Thần Y Độc Phi

Chương 124: khinh công




“Mẫu thân!” Khi Trầm thị gần như đã đưa thìa kề môi, đúng lúc thấy Trầm Ngư có vẻ mặt lo lắng, không khỏi khuyên nàng: “Con gái ngoan, không cần lo lắng, đám cữu cữu của ngươi sẽ không bỏ qua cho Phượng Vũ Hành, nàng nhất định không sống đến lúc xuất giá mười lăm tuổi."



Đáy lòng Phượng Trầm Ngư đảo lộn một hồi, trong mắt tràn đầy vướng mắc, nàng là hy vọng của mẫu thân luôn vì nàng đi lên phượng vị mà loại bỏ những chướng ngại vật, nên lại muốn ngăn cản Trầm thị uống bát canh kia: “Con gái mới nhớ ra quên cho muối vào trong canh, mẫu thân đừng uống vội, con gái nấu lại lần nữa.” Vội vàng đoạt lấy bắt canh trong tay Trầm thị, tháo chạy khỏi phòng.



Trầm thị chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn Trầm Ngư rời đi lẩm bẩm nói: “Con gái ngoan của ta, tất cả những thứ tốt đều nên là của ngươi. Tiền bạc của mẫu thân này, toàn bộ đều để lại cho ngươi.”



Ban đêm, giờ hợi, Ban Tẩu đã trở lại.



Hắn đem một thứ tới trước mặt Phượng Vũ Hành, Phượng Vũ Hành cầm lên xem, là một chiếc trâm cài tóc. cũ.



“Ma ma kia có cháu gái mười lăm tuổi, là tiểu thiếp phòng thứ chính của tam lão gia Trầm gia. Thuộc hạ lấy cây trâm cài tóc của nàng, hình như đã cũ, giống như là đồ của trước đây.”



Phượng Vũ Hành gật đầu, quả nhiên là vậy. 



Nàng cảm thấy Tôn ma ma phản bội chắc chắn sẽ có nguyên nhân, bằng không là ma ma hồi môn đi theo Diêu thị của Diêu gia, sao có thể vừa mới ba năm đã chuyển qua người khác.



Chỉ là Tôn ma ma này che giấu đứa cháu gái nhỏ của mình rất kỹ, nuôi đến mười lăm tuổi, Diêu thị lại không hề biết.



Nàng trả trâm cài tóc lại cho Ban Tẩu, phân phó hắn: “Đêm hôm nay đưa cây trầm này cho Tôn ma ma.”



“Tuân mệnh.” Ban Tẩu gật đầu, còn muốn nói gì đó, thần sắc bỗng vừa động, sau đó lên tiếng nói: “Điện hạ tới.” Dứt lời, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy đâu.



Phượng Vũ Hành kinh ngạc sững sờ tại chỗ, Vong Xuyên cười đẩy nàng: “Ban Tẩu nói điện hạ tới, tiểu thư mau đi ra xem đi.”



Lúc này nàng mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài hai bước, rồi đứng lại, quay người hỏi Vong Xuyên: “Một thân y phục của ta có được không?”



Lời kia vừa thốt ra, chính nàng còn khinh bỉ mình. Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, nam nhân có đóa tử liên ởmi tâm lại cứ thế kéo tâm của nàng?



Có lẽ vấn đề này vĩnh viễn không có đáp án, nhưng thật ra trong lòng nàng rất rõ ràng, ngay tại đêm nàng vừa mới tới thế giới này, ngay lúc nàng phất tay cáo biệt hắn, trong phút chốc, tâm, đã bắt đầu lưu luyến.  



“Mặc cái gì cũng đẹp.” Sau cửa sổ có âm thanh truyền đến, nàng chưa quay người lại nhưng môi đã nở nụ cười.




'Từ âm thanh quay đầu nhìn lại, xuyên qua cửa sổ đang rộng mở, dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, có tử bào nam tử ngồi trên xe lăn, mặt nạ hoàng kim kia vẫn che mặt như cũ, ngay lập tức nàng lại có thể nhìn thấy đóa tử liên kia qua cái lỗ nhỏ."Hành Hành, lại đây.”



Âm thanh này tựa như có ma lực, Phượng Vũ Hành bị mê hoặc chạy vội tới bên cửa sổ, thân hình nhẹ nhàng. nhảy qua cửa sổ, nhấc làn váy chạy tới chỗ hắn.



“Sao ngươi tới?” Ánh mắt nàng trong suốt tỏa sáng, thần thái linh động lấp lánh, thu vào trong mắt Huyền Thiên Minh, tựa như những vì tỉnh tý, trong phút chốc làm tim người ta đập thình thịch.



“Ta đến thăm ngươi.” Hắn giữ chặt tay nàng, một chốc đã đem người ngồi trên tay vịn của xe lăn, sau đó một tay vỗ, xe lăn dứt khoát bay lên, đi lên hướng đỉnh núi.




Phượng Vũ Hành chỉ nghe bên tai vù vù tiếng gió, cả người như ngồi trên chiếc thảm bay trải nghiệm hành trình kỳ diệu.



Một tay nàng ôm cổ Huyền Thiên Minh, tay kia duỗi ra, phấn khích trêu ghẹo những nhánh cây ven đường, y hệt đứa trẻ.



Huyền Thiên Minh chưa bao giờ thấy dáng vẻ như  vậy của nàng, vừa thấy ngạc nhiên, vừa thấy như vậy mới là bộ dáng của tiểu hài tử mười hai tuổi.



Hai người cứ như vậy trong đêm, lúc nương theo khinh công bay lên giữa không trung, bốn mắt nhìn nhau, nhìn ra mấy phần nhu tình.



Rốt cuộc lên đến đỉnh núi, xe lăn vững vàng hạ xuống, hắn vận khí thu công, trên trán có một lớp mồ hôi.



Theo bản năng nàng nâng tay áo lên lau cho hắn, Huyền Thiên Minh sửng sốt một chút, nhưng không trốn, đến khi Phượng Vũ Hành lau sau hắn mới nói: “Lần đầu tiên thấy một cô nương dùng tay áo lau mồ hôi cho. người ta.”



“À... Chắc là nên dùng khăn tay?” Nàng sờ sờ trên người, “Không mang khăn tay.” Ngược lại không tiếp tục. đề tài này, từ đáy lòng cảm thán: “Quá đã! Huyền Thiên Minh, các ngươi gọi cái này là khinh công?”



Hắn rất thích cảm giác khi nàng gọi hắn là Huyền Thiên Minh, tuy tên là của hắn nhưng lại cực kỳ xa lạ, nàng thường xuyên gọi, rốt cuộc lại tìm được cảm giác thân thuộc lần nữa.