Thần Y Độc Phi

Chương 187




“Năm trăm lượng một viên?” Tuy Thẩm Vạn Lương có lòng chuẩn bị, cũng biết thiếu niên trước mặt này tâm có điểm đen, hẳn có tiền nhưng cũng không phải không có vương pháp như vậy. “Rốt cuộc ngươi là gì vậy?”

Câu chuyện tiếp tục dưới đây

Phượng Vũ Hoành thu tay lại, “Chỉ là bảo tâm hoàn mà Bách Thảo đường hay bán, vị lão gia này nếu không †in, ta cũng không có cách nào. Nhưng Bách Thảo dược ở kinh thành nhiêu năm như vậy, chúng ta ngồi ở chỗ này, cũng là do chưởng quầy tự mình dẫn ngài đến, nếu không sẽ là một tên lừa đảo.”

Nàng trả lời cái đạo lý này, Thẩm Vạn Lương muốn thương lượng một chút với nàng, lại mất mặt mũi. Dù sao Thẩm gia hẳn có tiền, ngày thường vung tiền hào phóng, nay còn vì cứu tỷ tỷ hắn, trong lúc sống còn, hắn còn không biết xấu hổ mà mặc cả? 

Rơi vào đường cùng, từ tay áo lấy ra năm tấm ngân phiếu đưa cho thiếu niên trước mặt, “Năm trăm lượng một phiếu, tổng cộng năm phiết

Phượng Vũ Hoành nhận lấy ngân phiếu, nhìn thoáng qua, rồi đưa viên thuốc trong tay đi, còn gọi Vương Lâm: “Chưởng quầy, miễn phí cho lão gia này bình đựng thuốc.”

Một câu tặng miễn phí của nàng, làm Thẩm Vạn Lương tức chết, câm bình sứ mà Vương Lâm đưa rồi đi ra Bách Thảo đường.

Thấy hẳn đi xa, Vương Lâm không khỏi giơ ngón cái lên về phía Phượng Vũ Hoành: “Chủ nhân, mánh khoé bịp người này ngài không kém vị chưởng quầy bị giam mười năm kia đâu!”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Cũng không phải, người nọ bán hàng giả, ta bán đồ thật, chẳng qua chào giá cao mà thôi. Nhưng cũng do người này khác, bình thường các ngươi không thể làm như vậy, người vừa nãy và ta có chút ân oán, chẳng qua ta trả thù riêng mà thôi.”

Vương Lâm nhanh chóng lên tiếng trả lời: “Chủ nhân nói đúng, ngài yên tâm, chúng tiểu nhân làm việc thành thật, sẽ không để Bách Thảo đường đi xuống.”

Phượng Vũ Hoành gật gật đầu, rất vừa lòng lời nói của Vương Lâm, ban ngày ngồi tại Bách Thảo dược, xem không dưới hai mươi bệnh nhân, mới mang theo Vong Xuyên đổi y phục rời đi từ cửa sau. 

Huyền Thiên Minh đi đại doanh đã nhiều ngày, nàng cũng chỉ có thể tự mình luyện roi, đêm đó luyện xong hai lần rồi nhìn sắc trời cũng không khác biệt lắm, liền ngoäc tay vào khoảng không, trong chỗ tối, Ban Tẩu hiểu ý, yên lặng đi theo nàng ra khỏi Đồng Sinh hiên.

Phượng Vũ Hoành đi Kim Ngọc viện, tốc độ nhanh chóng, Ban Tẩu rầu rĩ hỏi: “Đi làm gì?”

Nàng nhẹ giọng nói: “Đi giúp ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên tăng cường phòng ngự.”

Ban Tẩu không lên tiếng, đến khi vào phạm vi Kim Ngọc viện, cũng không biết từ lúc nào hắn đi một vòng quanh viện, nói với nàng: “Chỗ này ám vệ của Phượng tướng có hai gã, một gã trong sân, một gã trên nóc nhà.”

“Ừ” Phượng Vũ Hoành đến cũng không có ý tránh hai ám vệ kia, dù sao nàng không tự tay đến giết Thẩm thị, huống chỉ, nàng vốn không tin Phượng Cẩn Nguyên ngay cả chuyện nàng có võ công cũng không biết, vậy chức Thừa tướng của hắn không ngồi nhiều năm như vậy.

Phượng Vũ Hoành liền nghênh ngang vào sân như vậy, nha đầu gác đêm bên ngoài là Mãn Hỉ, vừa thấy nàng đến, nhanh chóng vấn an. Nàng cũng không thân cận với Mãn Hỉ nhiều, chỉ nói: “Ngươi làm chuyện của ngươi, ta ngồi đây một lát.”

Mãn Hỉ cúi người, lại trở về trước phòng Thẩm thị.

Cứ như vậy, một nhị tiểu thư Phượng gia, cộng thêm trong tối có ba cao thủ, tề tụ ở Kim Ngọc viện.

Ám vệ bên kia vốn canh trong sân Phượng Cẩn Nguyên thật sự là không rõ đường đi của Phượng Vũ Hoành, vị nhị tiểu thư này hơn nửa đêm chạy đến bên này, lại chỉ ngồi ở trong sân ngắm trăng, đây là tình huống như thế nào?

Nhưng mà ám vệ này không có hành động thiếu suy nghĩ, bên người Phượng Vũ Hoành có cao thủ bọn họ đã sớm biết, hơn nữa biết rõ võ công của Ban Tẩu mạnh hơn bọn họ rất nhiều, đừng nói hai đấu một, chính là mười đấu một, cũng không phải đối thủ của người ta.

Vì thế hai hoả nhân biết rõ mà không thông báo, làm gì sống gì, ai cũng không quấy rầy ai.

Đến giờ Sửu, rốt cuộc có chỗ lạ.

Chỉ nghe trong không gian hình như có vật thể xoẹt qua, lỗ tai Phượng Vũ Hoành khẽ nhúc nhích, thân hình nhanh chóng đi về phía sườn trái, trong chớp mắt, một mũi tên nhọn sượt qua tai nàng. Nhưng không có âm thanh mũi tên đâm vào một chỗ hay rơi xuống đất, nàng đang nghĩ, thì nghe thanh âm của Ban Tẩu vang lên: “Không tồi, vẫn tránh được.”

Nàng không nói gì. Ngươi rốt cuộc là ám vệ sao, lúc nguy hiểm không phải nghĩ bảo hộ ta như thế nào, còn dám khảo nghiệm tốc độ phản ứng của ta. 

Phượng Vũ Hoành không hề nghĩ ngợi, nâng tay chỉ vào trong.

Đáng tiếc, Ban Tẩu nhìn không hiểu.

Chỉ một lần, vài tên hắc y nhân từ trên không đáp. xuống giữa sân. Đối phương hành động rất nhanh, rút kiếm liên đâm về phía Phượng Vũ Hoành, không có cách nào khác, ai bảo nàng là người duy nhất bại lộ bên ngoài.

Nhưng mà Phượng Vũ Hoành cũng nghiêm túc, mấy ngày nay ý thức luyện tập đã làm thân của mình phát triển theo hướng tốt, mặc dù so với kiếp trước vẫn chênh lệch, nhưng so với lúc ở kinh giao bị ép nhảy sông thì không thể so sánh.