Bên trong tòa án, đám đông dùng ngòi bút làm vũ khí.
Hạ Cơ Uyển nghe thấy những âm thanh này, toàn thân giống như liên tục bị sét đánh .
Vô số mũi kim đâm vào trái tim của cô ta.
Trong năm năm qua, đúng là cô ta đã dựa vào phương thuốc không cần phải bỏ tiền ra này, phát huy tối đa hóa giá trị của nó để kiếm tiền, để tạo ra lợi nhuận khổng lồ.
Thậm chí Hạ Cơ Uyển còn cung cấp sản phẩm gián đoạn. Chỉ cần người này không chết, nhất định sẽ vắt kiệt mọi thứ của người đó.
Không có gì là sai khi nhà tư bản chạy theo lợi nhuận.
Thế nhưng mức độ tàn nhẫn của Hạ Cơ Uyển lại vượt xa cả rắn rết.
Ở thế giới này cô ta chính là - Ác quỷ.
Những người ở bên ngoài tòa án biết được sự thật lập tức chạy đến.
Những người trước đây từng được tập đoàn Vạn Nam điều trị hiện tại cũng cực kỳ phẫn nộ.
Cho dù có phải trút hơi thở cuối cùng, bọn họ cũng muốn đến tìm Hạ Cơ Uyển tính sổ.
Trong lúc nhất thời, những người của Tuần Thiên Các ở bên ngoài tòa án đều không ngăn cản được.
Hàng phòng ngự đã bị phá vỡ.
Tất cả mọi người đều muốn lao đến trước mặt Hạ Cơ Uyển, hung hăng đánh cô ta một trận, muốn lấy lại số tiền mà bọn họ đã vất vả kiếm được.
Quản gia nhà họ Hạ nghe thấy âm thanh huyên náo kia thì bị dọa sợ, hai chân run lên.
Thế nhưng ông ta vẫn kịp phản ứng lại, hét lên: “Người đâu, bảo vệ để cô chủ đi trước.”
Hạ Cơ Uyển hoảng sợ quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo Hiên và Phương Hy Văn.
Cô ta hận đến mức không thể nói thành lời, siết chặt nắm tay lại.
“Phương Hy Văn, Trần Hạo Hiên, các người...”
Đáy lòng Phương Hy Văn cũng đang nổi sóng lớn.
Cô nhìn về phía Trần Hạo Hiên giống như đang nhìn một kỳ tích.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng có thể thắng được vụ kiện của Hạ Cơ Uyển đã là tốt lắm rồi.
Bây giờ, dưới sự oanh tạc của các phương tiện truyền thông mọi chuyện về Hạ Cơ Uyển đều được phơi bày.
Cô ta không chỉ bắt nạt mình năm năm mà còn ức hiếp toàn bộ bệnh nhân ở thành phố Ninh Hạ, năm năm. Trong năm năm qua, cô ta coi mạng người là trò đùa.
Danh tiếng của tập đoàn Vạn Nam trong khoảnh khắc hóa thành cát bụi, mãi mãi không thể nào trở mình được.
Phương Hy Văn đứng lên, cơn giận dồn nén trong lòng năm năm đã biến mất: “Hạ Cơ Uyển, cô bị trừng phạt đúng tội.”
“Cô đáng đời.”
“Bây giờ, tất cả mọi người đều đã nhìn rõ bộ mặt của cô. Cô không những không đủ tư cách trở thành một bác sĩ, một doanh nhân, mà ngay cả tư cách để làm một con người cô cũng không có.”
Hạ Cơ Uyển rất muốn xông lên đánh Phương Hy Văn một trận nhưng âm thanh huyên náo bên ngoài tòa án vang lên như sấm.
Hạ Cơ Uyển nghiến răng ken két, được người nhà họ Hạ bảo vệ xung quanh, rời khỏi tòa án.
Sau khi rời khỏi tòa án, Hạ Cơ Uyển lên xe.
Các bệnh nhân trong đám đông lao đến như điên.
“Lái xe đi, nhanh lên.”
“Đừng để ý đến bọn họ, ai dám tiến lên thì cứ tông ngã.”
“Đi, đi nhanh lên. Còn muốn để cho tôi tiếp tục ở chỗ này mất mặt sao?”
Tài xế của Hạ Cơ Uyển hốt hoảng lái xe về nhà.
Đến khi xe vội vã chạy đến bên ngoài trang viên Vạn Nam, Hạ Cơ Uyển mới phát hiện đám người gây náo loạn bên ngoài trang viên Vạn Nam. Tuy nhiên đã bị người của Tuần Thiên Các đuổi đi.
Nhưng khung cảnh bên ngoài trang viên Vạn Nam lại vô cùng hỗn độn.
Khắp nơi đều là trứng thối và bắp cải.
Hạ Cơ Uyển xuống xe, loạng choạng đi về phía tập đoàn Vạn Nam, nắm tay siết thật chặt.
Móng tay bấm vào da, bàn tay đang bình thường lại bị bấm đến chảy máu.
Kiếp này cô ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
Cô ta không thể bỏ qua như vậy được. Tuyệt đối không thể.
Cho dù là khiến cho Phương Hy Văn chết cô ta cũng sống không uổng phí.
Sau khi Hạ Cơ Uyển rời khỏi tòa án thành phố Ninh Hạ, tòa án bị chấn động suốt mấy tiếng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Cả nhà Phương Hy Văn bước ra khỏi tòa án.
Ánh mắt Phương Hy Văn nhìn Trần Hạo Hiên giống như có ánh sáng.