"Tôi thừa nhận mấy năm gần đây Tây y rất phát triển, nhưng mà sỉ nhục nền văn hoá quý giá của chúng tôi thì thật quá đáng."
Các ngành, các bộ phận đều tỏ ra ủ rũ.
Một khi tinh thần được duy trì suốt mười năm qua bị mất đi thì rất nhiều người Long Hoa sẽ mãi mãi không ngẩng đầu lên được.
Đột nhiên.
Ngoài bệnh viện có tiếng người nào đó vang lên làm phấn chấn cả một vùng.
"Các người còn chưa cút!"
Giọng nói khiến tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Đội ngũ Tây y đến thành phố Ninh Hạ lần này với tập đoàn Vạn Nam không đồng đều về chất lượng.
Trong số đó có rất nhiều người y thuật cao siêu nhưng thái độ kiêu căng ngạo mạn.
Nhiều người là danh y nổi tiếng ở nước ngoài.
Còn có nhiều người là bác sĩ có trình độ xuất sắc được Liễu Diệp đao thượng chứng nhận, thậm chí đã đạt vô số giải thưởng về ngành y ở nước ngoài.
Bất kỳ ai trong số họ bắt tay vào làm việc cũng đủ để làm dậy sóng ngành y học.
Nhưng lúc này đây.
Trần Hạo Hiên đứng trước mặt bọn họ, nhìn đám người kia, đám người đó đối với anh đều thật hèn mọn bé nhỏ.
Những người càng có tiếng tăm ở nước ngoài thì bây giờ lại càng sợ hãi.
Ánh mắt của bọn họ run rẩy, cả bàn tay cũng run không ngừng.
Chỉ vẻn vẹn một câu nói.
Thế nhưng một nửa Tây y ở đây lại đứng dậy.
"Đột nhiên tôi nhớ ra, phòng thí nghiệm của mình còn có một vài nghiên cứu cần xử lý, nhất định phải đặt được chuyến bay sớm nhất rời khỏi Long Hoa."
"Nếu ngài ấy đã đến thì Đông y đã thắng rồi."
"Không cần so sánh, chúng ta đã thua rồi."
Hơn nửa số người đã rời đi.
Bọn họ đều biết người này là ai.
Chính là Thái Cực Hoàng Bào, Trần Hạo Hiên.
Thần y số một thế giới.
Ở trong nước anh đã vô cùng có tiếng tăm, ra nước ngoài lại càng nổi tiếng hơn nữa, nhắc đến quý danh mà như nghe sấm bên tai.
Trong những năm qua, anh đã đi qua một vài vùng đất.
Không ít những gia đình giàu có thế lực vẫn thường tìm kiếm thông tin của anh vì muốn được anh đến cứu chữa một lần.
Có thể quen biết anh thì bọn họ có thể tăng thêm cơ hội sống lâu hơn của mình.
Một nửa số người đã rời đi, chỉ còn lại một nhóm người ở lại.
Trần Hạo Hiên nhìn bọn họ rồi lạnh lùng nói: "Mấy người còn không chịu cút? Hay là muốn tôi mặc áo choàng dài so tài với mấy người?"
Những người còn lại này đều không hề quen biết Trần Hạo Hiên.
Nhưng bọn họ đã từng nghe qua danh tiếng của Thái Cực Hoàng Bào.
Bây giờ mà rời đi thì còn có thể giữ gìn danh dự của mình.
Bọn họ sẽ tan rã.
Không thể sống lại được.
Những người còn ở lại từ từ quỳ xuống mặt đất.
"Đều không biết danh tiếng của anh Trần ở thành phố Ninh Hạ, đám người hèn mọn chúng tôi lại muốn gây chiến với nền y học Đông y ở Long Hoa. Thật là đắc tội quá, vẫn mong anh Trần đây bỏ qua cho."
"Bây giờ Thiên Đao Chi Vương ở đây, khó giữ được Tây y rồi. Lần này bọn tôi cũng là bị kẻ xấu lợi dụng nên mới dám cả gan gây chiến với Long Hoa, quả thật rất xin lỗi!"
"Chúng tôi sẽ lập tức rút lui, mong anh Trần bớt giận."
Tiếng mọi người đồng loạt cầu xin tha thứ âm vang cả chiến trường.
Tất cả Tây y đều hoảng hốt vội vã chạy ra khỏi thành phố Ninh Hạ.
Tối hôm đó, toàn bộ máy bay, tàu hoả rời khỏi Ninh Hạ đều bị chiếm giữ.
Mà hầu hết những người có mặt trên những phương tiện ấy đều là Tây y.
Bọn họ đều mệt mỏi chán chường, chỉ là bị dồn tới chân đường cùng.
Chỉ có một người chân chính có thể được coi là thần trong lĩnh vực y thuật.
Sau khi Tây y hoảng hốt trốn chạy, trong ngoài bệnh viện vang lên từng hồi tiếng bước chân.
Là người của Thiên Đao tới.
"Trần Gia, không ngờ cậu cũng ở đây."
Người của Thiên Đao đã tới đây từ mấy ngày trước, đã theo lệnh của Hồng Thanh Vũ đóng quân sát cạnh thành phố Ninh Hạ.
Vì muốn đợi đến ngày cưới của Trần Hạo Hiên.
Hôm nay nghe tin Tây y lần lượt tháo chạy.
Thiên Đao lập tức cử mấy tên bác sĩ đi, tuy y thuật của bọn họ không bì được với Trần Hạo Hiên nhưng cũng coi như khá giỏi ở vùng này.
Mấy người này không ngờ vừa mới đến bệnh viện Trung y đã đụng mặt Trần Hạo Hiên.
"Trần Gia, tôi có tội!"
"Chưa nghe mệnh lệnh đã tự tiện hành động."
"Mong Trần Gia thứ tội!"
Trần Hạo Hiên lạnh nhạt nói: "Đứng lên."
"Long Hoa gặp nạn, bất kỳ chiến sĩ Thiên Đao nào cũng được phép không cần mệnh lệnh của tôi mà tự mình phán đoán."
"Mọi người đều được miễn tội như nhau."