Thần Y Độc Phi

Chương 164: Tới bồi tội




Kim Trân sẽ đến, Phượng Vũ Hành đã đoán ra từ sớm, thậm chí Kim Trân còn để nha hoàn của mình ở ngoài cửa, tiến vào chính đường thì tự đóng cửa lại, sau đó quỳ xuống trước mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ gì.



Vẫy tay để Vong Xuyên đi làm việc, chờ Vong Xuyên rời khỏi đây, lúc này mới tập trung chú ý lên người Kim Trân.



“Làm gì vậy? Mau đứng lên đi." Nàng chỉ mời đứng lên, nhưng vốn không có ý định đỡ dậy.



'Trên mặt Kim Trân mang theo sự sợ hãi rõ ràng, vừa quỳ vừa tiến lên hai bước ôm lấy đùi Phượng Vũ Hành: “Xin nhị tiểu thư cứu ta, ta biết nhị tiểu thư nhất định có biện pháp, xin nhị tiểu thư cứu mạng!”



Phượng Vũ Hành nhíu mày, đưa tay xuống cầm lấy cổ tay Kim Trân, chỉ một lát đã kiểm chứng được suy. đoán trong lòng.



“Nhiều hơn hai tháng, xét thấy thì là ba, bốn tháng, rõ ràng không phải là của cha ta.”



Kim Trân xấu hổ không chịu nổi, nhưng trước mặt Phượng Vũ Hành thực sự không thể giấu diếm, đành gật đầu thừa nhận: “Nhị tiểu thư hiểu rõ tất cả, Kim Trân không dối gạt nhị tiểu thư, đứa bé này đúng là không phải của lão gia, cho nên tuyệt đối không thể sinh hạ.”



“Vì sao?” Phượng Vũ Hành nhìn Kim Trân, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu, “Vậy không phải ngươi đến xin ta tìm biện pháp sinh ra một đứa trẻ giống cha ta sao?”



Kim Trân lắc đầu, “Không phải, giấy không bọc được. lửa, một ngày nào đó đứa trẻ sẽ trưởng thành, nếu bình thường hắn hoàn toàn giống ta, nhưng nếu giống người nọ... Cho dù Phượng gia không nghỉ ngờ, người nọ cũng muốn nghỉ ngờ. Ta quá hiểu hắn, đến lúc đó nhất định sẽ có cơ hội vơ vét tài sản, ta phải suốt ngày lo lắng đề phòng trốn đông trốn tây, thà không sinh ra.” Nàng nói xong, ngẩng đầu, khẩn thiết cầu xin Phượng Vũ Hành:



“Nhị tiểu thư biết y thuật, xin nhị tiểu thư cho ta một toa phương tử để bỏ đứa bé này đi.”



“Ra ngoài xin đại phu không phải là được rồi sao, loại chuyện bậy bạ này ta không làm.” Cho dù nàng không thích Kim Trân, lại càng không muốn ở cùng với nàng nói chuyện, nhưng động tay loại bỏ một đứa bé, đúng là nghiệp chướng.



“Đại phu bên ngoài không thể tin!” Kim Trân kiên định nói: “Loại chuyện này tuyệt đối không thể để ra ngoài, cho nên ta mới đến cầu xin nhị tiểu thư.”



“Nếu ta nói với phụ thân thì sao?” Nàng buồn cười nhìn Kim Trân, “Ngươi sao lại chắc chắn ta sẽ giúp ngươi?”



Kim Trân hoảng hốt một hồi, sau đó nói: “Sẽ không đâu. Nhị tiểu thư giữ lại nô tỳ, có còn hơn không có ai gió thổi bên gối(1) lão gia. Từ khi được lão gia thu phòng, nô tỳ đã quyết định đứng bên cạnh nhị tiểu thư. Nô tỳ biết nhị tiểu thư nắm giữ càn khôn, nô tỳ sế luôn vâng dạ, không dám lỗ m ãng.” 



(1) Hán Việt là “Xuy chẩm biên phong”. Nghĩa đen: gió thoảng thổi bên gối. Nghĩa trong truyện: giọng tâm sự đêm khuya nghe như gió thổi bên tai.



Phượng Vũ Hành dĩ nhiên biết tâm tư này của Kim




 Trân, nàng giữ Kim Trân lại, cũng đúng theo như lời đối phương nói, là muốn có người tâm sự bên gối Phượng Cẩn Nguyên. Nhưng đứa trẻ này... “Ngươi cứ về đi, ta còn nghĩ đã."Chưa đáp ứng, cũng chưa nói là không đáp ứng, chỉ đuổi Kim Trân về Như Ý viện trước. Dù sao cũng là một sinh mệnh, tuy nàng là Phượng Vũ Hành, cũng không thể qua loa.



Vong Xuyên trở về vào ban chiều, nói với Phượng Vũ Hành rằng bên Kỳ Bảo Trai đã kiểm kê xong, không có vấn đề gì, chỉ là... “Khi nô tỳ mang người đến Kỳ Bảo Trai,  người của Thẩm gia đang khiêng rương đồ vào bên trong, khiêng vào một rương, lại từ bên trong khiêng ra một rương, nói là trước đó rương này bị lấy sai.”



Phượng Vũ Hành bật cười, Thẩm gia này đúng là nực cười, đến đây rồi mà còn có ý đồ đánh trái trước mắt nàng. Nghĩ chắc là sau khi nàng đã nói qua muốn mời người của Ngự Vương phủ đến kiểm tra, Trầm Ngư lại nhanh chóng thông báo với đối phương đổi hàng!



Cho dù thế nào, nay chuyện cửa tiệm đã được giải quyết, cuối cùng là bỏ lại cho nàng một khối tâm sự.




Vong Xuyên xuống trù hạ ăn cơm, vừa ăn xong thì trở về, chỉ thấy có tiểu nha đầu canh giữ ở Liễu viên đi tới, đến trước mặt Phượng Vũ Hành nói: “Nhị tiểu thư, có hạ nhân Tùng viên đến đây, nói là lão gia gọi ngài tới.”   



Phượng Vũ Hành không rõ thế nào, lại vẫn dẫn theo Vong Xuyên chuẩn bị đến Tùng viên một chuyến.



Mà ở Tùng viên lúc này, Phượng Cẩn Nguyên đang tiếp một vị khách đến thăm.



Vị khách này không phải là ai khác, mà là Định An vương Quả Mẫn Đạt.



Định An vương ngồi ngay ngắn ở ghế khách, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ để chén nước chà hắn chưa động đến, chỉ là giữa phòng để hai chiếc rương, mặt thành khẩn nói: “Đây là một chút tâm ý, mong Phượng đại nhân vui lòng nhận cho.”



Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên: “Vương gia, đây là ýgì?



Định An vương hơi xấu hổ: “Ngày ấy vương phủ trong phủ ta mừng thọ, ba vị tiểu thư Phượng phủ có thể cùng tham dự, thật sự là đã cho bổn vương mặt mũi. Tiếc. rằng nha đầu kia của nhà ta đã nuông chiều đến hư rồi, nói chuyện làm việc không phân nặng nhẹ, làm cho nhị tiểu thư Phượng gia bị tụi nhục, bổn vương đây... Ai! Là tới bồi tội.”



Phượng Cẩn Nguyên cũng lắc đầu nói: “Hạ quan còn nghe nói Định An vương phi bắt chính nữ Trầm Ngư của †a vì quý phủ đệm nhạc cho đám vũ cơ, còn nói con gái Phượng gia có thể đệm đàn cho vũ cơ, là thể diện ngất trời cho nàng?”