Ngô Lan Hương rời khỏi cửa hàng Bách Thảo, cửa hàng Bách Thảo bỗng chốc trống rỗng chỉ còn lại một mình Phương Hy Văn.
Trong lòng Phương Hy Văn vô cùng oan ức, nhưng cô cũng không biết nhà họ Ngô mạnh như thế nào.
Đến cửa hàng tìm cô không phải là người làm hay quản gia của nhà họ Ngô mà là cô cả hàng thật giá thật của nhà họ Ngô, Ngô Lan Hương.
Phương Hy Văn thật sự rất tức giận, gấp gọn con dao găm lại cất vào trong túi xách.
Cô muốn tổ chức hôn lễ, muốn cho tất cả mọi người ở thành phố Ninh Hạ đều nhìn thấy. Nhưng cô lại càng không muốn con gái và những người xung quanh mình, liên quan đến mình gặp chuyện không may.
Con gái là tất cả mọi thứ của cô.
“Không ai được phép nói chuyện này ra ngoài, biết chưa?”
Phương Hy Văn quay đầu, nói với những người khác trong cửa hàng Bách Thảo.
Mặc dù những nhân viên của cửa hàng Bách Thảo trong lòng nguội lạnh nhưng vẫn phải gật đầu như đã biết.
Mọi thứ bắt đầu hoạt động trở lại.
Lúc này Phương Hy Văn hoàn toàn không có chút tinh thần.
Lực chú ý của cô bị chiếc hộp đựng con dao găm kia thu hút hoàn toàn, cứ nhìn chằm chằm mà không rời mắt.
Nhất thiết phải như thế này sao?
Mãi đến khi trời chạng vạng tối, trái tim Phương Hy Văn vẫn đau đớn giống như bị dao cắt.
Chỉ còn vài ngày nữa là sang tháng mới.
Đến thời điểm đó, nếu như cô không làm theo những gì Ngô Lan Hương đã bảo.
Ngô Lan Hương, lời đã nói nhất định phải làm.
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”
Hạt Tiêu nhìn sắc mặt Phương Hy Văn không ổn, lập tức thân thiết hỏi.
Phương Hy Văn lúc này mới từ trong cảm xúc thoát ra, nói: “Không sao hết, mẹ yêu con lắm. Con nhớ kỹ, cho dù mẹ có xảy ra chuyện gì đi nữa, mẹ cũng đều vì tình yêu dành cho con.”
Hạt Tiêu cười hì hì: “Con đương nhiên biết là mẹ yêu con. Mẹ cùng chơi dây thun với con đi.”