 1 cách chu đáo tỉ mỉ . từ mút cơm cho anh ta ăn , ngay cả việc lau mình cho Tiền Thế Kiệt , cũng là do cô ta làm . chỉ ngoại trừ 1 vài trường hợp bất đắc dĩ , cô ta mới nhờ tới Pole giúp đỡ .
Nhìn thấy cô ta chăm sóc mình 1 cách nhiệt tình như vậy , Tiền Thế Kiệt cũng có chút cảm động . nhưng khi hỏi tới số tiền thửơng giành được trong giải đấu , chỉ thấy Isbel ngật ngừng nói không ra lời . Tiền Thế Kiệt lập tức đoán ra có điều gì không hay . chỉ nghe thấy Pole đứng ở bên cạnh nhạt nhạt chọt vào 1 câu : “ tiền thưởng ư ? treo hết trong chiếc tủ áo của Isbel rồi !”
Tiền Thế Kiệt dừơng như nghe ra được chút vấn đề , Isbel biết rằng không thể che dấu được nữa , mang theo vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng , lí nhí : “ là thế này …. Hôm kia sau khi nhận được tiền thưởng . tôi cầm số tiền đó định đi mua 1 vài bộ quần áo mới . thật đấy , tôi chỉ định mua 1 vài bộ thôi . nhưng không ngờ cái miệng lưỡi của bà chủ kia lợi hại quá . nghe xong những lời khen ngợi của bà ấy , tôi không còn kềm chế nổi nữa , nên …… nên …..”

Sắc mặt của Tiền Thế Kiệt lập tức trầm xuống , cười lạnh nói : “ nên đã dùng số tiền thưởng hốt hết những bộ quần áo đó về nhà rồi chứ gì ????”
Isbel không dám nhìn thẳng vào Tiền Thế Kiệt nữa , khẽ ngật đầu .
Tiền Thế Kiệt giận tới nỗi mặt đỏ tía tai , nếu như không phải lúc này trong người không còn tý sức nào nữa , e rằng anh ta đã xách dao đuổi chém con nhỏ tham tiền vô lương tâm này rồi .
Mẹ kiếp ! đánh sống đánh chết , suýt chút nữa thì mất luôn cái mạng , phải nằm liệt giường hết nửa tháng trời , nhưng cuối cùng không được hưởng 1 xu nào cả ,không nổi giận mới là lạ á . hèn chi dạo này ả bỗng nhiên lại nhiệt tình chăm sóc ình như vậy , thế mà cứ tưởng ả đổi tính rồi chứ , thì ra là trong lòng hổ thẹn , nên muốn chuộc lỗi đây mà .
Vì cảm thấy có lỗi , nên Isbel do dự 1 hồi , không tự chủ thót ra rằng : “ cùng lắm thì …. Cùng lắm thì ….. tôi tự nguyện làm …. Làm người hầu cho anh 1 …… á …” Isbel bỗng nhiên dùng tay che miệng lại , dường như cô ta đang rất hối hận vì sao lại nói ra 1 điều kiện như thế này .

Chỉ thấy tròng mắt của Tiền Thế Kiệt quay tròn , trong đôi mắt bỗng nhiên lộ ra những ánh mắt gian tà , chăm chú ngắm nhìn toàn thân của Isbel , mỉn cười nói : “ thế à , thế …. Thế có phục vụ luôn cái “ khoản ấy” không ???”
Isbel ngơ người , không hiểu anh ta đang nói gì cả , bỗng nhiên thấy Tiền Thế Kiệt đang không ngừng dùng 1 ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào thân thể của mình . dần dần , cô ta như hiểu được điều gì đó , khuôn mặt đỏ phồng lên , giận dữ quát lớn : “ lão nương sẽ 1 kiếm chém chết mi !!!!”
thế là Tiền Thế Kiệt vô cùng không khách sáo , bảo Isbel làm đủ mọi thứ việc ình , từ rót nước , mút cơm ăn , tắm rửa , rửa chân , cho tới mặc áo . anh ta đều bảo Isbel làm . Tiền Thế Kiệt chỉ biết ăn xong rồi ngồi , cơm tới miệng thì ăn , áo tới tay thì mặc . giống hệt như 1 vị hoàng đế , hoàn toàn không cần động tay động chân gì cả . chính vì như thế , chỉ trong vòng 3 tuần lễ , trông vòng eo của anh ta mập lên khá nhiều .
Mặc dù trong lòng Isbel rất hối hận vì sao mình lại tự nói ra điều kiện đó, nhưng dù sao cũng do mình có lỗi , nên đành cắn răng chịu đựng không dám than thở câu nào cả .

Thấp thoáng 1 tháng đã trôi qua , sức khỏe của Tiền Thế Kiệt đã hồi phục lại khá nhiều , tuy chưa phải là 100% ,nhưng ít ra cũng được khoảng 60 – 70 % . bỗng nhiên , ngày hôm nay , cửa tiệm của Pole có 1 vị khách tới ghé thăm .
Đó là 1 người đàn ông trung niên , có 1 khuôn mặt tròn trịa , trên môi có để 2 mép râu , mũi to miệng rộng , trên người mặc 1 bộ đồ quản gia . ông ta bước vào cửa tiệm của Pole , vô cùng lịch sử , cúi người chào hỏi : “ xin chào , xin hỏi Tiền Thế Kiệt thiếu gia có ở đây không ??”