Phi Uyển Nhi ngồi trong xe với vẻ mặt mông lung.
Cô ta giống như nghe thấy một giọng nói to lớn, sừng sững giống như núi vậy.
Nói với cô ta, tôi sẽ tàn sát tất cả Tây y trong một đêm.
Cô ta mở mắt, lại không nghe thấy giọng nói kia.
Chỉ nhìn thấy Trần Hạo Hiên.
Phi Uyển Nhi lắc đầu, trông có vẻ rất tuyệt vọng.
"Một tên lang băm cấu kết với thế lực ngầm mà thôi."
Phi Uyển Nhi nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thức dậy vào sáng ngày hôm sau, Phi Uyển Nhi nằm trên chiếc giường nệm cao su, mở to đôi mắt mông lung.
"Cô chủ, cô tỉnh rồi?" Người giúp việc vội vàng tiến lên.
Phi Uyển Nhi xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Mấy giờ rồi?"
"Mười hai giờ rồi thưa cô chủ."
Phi Uyển Nhi hoảng hốt: "Mười hai giờ, bệnh viện Đông y đã bị hiệp hội Tây y phá hủy chưa!"
Người giúp việc lắc đầu nói: "Vẫn chưa!"
"Vẫn có người đi ứng chiến?" Vẻ mặt Phi Uyển Nhi do dự.
"Có một người đi đến."
"Một người thì sao có thể đánh bại được đám Tây y cao cấp kia."
Người giúp việc cũng không thể tin, nhưng anh ta không giải thích thêm.
Lúc này.
Phương Hy Văn đã bận rộn suốt một đêm ở cửa hàng Bách Thảo.
Tối hôm qua, giới truyền thông liên tục tìm đến cửa hàng Bách Thảo.
Những Đông y bại trận liên tục tìm đến cửa hàng Bách Thảo.
"Cô Phương Hy Văn, xin hãy xuống núi giúp đỡ."
"Mấy ngày trước tập đoàn Vạn Nam ở thành phố Ninh Hạ đã tuyên bố rời khỏi Đông y, gia nhập Tây y."
"Người có thể cứu Đông y bây giờ, chỉ có cao nhân ở cửa hàng Bách Thảo."
Một đêm, Phương Hy Văn không ngủ, thậm chí không rời khỏi cửa hàng Bách Thảo.
Đi? Đây rõ ràng là cái bẫy do Hạ Cơ Uyển tạo ra.
Lần trước Trần Hạo Hiên chỉ dựa vào phương pháp châm cứu mà mẹ anh để lại, tình cờ hốt thuốc đúng bệnh.
Lần này, anh không thể nào đánh với thầy thuốc nổi tiếng ở nước ngoài được.
Trong một đêm, cửa của cửa hàng Bách Thảo vắng như chùa bà đanh, cô không thể quay về.
Đám Đông y ngồi trước cửa hàng Bách Thảo kêu rên.
Bọn họ không chỉ thua mất mặt mũi.
Mà đó còn là danh dự năm nghìn năm của Long Hoa.
Bây giờ, cửa hàng Bách Thảo là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ.
Phương Hy Văn rất bất lực, cũng không biết làm sao bây giờ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói nghiêm nghị.
"Có tôi ở đây, Đông y không thể thua được."
Trần Hạo Hiên đến rồi.
Anh đột nhiên nói, khiến cho tất cả Đông y đang ngồi trên đất đều bị chấn động.
Chỉ có Phương Hy Văn.
Cô biết đây là cái bẫy.
Tập đoàn Vạn Nam rời khỏi Đông y lúc này, chắc chắn muốn cố ý đẩy cửa hàng Bách Thảo vào chỗ chết.
Cô lập tức lắc đầu: "Trần Hạo Hiên, anh không thể đi! Lần này, anh sẽ không may mắn như lần trước đâu! Một trăm Tây y cao cấp, đều là thầy thuốc cao cấp nhất nước ngoài, những người kia đều nhằm vào Đông y. Hoàn toàn không cùng cấp bậc với tập thể tập đoàn Vạn Nam trước kia đâu, anh chắc chắn muốn đi?"
Trần Hạo Hiên nhàn nhạt cười: "Chắc chắn? Một mình tôi đi!"
"Chỉ là một đội Tây y mà dám chống lại tôi?"
"Thử hỏi người thật sự gọi là thầy thuốc nổi tiếng trên thế giới này, có ai dám bất kính với tôi?"
Phương Hy Văn lập tức đứng dậy, định nói gì đó.
Trần Hạo Hiên nói: "Em không cần khuyên tôi, thân là người thừa kế Đông y, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ mạch máu Đông y."
Phương Hy Văn không khuyên Trần Hạo Hiên nữa.
Cô có thể nhìn thấy, vẻ chính trực trong mắt Trần Hạo Hiên
Không thể chống lại.
Cũng không chống lại được.
Phương Hy Văn hơi mím môi, nói: "Nhớ về sớm."
Trần Hạo Hiên gật đầu, xoay người đi đến bệnh viện Đông y ở thành phố Ninh Hạ.
Lúc này.
Ở bệnh viện Đông y thành phố Ninh Hạ vô cùng náo nhiệt.
Có rất nhiều người ở bên ngoài quan sát.
Không có người ứng chiến.
Bên ngoài bệnh viện Đông y, tiếng kêu rên khắp nơi.
"Chẳng nhẽ Đông y ở nước chúng ta, thật sự chỉ có vẻ bề ngoài?"
"Chả nhẽ không có ai đuổi được Tây y nước ngoài sao?"