Phương Hy Văn gật đầu, cùng Hạt Tiêu đi ra cửa, ở cái ngõ nhỏ gần đó chơi với cô bé.
Đúng lúc này, Trần Hạo Hiên trở lại cửa hàng. Ánh mắt của anh rất nhanh đã trực tiếp dừng lại trên cái hộp kia.
Cái hộp kia vô cùng tinh xảo vừa nhìn đã biết là hộp đựng dao.
Loại đồ vật này rất thường thấy ở nước ngoài còn ở thành phố Ninh Hạ thì lại rất hiếm.
Trần Hạo Hiên đi qua, mở cái hộp ra, lập tức nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Phương Hy Văn không có khả năng sở hữu một con dao như vậy.
“Điều tra cho tôi một chút, ở thành phố Ninh Hạ ai là người sở hữu loại dao này.” Trần Hạo Hiên quay đầu lại nói với Hồng Thanh Vũ.
Hồng Thanh Vũ gật đầu, xoay người đi kiểm tra.
“Trần Gia, cả Ninh Hạ không ai có loại dao này cả.”
“Nhưng tôi lại tra được.”
“Con dao này nhiều năm trước đã được tặng cho nhà họ Ngô.”
Nhắc tới nhà họ Ngô hàng lông mày của Trần Hạo Hiên lập tức nhíu chặt.
“Người của nhà họ Ngô đã tới thành phố Ninh Hạ rồi sao?”
“Đến lúc nào? Là ai đến?”
“Tôi đang tra, đợi một chút sẽ có kết quả ngay.”
Hồng Thanh Vũ liên hệ Thiên Đao, điều động Thiên Nhãn.
Trên máy giám sát và điều khiển của Thiên Nhãn lập tức có một người xuất hiện.
“Là Ngô Lan Hương, cô cả nhà họ Ngô.”
“Tôi đoán con dao này chắc chắn là do cô ta mang đến đưa cho cô Phương Hy Văn.”
“Trần Gia, lúc này đến thành phố Ninh Hạ chỉ có thể là có động cơ mà thôi.”
Trần Hạo Hiên gật đầu.
Cả ngày hôm nay, Phương Hy Văn không nói cho mình chuyện này. Điều đó chứng tỏ Ngô Lan Hương nhất định đã nói gì đó với cô ấy rồi.
“Điều tra tung tích của Ngô Lan Hương đi.” Trần Hạo Hiên nói thêm.
Hồng Thanh Vũ ở trên hệ thống Thiên Nhãn, tra ra được tung tích của Ngô Lan Hương: “Trần Gia, cô ta đang trên đường trở về tỉnh Hà Bảo.”
Trần Hạo Thiên nhìn thấy chiếc Porsche chạy như bay trên đường đi kia, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nói: “Chuẩn bị xe.”
Cũng lúc này.
Trên đường cao tốc đi từ thành phố Ninh Hạ đến tỉnh Hà Bảo, Ngô Lan Hương đang nằm trong chiếc Porsche.
Tài xế ngồi một bên vừa lái xe vừa hỏi.
“Cô chủ, hôm nay cô đối mặt với Phương Hy Văn vẫn có chút khách sao quá.”
“Người phụ nữ như vậy, nếu là trước kia thì cô đã trực tiếp ra tay rồi.”
“Sao hôm nay lại…”
Ngô Lan Hương thản nhiên cười nói: “Đối phó với một người, không nhất thiết phải dùng đến tay của mình.”
“Hơn nữa, nửa tháng trước nhà họ Ngô rất coi trọng hôn lễ của Ngô Vinh.”
“Nhưng mấy ngày trước, Ngô Vinh nói có một đại nhân vật nào đó muốn tới tham gia hôn lễ của mình. Vậy là thứ nhà họ Ngô coi trọng không phải là hôn lễ của Ngô Vinh nữa, mà chính là đại nhân vật kia có đến hay không.”
“Nếu anh ta biết tôi làm ra chuyện này, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với nhà họ Ngô.”
Quản gia nghe xong, lập tức gật đầu: “Thì ra là thế, vẫn là cô chủ khôn khéo.”
Ánh mắt Ngô Lan Hương thâm thúy tràn ngập sát khí.