Mặc dù cô ta không nói trực tiếp cho Phương Hy Văn, nhưng những lời lúc nãy cũng đủ để cho Phương Hy Văn tự rạch mặt mình.
Toàn bộ Ninh Hạ, người có thể thách thức được nhà họ Ngô vẫn chưa sinh ra.
Cả tỉnh Hà Bảo, người có thể đối đầu với nhà họ Ngô đã ít lại còn ít hơn.
“Tiếp tục lái xe đi. Kể từ ngày đó tôi đã bắt đầu mong chờ hôn lễ của Ngô Vinh, dù sao cũng có thể nhìn thấy đại nhân vật kia.”
Nói xong Ngô Lan Hương nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Một đêm dài đằng đẳng, dưới trời đêm khuya khoắt, chiếc xe của Ngô Lan Hương chạy nhanh đến lối ra của đường cao tốc.
Đột nhiên, một trận tiếng phanh xe dồn dập truyền đến.
Ngô Lan Hương từ trong mộng trực tiếp bị dọa cho tỉnh.
“Lái xe kiểu gì vậy? Vô dụng đến thế à?”
“Có mỗi chiếc xe thôi mà cũng lái không xong.”
Tài xế bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Không phải là anh ta lái xe không tốt mà là vừa rồi có một chiếc xe tạt qua trước đầu xe anh ta.
Kỹ năng lái xe của đối phương rất là ngược đời, chỉ cần trượt bánh sau một cái đã có thể chặn trước mặt bọn họ.
Nếu không do anh ta phản ứng kịp thời thì đã đâm phải rồi.
Có thể dễ dàng nhận ra được là đối phương cố ý đến gây sự.
Chiếc xe dừng lại Trần Hạo Hiên nện lên cửa xem, vội vàng từ trên xe bước xuống.
Ngô Lan Hương thờ ơ nằm ở trên xe, hai chân nâng lên gác trên đầu xe.
Ở trong khu vực tỉnh Hà Bảo, ai dám gây chuyện với cô ta là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng ai biết được Trần Hạo Hiên đi đến trước chiếc Porsche của Ngô Lan Hương, “phịch” một tiếng.
Một nắm tay đập vỡ cửa kính xe Porsche. Tiếp đó, một con dao xuất hiện trong tay anh.
Chính là con dao mà Ngô Lan Hương đã đưa cho Phương Hy Văn.
“Là của cô đưa đúng không?”